Chung cực truyền thừa

Chương 451: Bi thương!


Mà đến lúc đó, quần áo cũng sẽ trở thành màu vàng. Cho nên thấy Lâm Dịch vẫn mặc áo xanh, nam tử kia liền nhận định thời gian đối phương tiến vào tầng thứ ba nhất định sẽ không quá lâu.

Hắn nào biết, Lâm Dịch lúc này đột phá, cũng hoàn toàn vượt ngoài ý liệu của hắn. Thậm chí ngay cả bản thân Lâm Dịch cũng không biết mình đột phá lúc nào. Chỉ cảm thấy khi tiến vào tầng thứ ba, rất là tự nhiên, không có chút miễn cưỡng nào.

Nhưng Lâm Dịch lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên thân hình nhoáng một cái, hóa thành một đạo hư ảnh. Cơ hồ cùng lúc đó, đầu ngón tay phải lập lòe thanh mang, lập tức ầm ầm bắn về phía đối phương.

Rất hiển nhiên, Lâm Dịch cũng không định nhiều lời với đối phương...Tiến vào tầng thứ ba, hắn còn chưa giao thủ với người nào, vừa vặn Đổng Bằng này lại là cừu nhân của Khương Vân, với thêm hắn là cường giả ngang cấp nên bản thân Lâm Dịch cũng muốn đấu với hắn một phen, xem thử mình đến cùng đạt đến trình độ nào rồi.

Nhưng thanh mang rời tay, Lâm Dịch liền rõ ràng cảm giác được tầng thứ ba khác với tầng thứ hai. Tầng thứ hai, tuy rằng thanh mang phóng thích cũng cực kỳ đơn giản nhẹ nhàng linh hoạt, nhưng sau khi đến tầng thứ ba lại càng đơn giản hơn. Lâm Dịch ở tầng thứ hai, một lần có thể phóng xuất ra sáu đạo thanh mang tấn công địch, nhưng lúc này lại cảm giác cực kỳ nhẹ nhõm bất tri bất giác, rõ ràng phóng xuất ra hơn mười đạo thanh mang!

Thanh mang đầy trời, phô thiên cái địa ập về phía nam tử kia.

Nhưng mà vừa thấy thanh mang phô thiên cái địa của đối phương ập tới, sắc mặt nam tử kia liền thay đổi. Tuy rằng hắn cũng đột phá tầng thứ ba, nhưng thực tế cũng mới được chừng một tháng thôi. Hắn không thể chờ đợi được đến tìm Khương Vân, muốn trừ đi cái họa lớn trong lòng này. Hiện giờ hắn một lần nhiều nhất chỉ phóng thích được hơn mười đạo thanh mang thôi, không nghĩ tới đối phương còn nhiều hơn cả mình? Cái này chứng minh thời gian đối phương tiến vào tầng thứ ba còn sớm hơn mình nhiều.

- Chết tiệt hỗn đãn! Rõ ràng đã sớm tiến vào tầng thứ ba, lại còn không đi bái sư nhập môn!

Trong lòng Đổng Bằng lập tức miệng mắng. Nhưng mà lúc này hắn ngay cả thời gian bứt ra cũng không có, chỉ có thể tránh né phiên công kích này trước đã rồi tính sau.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Đổng Bằng lộ ra một tia sát ý...Nếu người ta tiến nhập vào tầng thứ ba thời gian dài như vậy mà không đi bái sư, nghĩ đến công pháp trong đầu cũng chỉ có bí quyết Thanh Nguyên Kiếm Quyết, mà không có chiến quyết chứ? Hừ, tuy rằng năng lượng mạnh hơn ta, nhưng kỹ xảo của ta lại mạnh hơn ngươi nhiều!

Nghĩ đến đây, chỉ thấy dưới chân Đổng Bằng như không chạm đất, dường như trong kỹ xảo đó giống nhau. Mắt thấy Thanh Mang sẽ công kích đến hắn, chỉ thấy thân ảnh hắn vụt qua, trong tức khắc tránh né qua rồi! Thân hình bay ngay, vượt ra ngoài phạm vi công kích của Thanh Mang kia!

- Tốc độ thật nhanh!

Lâm Dịch hơi kinh hãi, nhưng ngay lập tức cũng không cam lòng tỏ ra mình yếu hơn, liền khởi động Liên Vụ thân pháp, chỉ thấy thân hình của hắn nhất thời nhìn không rõ, mang theo Thanh Mang đuổi vào bên trong!

Nhưng mà lúc này, mũi Ngân trong tay hán tử kia chợt lóe lên, lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm. Thấy đối phương đuổi theo, chỉ thấy cổ tay hắn dồn dập, cũng chấn động vung ra Thất Thanh Kiếm Hoa, lập tức vung lên mạnh mẽ, nhất thời hình dạng của Thất Thanh Kiếm Hoa thành một hình tam giác, bốn phía Lâm Dịch hoàn toàn bị phủ kín, đâm hướng về phía Lâm Dịch.

Khi Lâm Dịch đang đuổi, hán tử kia quay đầu lại chấn động vung ra Kiếm Hoa mạnh mẽ, cũng là đón đánh đường đi của Lâm Dịch. Đồng thời mục tiêu cũng là hướng phía trái ngược, tốc độ lại nhanh, căn bản là Lâm Dịch không có chỗ trống để tránh né.

Khóe miệng của hán tử kia lộ ra một tia cười cao giọng nói:

- Ngươi chỉ có tâm bí quyết, không có chiến bí quyết, tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ của ta! Ha ha...

Nhưng mà, chuyện để hán tử kia kinh hãi xuất hiện...Chỉ thấy kiếm quang của hắn, tuy rằng toàn bộ đâm xuyên qua thân thể của Lâm Dịch, nhưng rõ ràng là Lâm Dịch kia dường như không có chút ảnh hưởng gì, vẫn duy trì tư thế như cũ, lao đến hướng của chính mình!

- Cái gì?

Sắc mặt Đổng Bằng thay đổi, không cần suy nghĩ, dưới chân vội vàng giẫm lên, thoáng chốc không rõ thân ảnh đâu, tránh thoát đợt công kích của Lâm Dịch.

Trong lòng Đổng Bằng hoảng hốt. Tháo chạy về phía xa, trong lòng vừa mới thở dài một hơi, đột nhiên chấn động cảm giác tim đập nhanh. Hai mắt hắn hoảng sợ nhìn chằm chằm, gần như là đồng thời giẫm chân lần thứ hai, lập tức chỉ cảm thấy một đợt công kích lợi hại đến cực điểm, vừa mới bên cạnh quẹt qua mặt mình! Sáng lên ở khóe mắt, lại kinh hãi phát hiện, ở phía sau hắn, rõ ràng đã xuất hiện một gã Lâm Dịch!

- Thuật phân thân?

Đổng Bằng kinh hãi hô lên hoảng sợ. Đã né tránh hai lần công kích rất nguy hiểm của Lâm Dịch, trên mặt cũng xuất hiện một vết máu!

- Thuật phân thân quả là lợi hại, sức mạnh thuật phân thân này và người gốc, rõ ràng là hoàn toàn như nhau!

Trái tim Đổng Bằng nhảy lên kịch liệt, đối phương giống như tất cả đều là thật vậy, như thế chính mình tựu tương đương với một người đối phó với hai gã cường giả đẳng cấp ngang nhau! Căn bản cũng không có chút cơ hội nào để chiến thắng! Chỉ là trong nháy mắt, trong lòng hắn đã bắt đầu nảy sinh ý định rút lui.

Bắt đầu nảy sinh một ý định rút lui. Hắn ánh mắt lập tức nhìn quét tới chiến cuộc với Khương Vân trên mặt đất. Bây giờ bị hai Lâm Dịch cuốn lấy, muốn thoát khỏi vòng chiến thì rất ít khả năng, tự hỏi hầu như không có chút nào. Tay phải vội run lên lần thứ hai, chấn động rớt xuống Khí Đóa Kiếm Hoa, lập tức vung mạnh lên. Thất Đóa Kiếm Hoa kia nhất thời ầm ầm hướng phía mặt đất vọt tới! Mục tiêu chính là Khương Vân!

Trình độ của Khương Vân chỉ là ở tầng thứ hai của Thanh Nguyên Kiếm Quyết. Căn bản không phải là đối thủ của tầng thứ ba, tốc độ kia vừa nhanh vừa vội, hơn nưa bây giờ Khương Vân thân thể lại bị thương nặng. Căn bản là không có khả năng né tránh được.

Khương Vân ngẩng đầu thấy Thất Đóa Kiếm Hoa đang hướng chính mình, lập tức toàn bộ sắc mặt không có chút máu nào. Kiếm Hoa kia tốc độ rất nhanh, chỉ thoáng một chút, đã tới trước mặt hắn rồi.

Nhưng mà, một đạo thân ảnh không rõ hiện lên, lập tức chắn trước người Khương Vân. Chỉ nghe đắc rầm rầm rầm rầm...Những tiếng nổ mạnh vang lên liên tục, rõ ràng là đã chặn toàn bộ Thất Đóa Kiếm Hoa kia.

Đổng Bằng vừa thấy, trong mắt hiện lên một tia thất vọng, nhưng lập tức cũng mạnh mẽ vung kiếm lên, vung ra một đạo thanh sắc kiếm quang. Đem Lâm Dịch vẫn quấn quít như cũ tạm thời lui lại, hắn sớm biết rằng đợt công kích của chính mình hướng Khương Vân sẽ bị Lâm Dịch cắt đoạn. Mà trong mắt hắn, vốn cũng chỉ là muốn như vậy mà thôi.

- Tiểu tử thối. Mối thù hôm nay của chúng ta tạm dừng! Lần sau trở lại, nhất định phải cho ngươi chết không toàn thây!

Trong miệng Đổng Bằng hô lên một câu nói rất nhanh, lập tức xoay người, bay nhanh thoát đi. Nhưng mà, trong lúc hắn xoay người, trong ánh mắt không dám tin lộ ra sự kinh hãi đến tột độ!

- Bá...

Một tiếng vang nhỏ, từ sau gáy Đổng Bằng hiện lên một đạo màu xanh thẳng tắp.

- Sao, vì sao lại...Vậy, như vậy...

Vẻ mặt Đổng Bằng cứng lại rồi, hắn hỏi không dám tin tưởng. Sau đó, những điều tốt đẹp trong đầu hắn cứ như vậy rơi xuống...Mà ở trước người hắn, bộ dạng một gã Lâm Dịch vẫn duy trì cánh tay phải giơ lên phía trước lạnh lùng, phân thân Lâm Dịch, không phải một người, mà là hai! Ngay từ đầu Lâm Dịch đã nhìn ra đối phương là một loại người chuyên bắt nạt kẻ yếu. Nếu là chính mình sử dụng ra liên vụ phân thân, nhất định đối phương sẽ nghĩ ra cách đào tẩu. Bởi vậy, hắn vẫn sử dụng một người phân thân, một người gốc cùng hắn giao chiến.

Ở đây Liên Vụ phân thân vô cùng thần kỳ, ở tại đó...phân thân hắn, không cần từ người gốc chia ra, mà thân thể có thể xuất hiện tự do ở bất cứ địa điểm nào cách người gốc trong vòng phạm vi ba dặm! Có thể nói là rất khó phòng bị...Đây cũng là lúc Lâm Dịch đi tới Thiên Giới, chính là nguyên nhân thứ nhất để tu hành Liên Vụ phân thân...Kỹ xảo này, cũng không biết là do ai sáng tạo ra. Chỉ sợ, hiện tại ở trong Thiên Giới, loại thân pháp này, cũng là rất ít chứ?

Bởi vậy, khi Đổng Bằng cho rằng đối phương đã trúng kế, đợi lúc thoát đi, một người phân thân sẽ xuất hiện ở vị trí mà hắn muốn chạy trốn. Trong nháy mắt khi hắn quay đầu lại, bắn ra một đạo màu đen...Nhìn qua, giống như là Đổng Bằng dêm cổ của mình ra để cho đối phương trảm. Hai người Lâm Dịch trên không trung, ở tại trên thân thể Đổng Bằng cũng đồng thời hung hăng rơi xuống trên mặt đất, biến thành hai vũng nước, không còn chút tung tích biến mất.

Mà ở trước người Khương Vân, mới là người gốc của Lâm Dịch.

Lực công kích của Thất Đóa Kiếm Hoa kia, so với Thanh Mang bình thường cũng cao hơn rất nhiều...May mà tạm thời vẫn còn chặn được.

Tới lúc này, trong lòng Lâm Dịch mới âm thầm thở dài một hơi...Đối phương vừa mới dùng Thất Đóa Kiếm Hoa để công kích Khương Vân, lực công kích cũng cực kỳ kinh người. Trừ phi năng lượng cường độ của Lâm Dịch mạnh hơn rất nhiều so với đối phương, thật đúng là kém hơn không ít.

- Phạm vi công pháp hôm nay, quả nhiên là thần diệu không gì sánh được.

Rõ ràng năng lượng của đối phương so với chính mình thấp hơn, nhưng mà lực tấn công của Kiếm Hoa kia cũng làm cho chính mình cảm thấy cực kỳ vất vả. Điều này làm cho lâm dịch cũng thấy rất cảm phục công pháp thần kỳ của Thiên Giới.

Sau khi cảm phục một lúc, Lâm Dịch mới nhớ tới Khương Vân, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy lúc này Khương Vân đã co quắp ngồi ở trên mặt đất, thần sắc trên mặt hắn mang theo một tia có chút điên cuồng, nhìn xuống dưới mặt đất dại ra, trên khóe miệng đang cười vô ý thức.

- Sư huynh?

Lâm Dịch cả kinh, lập tức lao đến bên người Khương Vân. Nhưng mà chợt nghe thấy trong miệng hắn tiếng thì thào giống như tiếng ruồi nhặng bay:

- Hinh nhi...Hinh nhi...

Động tác Lâm Dịch ngừng lại, nhìn Khương Vân có chút giống như là tâm điên biến mất, tâm trạng cũng nhẹ nhàng thở dài.

Xem ra, hán tử kia và Khương Vân còn có một oán thù rất sâu sắc, chỉ sợ Hinh Nhi trong miệng Khương Vân, hẳn chính là người vợ của Khương Vân sao?

Nhưng Lâm Dịch cũng không muốn hỏi cái gì nữa. Vết thương trong tâm khảm thế này, hỏi cặn kẽ đối với Khương Vân cũng không có chỗ nào tốt. Thời gian bình phục cũng rất chậm rãi...Chỉ là nhớ tới đối phương đã ở nơi này hơn ba vạn năm, nhưng vẫn nhớ Hinh Nhi như cũ không thể quên được, trong lòng Lâm Dịch cũng có chút cảm động.

Một lúc lâu sau, đột nhiên Khương Vân quỳ rạp trên mặt đất khóc thất thanh. Sự bi thương và thê lương trong đó, cho dù trong lòng Lâm Dịch có buồn bã hao tổn tinh thần.

Đột nhiên, mũi ngân nhọn trong tay Lâm Dịch chợt lóe lên, một cây sáo xuất hiện ở trong tay hắn. Hai tay cầm sáo đặt lên môi.

Tiếng sao du dương, vang lên chậm rãi, dần dần bay xuống. Trong tiếng sáo mang theo sự quyến luyến, không muốn, yêu say đắm...Loại ưu tư này, dường như là ảnh hưởng đến Khương Vân đang khóc rống lên trên mặt đất giống như một đứa con nít. Tiếng khóc thê lương bi thương của hắn càng lớn lên...Nhưng mà dần dần, cũng càng ngày càng thấp xuống, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Trước khi bản thân Khương Vân bị trọng thương, sau khi Đổng Bằng chết, mối thù hận sau nhiều năm của hắn đã được báo, tâm tình trong lòng cũng phập phồng, tự nhiên lên cực đại. Nếu vẫn để hắn như vậy, chỉ sợ tinh thần của hắn sẽ bị thương cực đại. Bởi vậy Lâm Dịch, vào thời điểm quan trọng, đã dùng tiếng sáo, đưa những tâm tình phức tạp được giấu trong lòng nhiều năm bộc phát ra. Sau một hồi khóc rống lên, rõ ràng là hắn giống như một đứa con nít, đã ngủ nặng nề.

m thanh tiếng sáo dừng lại, Lâm Dịch nhìn Khương Vân dưới mặt đất, cũng khẽ thở dài một tiếng, lập tức cầm cây sáo thả vào trong không gian, ôm lấy Khương Vân, đưa hắn trở lại bên trong nhà gỗ.

Đặt người Khương Vân ở trên giường trúc, Lâm Dịch cũng ngồi xếp bằng xuống, chỉ thấy hai mắt hắn như điện, đầu ngón tay dựng lên. Lập tức, hai tay vội vàng giơ lên, từng đạo ánh sáng màu xanh biếc hiện lên, đánh vào các nơi trên thân thể Khương Vân.

Thật sự tình trạng vết thương của Khương Vân là rất nặng. Trong khi hắn và Đổng Bằng quyết đấu, hoàn toàn cùng tìm cách hủy diệt nhau, năng lượng sở hữu đều tập trung vào việc tấn công, cũng hoàn toàn buông tha hệ thống phòng ngự. Dính một kích hết sức của Đổng Bằng, mà không bị chết ngay, thì đã là không tồi rồi.

Cũng may là điều trị bằng sinh linh năng lượng rất mạnh có kết quả, ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ, thương tích của Khương Vân đã có biến chuyển lớn. Lúc này Lâm Dịch mới thu lại công lực, để Khương Vân nhẹ nhàng đặt lên trên giường.

Tuy rằng dùng sinh linh ngăn chặn tình hình thương tích cho hắn có kết quả rồi, nhưng về sau cảm xúc lại thay đổi rất nhanh, tình hình thương tích của hắn rồi lại nặng thêm rồi. Nhưng cũng may mà những thứ tích tụ trong lòng đã được bộc phát ra ngoài nhờ tiếng sáo...Tin rằng thông qua cách trị liệu của Lâm Dịch, không lâu sau, hắn sẽ bình phục hoàn toàn.

- Trải qua sự việc lần này, Khương sư huynh, ngủ dậy sẽ hoàn toàn tốt trở lại.

Trong lòng Lâm Dịch nghĩ, lập tực cũng nhớ tới ngoài cửa sổ còn một thi thể đang chờ hắn đi xử lý. Rừng trúc tía thần tiên như vậy, nếu là bị thi thể kia phá hủy cảnh trí, mới làm cho người ta khó chịu đây.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch lại nhìn thoáng qua đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, thậm chí còn cảm giác được trên mặt Khương Vân đang ngủ say còn có một tia mỉm cười, đẩy cửa đi ra ngoài.

Cơ thể và đầu của Đổng Bằng đều đã bị tách ra rồi, mà ở trên mặt hắn, lại vẫn lộ ra một tia không cam lòng và không tin, hai mắt trợn trừng, rõ ràng là chết không nhắm mắt. Lâm Dịch đem cơ thể và đầu của hắn tập trung ở một chỗ, lập tức một tia sáng nhọn trong tay lóe lên, xuất hiện Băng Huyền. Chém một đao, một tầng bông tuyết bao trùm hoàn toàn lên đầu và cơ thể của hắn.

Sau đó Thanh Mang trong tay chợt lóe lên, giã nhẹ nhàng trên thân thể của hắn. Trong tiếng ầm ầm, toàn bộ thân thể của Đổng Bằng đã biến thành những chấm nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status