Chung cực truyền thừa

Chương 364: Trộm sạch


- Tầng thứ năm?

Lâm Dịch có chút trầm ngâm, thì ra tầng năm của Phong Vân Thư Các có truyền thừa Cổ thuật...Khó trách bị người ta ngấp nghé nha, sau đó, hắn liền hiểu được Lâm Cường cố kỵ cái gì.

Người tạo ra Cổ thuật đặt nó trong bông tai, nhưng đuổi giết Lâm Cường hơn một trăm năm. Có thể thấy được, ba cái bông tai truyền thừa đều được các thế lực lớn hứng thú a, nghĩ đến đây, Lâm Cường đang sợ Lâm Dịch hành động lần này, kích thích người truyền thừa Cổ thuật?

Lâm Dịch không có trả lời, nhưng đang âm thầm cân nhắc lợi hại.

Phong Vân Thư Các hắn vô cùng quen thuộc, thời điểm hắn tiến vào học viện Tông Phạm lần đầu tiên, trong ba ngày thì hai ngày hắn chui vào trong đó, mặc dù không có tiến vào tầng thứ năm, nhưng hoàn cảnh chung quanh, hắn biết rõ một cách nhất định a.

Là một trong ba nơi truyền thừa tam đại Cổ thuật, Cổ thuật ở bên trong chắc chắn vô cùng cường đại, mặc dù Phong Vân Thư Các không có khả năng bày ra tuyệt học kinh thế hãi tục gì, nhưng bản thân Lâm Dịch vô cùng hứng thú với Luyện Thể chi thuật nha.

Mà người canh gác ở chung quanh, có cường giả gì sao? Với thực lực bây giờ của hắn, muốn lẻn vào thần không biết, quỷ không hay, cũng không phải việc khó!

Chỉ cần đối phương không biết là mình gây ra, còn có gì phải cố kỵ sao?

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch quyết định phải mạo hiểm một chút, mặc dù loại hành vi này không có quang minh chính đại...Nhưng thời điểm Lâm Cường đạt được tam đại truyền thừa sơ đoạn đã bị đuổi giết, cũng không cần phải nói cái gì quang mình hay không quan minh, không có trực tiếp chạy tới chỗ truyền thừa để tìm tuyệt học, đã vô cùng cho hắn mặt mũi rồi.

Lâm Dịch thầm nghĩ, sau đó gật đầu, nói:

- n, con biết rồi, thế tên gọi của loại Luyện Thể chi thuật này là gì?

- Gọi là Cửu Chuyển Tử Kim thân.

Lâm Cường ngẫm lại nói.

Lâm Dịch gật đầu, lập tức nói:

- n, ngày mai con sẽ xuất phát.

Lâm Cường đã sớm biết Lâm Dịch sẽ đi, cũng không kinh ngạc, gật đầu nói:

- Tất cả phải cẩn thận, tuy chỗ đó không có cao thủ gì, nhưng tốt nhất đừng làm cho đối phương giật mình.

Lâm Dịch cười nói:

- Phụ thân yên tâm đi!

Lâm Cường gật gật đầu, lúc này Lâm Dịch mới trả lời một câu, đi ra khỏi phòng.

Việc này không nên chậm trễ, vào sáng sớm hôm sau, Lâm Dịch đã tạm biệt người nhà, rời khỏi sơn cốc, mà chuyện lần này, đương nhiên Lâm Yến la hét ầm ĩ đòi đi theo, nhưng bị Lâm Cường ngăn lại, đành phải vểnh cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Lâm Dịch rời đi.

Lâm Dịch một đường đi tới thành Lạc Hà, tốn chừng mười ngày, tiến vào thành Lạc Hà, nhưng không có dừng lại nơi đâu trong thành Lạc Hà, đi thẳng tới Vũ Môn của thành Lạc Hà.

Môn chủ Vũ Môn vẫn giống như ba năm trước kia, trí nhớ của hắn không tồi, liếc nhìn đã nhận ra Lâm Dịch. Biết rõ đối phương là cao thủ Tinh Vị, cho nên không dám lãnh đạm, sau khi nghe yêu cầu của Lâm Dịch xong, đương nhiên không cần nói gì, lập tức tiến vào bên trong Ám Các.

Đại lục Vũ Môn đều có liên hệ lẫn nhau, Lâm Dịch nói thẳng ra tên thành Bách Nhạn.

Rất nhanh, môn chủ Vũ Môn thành Lạc Hà liên lạc với Vũ Môn thành Bách Nhạn, trong một tia sáng màu bạc, Lâm Dịch rời khỏi thành Lạc Hà.

- Đại nhân.

Lâm Dịch mới từ trong ánh sáng bạc khôi phục lại ý thức, bên tai đã nghe được âm thanh cung kính, Lâm Dịch quay đầu nhìn lại, đó là một nam tử trung niên, nam tử mặt trắng không râu, tướng mạo có vài phần tuấn lãng, đang ở bên cạnh khom người cúi chào mình, trong ánh mắt nhìn ra hắn rất cẩn thận, Lâm Dịch cũng nhìn ra đối phương là một chiến sĩ Bát Môn. Đoán chừng, bình thường cũng chưa từng gặp qua cường giả Tinh Vị nào cả.

Lâm Dịch nhẹ nhàng gật đầu, miệng hỏi:

- Ngươi chính là phó môn chủ thành Bách Nhạn?

- Đúng vậy thưa đại nhân. Tiểu nhân gọi là Lưu Thanh.

Trung niên nhân cung kính nói ra, thế giới này vốn là cường giả vi tôn, huống hồ bộ dáng của Lâm Dịch chỉ là một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, nhưng ai biết hắn sống bao lâu? Phải biết rằng. cường giả Tinh Vị Cảnh, đều là đám lão già không chịu chết a (lão bất tử).

Lâm Dịch gật đầu, tên Lưu Thanh này mời Lâm Dịch đi ra ngoài, muốn an bài tiệc chiêu đãi.

Nhưng lần này Lâm Dịch tới cũng không phải du sơn ngoạn thủy. Lập tức cự tuyệt đề nghị của hắn, trực tiếp rời khỏi Vũ Môn thành Bách Nhạn.

Môn chủ Vũ Môn nhìn thấy bóng lưng của Lâm Dịch rời khỏi, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, thầm nghĩ trong lòng:

- Khí thế của đại nhân này quá kinh người...Đoán chừng trong cường giả Thánh giai, cũng là siêu cấp cường giả a?

Không tiến vào Tinh Vị Cảnh, rất ít người biết rõ phân chia đẳng cấp trong đó. Ít nhất, Lâm Dịch cũng từ trong miệng Lạp Cổ Kỳ mới biết.

Thành Bách Nhạn cũng không khác gì so với mười năm trước, vẫn lộ ra vẻ rầm rộ đại khí, trên một con đường dài trăm thước, dòng người như thủy triều, nhân khí phồn vinh mà giàu có.

Lâm Dịch đi đến đầu đường, cũng phải cảm khái. Hơn mười năm trước, lần đầu tiên đi tới đây, hắn chỉ mà một gã chiến sĩ Nhất cấp mà thôi. Mà hôm nay, hắn đã là Tinh Vị Cảnh siêu cấp cường giả! Thời gian như nước trôi, đúng là quá nhanh a!

Lâm Dịch cũng cảm khái cho những người bình thường, trong mấy trăm năm ngắn ngủi, sinh lão bệnh tử, cả đời vì danh vì lợi...Có lẽ, chỉ khi tiến vào Tinh Vị Cảnh, mới có cơ hội thoát khỏi khỏi vòng xoáy này!

Lâm Dịch cảm khái cũng không bao lâu, liền khôi phục lại. Ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, bây giờ là giữa trưa, tuy Tông Phạm học viện nằm ở ngoại ô, nhưng cách nơi này cũng chỉ chừng trăm dặm, với tốc độ hiện giờ của Lâm Dịch, một lát là có thể đến. Lập tức đi dạo trong thành, hắn cũng không muốn ở lại chỗ nào, muốn đi dạo trong đêm, thành Bách Nhạn đèn đuốc vẫn sáng trưng, vô cùng náo nhiệt. Nhưng Lâm Dịch lại nhìn sắc trời, tìm một nơi không có người, bay lên trời...Hóa thành một đạo hắc quang, bay về phía Tông Phạm học viện.

Xuyên qua phiến rừng cây rộng lớn trước mặt, Lâm Dịch hao tốn chút thời gian, lập tức. Tông Phạm học viện đã ở trong tầm mắt Lâm Dịch.

Hai chữ Tông Phạm vẫn nằm trên bảng treo trên đại môn học viện, lộ ra cổ khí thế tự do phóng khoáng.

Lâm Dịch không khỏi nhớ tới thời điểm đi tới nơi đây, Lưu Dương giáo dục bọn họ một phen, hôm nay, hắn đã đứng ở đỉnh phong trên con đường tu hành, không biết người giáo dục hắn, hiện tại như thế nào?

Đột nhiên Lâm Dịch rất ngạc nhiên khi phát hiện trong học viện còn rất nhiều người quen biết, lập tức mở rộng thần thức, trong khoảng khắc bao phủ toàn bộ học viện.

Tông Phạm học viện đúng là quá lớn, với thần thức của Lâm Dịch, cũng không cách nào bao trùm toàn bộ.

Bây giờ là đêm dài yên tĩnh, rất nhiều địa phương bây giờ, đã không có người. Lâm Dịch nhanh chóng bay quanh học viện một vòng, trong nội tâm cũng biết đại khái.

Hiệu trưởng, như cũ là Tông Dương, hắn còn tìm thấy Ngụy Kiếm đang làm lão sư ở lớp đặc biệt, nhưng không tìm thấy Lưu Dương.

- Ồ?

Đột nhiên Lâm Dịch kinh nghi một chút, ánh mắt không khỏi nhìn về một hướng, lập tức nhíu mày, sau khi ngẫm lại, thân hình nhoáng một cái, trực tiếp bay tới Phong Vân Thư Các nằm biệt lập trong học viện. Đại môn đóng chặt lại, trong thời gian này không có người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status