Chung cực truyền thừa

Chương 142: Tin tức về chiến văn


Lâm Dịch ngẩn người, liền hiểu ngay ý tứ của Trương Diệc Vũ, cười cười rồi liền bất thình lình tăng tốc độ lĩnh vực lên, mang mọi người phóng nhanh về phía trước. Lúc này, mọi người trong lĩnh vực sớm đã bao trùm lên một tầng hơi nước, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn không thể kiềm chế được.

Lúc này đây tiến vào Ma Nguyên động quật, thu hoạch của mọi người không thể nói là không lớn, ngoại trừ mỗi lần ở một tầng đạt được Huyết dịch khi đánh chết một trông coi thú...còn có khi ở tầng cuối cùng, những đồ vật rơi xuống từ trên người đám kim hệ ma thú kia, trong đó có tám loại Huyết dịch khác nhau của cửu cấp ma thú, một thanh Tế kiếm, một thanh khoái đao, còn có ba bốn thứ lúc đầu...Những bí tịch này ngoại trừ phá môn ấn ký, mặt khác đều là bí tịch thể thuật cao đoạn, đặt vào đại lục mà nói, có thể nói đều là tuyệt kỹ.

Trong đó, tám bình Huyết dịch cửu cấp ma thú không thể nghi ngờ là đồ vật trân quý nhất trong mắt mọi người, tiếp theo là bí tịch cao đoạn thể thuật, thứ ba là đao kiếm...phá môn ấn ký không thể nghi ngờ là thứ vô dụng nhất, tuy nhiên tám loại phá môn ấn ký trở lên trong con mắt người bình thường ở đại lục cũng là hết sức trân quý. Nhưng ở trong mắt những thế gia đệ tử này, lại không coi nó vào đâu. Cho nên lúc ban đầu ở tầng thứ nhất, thời điểm khi nhặ được tấm thẻ truyền thụ cho Lâm Dịch phá môn ấn ký Kinh Môn, tuy Trương Diệc Vũ chứng kiến, cũng không nói cái gì.

Thu hoạch như vậy, thật sự không coi là nhỏ rồi. Phải biết rằng, ở trên đại lục này, ngoại trừ những người ở trong thế gia lưu truyền từ thời xa xưa có khả năng có được chiến văn, những người khác rất ít cơ hội có được. Có được chiến văn thì có ích lợi gì? Có nghĩa là...nếu ngươi trở thành một tồn tại ở đỉnh phong, không chắc có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng ở ngang cấp bên trong, tuyệt đối là một tồn tại cao nhất.

Trước Thánh cấp có lẽ không nhìn ra cái gì. Dù sao bát cấp chiến sĩ cũng là rất nhiều đấy, nhưng từ Thánh cấp về sau thì sao? Đồng dạng là vừa mới tấn cấp Thánh cấp, một cái có được chiến văn, một cái không có chiến văn. Thì cuộc chiến sẽ như thế nào? Phải biết rằng, mặc dù là chiến văn thấp nhất cũng có thể làm lực lượng tăng trưởng gấp bội.

Đương nhiên, chính như ở trong Thánh cấp cũng phân chia ra mạnh yếu, chiến văn cũng phân chia đẳng cấp rất nghiêm khắc, nhưng mặc dù là chiến văn cấp thấp nhất, cũng có thể làm cho sức mạnh của người sử dụng nó tăng trưởng thêm vài lần, chiến văn mạnh nhất thậm chí còn có thể làm tăng trưởng vài trăm lần. Thử nghĩ thoáng một phát, một gã thánh cấp có được chiến văn mạnh nhất, nếu sử dụng chiến văn, lực lượng thoáng cái đã tăng lên gấp trăm lần..., thì sẽ trở thành một tồn tại khủng bố cỡ nào.

Đương nhiên, chiến văn mạnh nhất nếu đã được xưng là mạnh nhất, thì tự nhiên không thể tùy tiện mà có thể đạt được. Trên thực tế, đại lục đã có nhiều năm lịch sử như vậy, thậm chí từ thời đại thượng cổ lưu truyền tới nay...cũng chưa từng nghe nói qua có người nào đạt được chiến văn mạnh nhất, bởi vậy có thể tưởng tượng được sự hiếm có của chiến văn cao cấp.

Mà đẳng cấp cao thấp của chiến văn. Cùng đẳng cấp của ma thú là không tách biệt nhau, càng là cao đẳng ma thú, trong máu nó lại càng ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, tự nhiên chiến văn cũng càng cao cấp, cái gọi là Siêu giai cửu cấp ma thú kỳ thật chỉ là một cách gọi chung chung, đề cập đến tất cả các ma thú đã vượt qua ngưỡng cửu cấp, trong đó có thể có ma thú cấp mười, cấp mười một, mười hai...thậm chí là ma thú mấy chục cấp...Đương nhiên, cụ thể cấp bậc cao nhất của ma thú là bao nhiêu, những thứ này còn không phải là đám người Lâm Dịch hiện tại có thể biết được.

Lời qua tiếng lại, tóm lại hành trình Ma Nguyên động quật lần này, tuyệt đối là một chuyến đi không tệ.

Đối với Lâm Dịch mà nói, cũng là như thế, tuy hắn đem Tà Nhãn huyết dịch của Bạch Hổ cho Thủy Linh Lung. Nhìn qua tựa hồ như hắn không có được cái gì, nhưng Lâm Dịch chính mình nhưng là biết rõ...trải qua nửa năm không ngừng chiến đấu ở Ma Nguyên động quật, tinh thần lực không ngừng tiêu hao, lúc này tinh thần lực của hắn đã cô đọng tới trình độ nhất định, dùng không được bao lâu hắn nhất định có thể đạt tới trình độ bát cấp dị năng giả, mà ở phương diện thể thuật, hắn cũng theo tấm thẻ học xong thất cấp Kinh Môn cùng với tám môn phá môn ấn ký, nói cách khác từ giờ trở đi, bất kể là dị năng hay thể thuật, không còn gì có thể ngăn cản được hắn tiến lên. Đối với hắn mà nói, điều này so với một cái chiến văn, càng có lực hấp dẫn hơn.

Huống hồ, hắn chưa bao giờ cho là nếu mình buông tha Bạch Hổ Tà Nhãn huyết dịch thì về sau không có được chiến văn. Từ một loạt tình huống thần bí trong Ma Nguyên động quật là có thể thấy được, đại lục này tuyệt đối có rất nhiều sự tình không tưởng được tồn tại. Chẳng qua là cấp bậc của hắn còn thấp, còn chưa có tư cách tiến nhập tầng thứ này, nhất định sẽ có một ngày, thực lực của hắn tăng lên rồi, thì những bí mật nhất định sẽ vì hắn mà mở ra. Hắn tin chắc như vậy!

Cứ như vậy, dưới sự bao phủ của lĩnh vực Lâm Dịch, mọi người một đường thẳng tiến. Căn bản là không để ý tới đám kim hệ ma thú đuổi trên mặt đất.

Thời gian trôi qua cực nhanh, khi Lâm Dịch bay trọn vẹn một ngày, rốt cuộc cũng không nhìn thấy dãy núi chập chùng nữa.

Bất quá lúc này sắc mặt Lâm Dịch đã có chút trắng bệch, không ngủ không nghỉ bay một ngày, tất cả đều là dựa vào một mình hắn chèo chống. Tự nhiên là vô cùng mệt mỏi.

- Chuẩn bị ra khỏi Mạn Vân sơn mạch rồi.

Khải Hi lớn tiếng hô, cũng làm cho Lâm Dịch lấy lại chút tinh thần. Tốc độ lại nhanh hơn một chút...Sau một lát, khi lam sắc lĩnh vực vừa ra khỏi đường dốc, thì đám kim hệ ma thú đằng sau cũng dừng lại. Bất quá chỉ dừng lại một chút, lập tức quay người, lại lần nữa hóa thành vô số hư ảnh, hướng về chỗ sâu mà đi.

- Hô...

Lâm Dịch thấy thế, thở dài một hơi. Từ không trung rơi xuống mặt đất.

Vị trí lúc này của mọi người, là một mảnh đất trùi lụi, mảnh đất này có diện tích cực lớn, xa xa nhìn lại, chỉ có vài dãy núi phập phồng ở phương xa. Đúng là một cái chân núi ở Mạn Vân sơn mạch.

Sắc mặt Lâm Dịch có chút tái nhợt, trong mắt để lộ vẻ uể oải. Tinh sắc lĩnh vực lập lòe vài cái liền biến mất, mọi người lập tức liền quan tâm hỏi thăm Lâm Dịch, Lâm Dịch chỉ khẽ lắc đầu nói:

- Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.

Mọi người tự nhiên lại là một hồi cảm kích.

Cảm kích xong, trong lòng mọi người lại nhịn không được một trận kích động, nhìn xem mặt trời lại một lần nữa ở trên đỉnh đầu, lại hồi tưởng đến sự tình trong động quật, làm cho người ta có một loại cảm giác không chân thật như một giấc mộng. Cũng may, ngoại trừ trong tầng thứ nhất ngoài ý muốn chết đi đệ tử của Lý gia, tất cả mọi người vẫn còn sống.

- Lời nói các loại, đợi ly khai chỗ này, đến nội thành rồi hãy làm.

Trương Diệc Vũ cắt đứt cơn kích động của mọi người, tất cả mọi người không khỏi gật gật đầu.

Bọn người Thủy Linh Lung, Khắc Lý Tư đến từ nơi xa xôi hơn là hành tỉnh Lý Khắc cách đây chừng vài tỷ kilomet, tự nhiên rất là lạ lẫm đối với Mạn Vân sơn mạch này. Mà mấy người Lâm Dịch, Thư Mộng, Trương Tạp mặc dù từ nhỏ đã sinh hoạt tại trấn Hi Mạn dưới chân núi Mạn Vân sơn mạch, nhưng bọn hắn chưa từng rời trấn ngao du, hơn nữa địa phương bọn hắn đứng lúc này, rõ ràng không phải là Hi Mạn trấn, tự nhiên cũng là lạ lẫm. Chỉ có Diệc Khai, Trương Diệc Vũ, Lang Sa cùng với Tông Phạm và ba người nữa mới biết rõ đây là địa phương nào.

- Từ nơi này đi về phía đông, ước chừng cỡ ngàn kilomet, thì có một tòa thành thị nhỏ.

Trương Diệc Vũ híp mắt nhìn mặt trời vừa nhô lên, sau đó chỉ vào phương hướng mặt trời mọc, lại nói:

- Đại khái đi đường cần thời gian hai đến ba ngày.

Mọi người nghe vậy đều nhìn về hướng bên kia. Sau đó nhẹ gật đầu, một đoàn người liền nhắm hướng đông mà đi.

Mạn Vân sơn mạch từ thời kỳ thượng cổ sau hồi phát sinh sự kiện mất tích thần bí, liền biến thành ma thú cấm khu, ngày đó đám người Lâm Dịch đến đây lúc có đám mây đen áp chế cố định, chính là lúc đó cũng chỉ dám đứng xa xa không dám lại gần. Mà cái chỗ kia, đúng lúc là nơi biên giới của Mạn Vân sơn mạch, bởi vậy một đường đi thẳng, nhưng mọi người lại không đụng phải con ma thú nào.

Đương nhiên, không có ma thú, một ít dã thú cùng động vật bình thường vẫn phải có. Những vật này hiển nhiên là đã thành đồ ăn trong mâm của mọi người rồi...Không thể không nói, so sánh với thịt ma thú, thịt dã thú bình thường vẫn là ngon hơn một chút.

Một đường đi thẳng liền mất tới ba ngày.

Khi đến ngày thứ ba, lúc màn đêm sắp buông xuống, trước mặt đám người Lâm Dịch rốt cuộc cũng xuất hiện một tường thành nho nhỏ.

Trên tường thành đèn đuốc sáng ngời, đúng là thị vệ thủ thành, cửa thành ước chừng cao hơn mười mét, trên thực tế cũng không coi là nhỏ, nhưng lấy hai thành thị lớn như Bách Nhạn và Thiên Diệp ra so sánh, liền có vẻ hơi nhỏ. Trên cửa thành viết ba chữ Mạn An Thị rất to.

- Chính là chỗ này.

Trương Diệc Vũ quay đầu lại vừa cười vừa nói, trên mặt của mọi người lập tức lộ ra dáng tươi cười...nửa năm, ngoại trừ nhìn lẫn nhau, bọn họ chưa từng được chứng kiến bất kì người nào, lúc này bọn họ phi thường khát vọng được gặp gỡ một đồng loại của mình.

Mọi người đều không thể chờ đợi được tiến vào thành. Tuy chỉ là một tiểu thành thị nhưng nó vẫn rất náo nhiệt, trên phố người đi lại không dứt, mọi người liền lộ ra vẻ tươi cười, lẫn vào trong dòng người náo nhiệt.

Đại khái là đã thật lâu mọi người chưa có tới thành thị, nên mọi người đều rất hăng hái. Theo màn đêm đến, mãi cho đến buổi tối gần 10 giờ, mọi người mới tìm một cái khách điếm ở trọ, cùng đặt một bàn thức ăn thật lớn.

Chuyện mà bọn họ muốn làm trước nhất là...tắm rửa.

Mặc dù thời điểm ở tầng thứ ba mọi người đã tắm rửa qua, thế nhưng tiếp đó gần một tháng, đoàn người này đã không được tắm rồi, lúc này đây, sau khi vào phòng trọ, mọi người đều dùng tốc độ nhanh nhất lao vào phòng tắm, gột rửa hết bụi bẩn trên người.

Tắm rửa xong, mọi người tổ chức tiệc tối ngay trong đại sảnh, chủ yếu nhất chính là chúc mừng lẫn nhau. Trong bữa tiệc, thanh âm cảm kích đối với Lâm Dịch không ngừng vang lên, tiệc rượu chúc mừng này kéo dài tới rạng sáng mới chấm dứt.

Sáng sớm hôm sau, mọi người sớm đã đến đưa tin quán, liên hệ tin tức với những thế lực liên quan. Sau đó, lại lưu lại Mạn An Thị này ước chừng gần nửa tháng.

Rốt cuộc, nửa tháng sau, ngoài cửa thành của cái thành nhỏ Mạn An Thị này, bỗng nhiên xuất hiện một đại đội hùng hậu, đúng là người của tất cả các thế lực, khi nhận được tin tức, những thế lực này đã bằng tốc độ nhanh nhất phái người đến tiếp ứng, liên lạc với học viện Ngũ Hành chính là Trát Ma Nhĩ, mà đến đây tiếp bọn họ, chính là Bác Luân Lợi. Khi Bác Luân Lợi chứng kiến ba người tiến vào của Ngũ Hành học phủ đều bình an vô sự, trên mặt lập tức liền lộ ra vẻ tươi cười. Cũng thật đúng lúc, người của tất cả thế lực đều đến trong cùng một ngày.

Cuối cùng cũng đã đến lúc chia tay...

Ngoài cửa thành, tiếng kêu của Hắc Vân Điểu tràn ngập tại trong tai. Trong cửa thành đám dân thường đều có chút tò mò nhìn ra bên ngoài. Hắc Vân Điểu đối với những người bình thường này mà nói, thật sự là một tồn tại vô cùng lạ lẫm.

Thư Mộng cắn chặt đôi môi. Trong mắt hơi ẩm ướt, đứng ở trước mặt Lâm Dịch mà nói.

- Dịch tử...ta phải đi...

Đang khi nói chuyện, cúi đầu.

Lâm Dịch cũng có chút thất lạc nhìn xem bộ dáng của Thư Mộng, nghe nàng vừa nói như vậy cũng gật đầu nói:

- Bảo trọng.

Thư Mộng nhẹ gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch. Đột nhiên mở ra hai tay ôm chặt lấy Lâm Dịch, khóc nấc lên, nghẹn ngào nói:

- Ngươi...ngươi nhất định phải tới tìm ta. Ta sẽ chờ ngươi.

Lâm Dịch cảm thấy một cổ cảm giác khó chịu dâng lên trong ngực. Ôm chặt lấy thân thể mềm mại của Thư Mộng, kiên định nói:

- Nhất định!

Cứ như vậy mà ôm nhau một khoảng thời gian, mới từ từ buông ra, con mắt Thư Mộng đã có chút sưng đỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status