Chứng vọng tưởng được thầm yêu

Chương 37: Tôi thích cậu


Editor: Red9

DONT TAKE OUT

Lúc Hà Tất trị liệu xong thì cũng đã gần 4h. Mục Khải An vẫn ở cạnh anh, cho đến khi mẹ Mục biết chuyện Mục Khải An bị trật khớp chân thì mới sốt ruột muốn chạy đến xem.

Sợ mẹ Mục lo lắng, Mục Khải An chỉ có thể lưu luyến rời khỏi Hà Tất. Mà Hà Tất càng vạn phần không tình nguyện, có lẽ là do tâm lý những người đang chìm trong tình yêu cuồng nhiệt chỉ hận không thể thời thời khắc khắc dính ở bên nhau, huống chi, Hà Tất lúc này còn đầu vừa choáng váng lại thêm cảm mạo, chỉ ước gì lúc nào Mục Khải An cũng ở bên cạnh mình.

Lúc Hà Tất đưa Mục Khải An đến giao lộ thì mẹ Mục vẫn còn chưa tới, vết thương của Mục Khải An đã được bôi thuốc, lúc này chỉ nửa chân đặt lên đất, trọng lượng toàn thân cơ hồ ép lên chân còn lại.

Hà Tất yên lặng kéo tay Mục Khải An đặt lên vai mình vỗ vỗ, "Dựa vào tôi này." Mục Khải An nhấp môi cười, không khách khí dời trọng lượng sang người bên cạnh.

"Về đến nhà nhớ uống thuốc."

"Ừm."

"Nói thì nhớ giữ lời, không được nói cho có lệ."

"Rồi."

Hai người cũng không có động tác dư thừa nào, thậm chí lúc nói còn có chút nhàm chán nói, nhưng không hiểu sao vẫn xuất hiện làn khói hồng bao quanh, một làn làn khói hồng mờ mờ ảo ảo sặc mùi thức ăn cún. Đơn giản đến nhàm chán, khóe miệng hai vị lại không tự giác nở nụ cười tươi, làm người ta không khỏi hâm mộ.

"Đúng rồi, cậu chừng nào thì quay về ở? Không lẽ sau này đều về nhà ở sao?" Hà Tất đột nhiên u oán hỏi.

"Chờ ba của tôi về đã." Mục Khải An nghĩ nghĩ, hơn nữa lấy tính cách của mẹ Mục, tuy rằng chân cậu không có gì trở ngại, nhưng tình hình này phải đợi cho chân khỏi hẳn mới đi được, bằng không mẹ Mục sẽ lại không an tâm cho cậu ở lại trường học.

"Vậy khi nào ba cậu trở về?"

"Nhanh thôi."

"Nhanh là bao lâu?"

"Chính là không bao lâu."

"Không bao lâu là bao lâu?"

Mục Khải An: "......" Mục Khải An vô ngữ quay đầu nhìn về phía Hà Tất, đưa con mắt cá chết nhìn chằm chằm anh.

"Khụ, được rồi, không hỏi nữa." Hà Tất thỏa hiệp, vừa dứt lời, điện thoại Mục Khải An vang lên.

Ra là mẹ Mục tới rồi, mục mụ mụ vừa thấy Mục Khải An được Hà Tất nửa đỡ đi tới liền lo lắng vô cùng, vừa vội kiểm tra vừa tính đến hậu quả, đợi đến khi xác nhận không phải thực sự nghiêm trọng, mẹ Mục lúc này mới chú ý tới Hà Tất. Hà Tất cẩn thận truyền đạt lời của bác sĩ dặn dò lại, mẹ Mục lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Tiểu Hà, cảm ơn cháu đã chăm sóc An An, dì cũng không biết phải cảm ơn cháu như thế nào nữa." Mẹ Mục cảm kích nhìn Hà Tất.

"Dì, ngàn vạn đừng khách khí, đây đều là việc cháu nên làm mà." Hà Tất vừa nói, đôi mắt còn nhịn không được lướt qua nhìn Mục Khải An ngồi trong xe.

Mẹ Mục giật mình, tình hình này, bà đại khái liền đoán được chút gì. Quả nhiên, trên đường về, còn không đợi mẹ Mục tìm cơ hội mở miệng, Mục Khải An ngoài ý muốn đã lên tiếng trước.

"Mẹ, con quyết định sẽ ở bên cạnh cậu ấy." Mục Khải An đột nhiên nghiêm túc nhìn mẫu thân đại nhân nhà mình, "Từ nhỏ đến lớn, con trước nay chưa từng thích ai như vậy, thật sự đấy, con cũng không biết con có thể thích một người thích đến mức này, ít nhất hiện tại con cảm thấy, con không thể thích một ai như thích cậu ấy bây giờ cả, cho nên mặc kệ tương lai như thế nào, con cũng đều không muốn từ bỏ."

Mục Khải An nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, "Con nghĩ, cậu ấy cũng là một người đáng giá để thích, con tin tưởng cậu ấy, cũng tin tưởng bản thân con," Mục Khải An đột nhiên khẽ mỉm cười di chuyển tầm mắt nhìn về phía mẹ Mục, "Mẹ, mẹ cũng tin tưởng bọn con đúng không?"

Mẹ Mục nao nao, bà biết suy nghĩ của con mình, cậu là người có suy nghĩ cặn kẽ trước sau rồi mới lựa chọn, không phải kiểu quyết định vội vàng, bồng bột, huống hồ những người trẻ tuổi yêu nhau, có mấy ai lý trí khi yêu bao giờ?

Hơn nữa mẹ Mục trước nay đều tin tưởng con trai mình nhất, loại này gần tương tự với mù quáng tin tưởng, vì thế mẹ Mục cũng nhẹ nhàng cười, "Mẹ đương nhiên tin tưởng bảo bối nhà mình nhất."

"Cảm ơn mẹ." Mục Khải An nháy mắt sung sướng đến toả sáng.

Mục mụ mụ đột nhiên có chút cảm khái nhớ lại nói, "Từ hồi con học sơ trung đã nói cho mẹ biết con là gay, vĩnh viễn không thay đổi được nữa, con không biết, khi đó mẹ thật sự cảm thấy như trời sụp xuống vậy. Mẹ cũng không phải cảm thấy con không bình thường, hoặc giống như những bậc cha mẹ khác coi con mình là mắc bệnh khó chữa, mẹ chỉ nghĩ là, cả đời sau này của con phải làm sao bây giờ?"

"Mẹ......" Mục Khải An đột nhiên thấy hốc mắt đau xót.

"Tuy rằng hiện tại hôn nhân đồng tính đã hợp pháp hoá, nhưng xã hội này vẫn không có mấy sự bao dung với người đồng tính, quá nhiều người không hiểu không ủng hộ, thậm chí coi đó là những con quái vật không nên tồn tại, mẹ đau lòng con, cả ngày lo nghĩ, nghĩ rằng, về sau bảo bối của mẹ có bị người ta nhục mạ, bị người ta chỉ trích thì phải làm sao?"

"Mẹ sẽ không......"

"Cho nên mẹ chỉ biết yêu con nhiều hơn, ba mẹ sẽ cố gắng bảo vệ con, không cho con cảm thấy con khác biệt so với người khác, càng sẽ không bởi vậy mà kém một bậc. Con là niềm kiêu hãnh của ba mẹ, mặc kệ ở nơi nào mặc kệ làm cái gì, con đều là ưu tú nhất."

Đại khái khoảng thời gian đó quá mức gian nan, Mục Khải An làm sao biết được chuyện gì sau nụ cười tươi ấy của ba mẹ mình, mẹ Mục nói xong hốc mắt không tự giác đỏ lên.

"Mẹ, con đều biết, mẹ xem con hiện tại được ba mẹ nuôi thật tốt, quả thật biến thành luyến cuồng rồi." Mục Khải An nói xong nước mắt liền chảy dưới, nhưng mẹ Mục lại bị câu nói của cậu làm cho tức cười, khóe mắt treo nước mắt cười mắng, "Cái gì luyến cuồng, con mẹ là nhất mà, không tiếp nhận bất luận phản bác nào đâu."

"Đúng đúng đúng." Mục Khải An cũng cười, sau đó đưa tay lau nước mắt đi cho mẹ, vừa lau vừa "Oán giận" nói, "Mẹ, mẹ mau chuyên tâm lái xe đi, mẹ còn như vậy con không dám ngồi đâu."

"Tiểu tử thúi." Mẹ Mục lại lần nữa nín khóc, nhưng ngay sau đó lại nói, "Mẹ còn chưa nói xong đâu."

"Mẹ nói đi, mẹ nói đi." Mục Khải An làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

"Xác định tính hướng con không thể thay đổi, mẹ liền nghĩ nếu không thể chọn cho con một cô vợ tốt, vậy cần phải chọn cho con một người con trai tốt, ba mẹ cũng không thể vĩnh viễn bên cạnh bảo vệ con được......"

"Mẹ ~" Mục Khải An dở khóc dở cười, tư duy của mẫu thân đại nhân nhà mình thật khó ai địch lại.

Mẹ Mục tiếp tục theo lý thường hẳn là vậy nói, "Người con trai mà bảo bối thích, khẳng định phải là một cực phẩm, bằng không làm sao xứng đôi với con?"

Mục Khải An: Lý do này, thế nhưng lại không lời gì để nói, không tật xấu.

"Đúng rồi, nói đến đây, ba sắp về rồi con biết không?" Mẹ Mục đột nhiên nói.

"Biết a, ba nói với con rồi." Mục Khải An gật đầu, ba Mục ra nước ngoài đi công tác đã gần tháng trời, đây chẳng phải lý do Mục Khải An vẫn luôn ở nhà với mẹ Mục sao. Mấy ngày hôm trước ba Mục có nói chuyện với Mục Khải An, tính ra cũng ba, bốn ngày nữa là về.

"Ba con nói, chờ ông ấy trở về thì con đưa Tiểu Hà đến để ông thẩm vấn."

"Hả?" Mục Khải An đơ ra, ngay sau đó dở khóc dở cười, hai vị nhà cậu, tất cả đều là sủng tử cuồng ma, thật sự một chút cũng không khoa trương, "Người ta cũng có phải phạm nhân đâu mà thẩm ạ ~"

"Ba con không phải không yên tâm sao," mẹ Mục an ủi nói, "Ba kiến thức rộng rãi, đôi mắt độc nhất, để ba xem Tiểu Hà làm người có tốt không."

Đấy, còn nói là thích Hà Tất của người ta, nơi này tốt chỗ đó tốt, chỉ chớp mắt lập trường liền không kiên định, nhìn ra được, mẹ cậu ở trước mặt ba cậu liền sùng bái mù quáng. Mục Khải An khóc không ra nước mắt, chỉ có thể bi ai vì Hà Tất vài giây.

Đương nhiên, lòng Mục Khải An trở nên ấm áp, cậu chắc chắn là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, đời trước nhất định là đã cứu cả một hệ Ngân Hà.

Đương nhiên, mẹ Mục vẫn rất thích Hà Tất, không những thế, Mục Khải An ngày hôm sau quay lại ký túc xá, mang hai túi đồ ăn vặt lớn cho cả ktx (chủ yếu là cho Hà Tất), các loại đồ ăn ngon, mang cho Hà Tất là canh gà tình yêu, tất cả đều là sự chuẩn bị của mẹ Mục.

Đậu Nha nhìn thấy bát canh gà kia hai mắt sáng ngoắc, đứng thẳng ở chỗ ngồi nhìn chằm chằm về phía Hà Tất, sau đó giống như thường lui tới ôm lấy cánh tay của Hà Tất bán manh cầu canh, "Lão đại, nhiều canh như vậy thì cho em một chút đi."

Không ngờ Hà Tất không lưu tình chút nào gõ gỗ vào gáy cậu, "Cái tên có chồng nhà cậu mau tránh xa tôi chút, tôi bây giờ cũng là người có vợ rồi." Hà Tất một bộ rất có nguyên tắc bộ dáng che chở cho canh gà tình yêu của mẹ vợ nhà mình, ý vị bốc lên nồng nặc trong lời nói.

Người đã có chồng......

Đậu Nha như bị sét đánh, mặt đen nhìn Hà Tất, khóe miệng nhấp nhấp, Đại Thành và Mục Khải An lại ở một bên cười đến lăn lộn.

Sau một lúc lâu, Đại Thành cười đủ rồi mới hâm mộ nhìn cả hai, "Tôi nói hai cậu đúng thật là có duyên phận, không ở cùng học viện lại có thể ở cùng ký túc xá, như này còn không phải là ở chung sao, bao nhiêu người tha thiết ước mơ đấy, đâu giống tôi, yêu nơi đất khách, thật đáng thương a."

"Cái gì mà yêu nơi đất khách, lộ trình nửa giờ đi thì đất khách cái gì." Đậu Nha vội vàng nắm lấy cơ hội bổ một đao.

Nhưng thật ra Mục Khải An có chút đỏ mặt phủ nhận nói, "Ở chung gì chứ, nói bậy vừa thôi."

"Bốn bỏ năm lên còn không phải là ở chung sao?" Đại Thành tấm tắc nói, "Hai ngươi ghét bỏ tôi và Đậu Nha làm bóng đèn ảnh hưởng đến chuyện ân ái của hai người chứ gì, nói thẳng đi, đều là nam nhân, chúng tôi hiểu."

"Phụt ~" Mục Khải An phun một ngụm nước, nháy mắt đỏ mặt, "Má nó, Đại Thành, cậu sao có thể nói như vậy!" Lại nhìn lầm một người nữa rồi.

Hà Tất đứng một bên uống canh gà tình yêu, cười hì hì quay đầu sang, "Cút cút cút, bóng đèn mau cút nhanh đi."

Hà Tất làm bộ cầu còn không được, ân ái, nóng lòng muốn thử gì đó, Mục Khải An quả thực dở khóc dở cười.

Vài người ở trong ký túc xá vừa nói vừa cười, náo nhiệt đến không xong. Tuy rằng thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng lúc đi học vẫn phải đi học, nên ăn cơm vẫn phải đến nhà ăn chiếm một bàn, nên nghỉ ngơi thì vẫn nghỉ ngơi, nên chơi thì vẫn chơi, mùa đông này một chút cũng không lạnh, chớp mắt, sinh nhật Hà Tất đã tới.

Ngày 25/11, lần này không sai, chính xác là sinh nhật Hà Tất. Đại hội thể thao kết thúc cũng cách đây 3,4 ngày, cũng may Mục Khải An bị thương không nghiêm trọng lắm, đã không còn là vấn đề lớn, mà bệnh cảm của Hà Tất dưới sự giám sát của Mục Khải An cũng đã thuyên giảm.

Thứ năm đêm nay, cũng chính ngày trước của ngày 25/11, trước khi ngủ, Hà Tất cố ý nhắc nhở một câu, 【 An bảo bảo biết ngày mai là ngày gì không? 】 Hà Tất không xác định Mục Khải An có biết ngày mai là sinh nhật anh không, dù sao mấy ngày nay cậu cũng chưa từng đề cập qua, đồng thời lại lo lắng có thể bởi vì sự hiểu lầm lần trước mà không muốn nhắc lại.

Mục Khải An sao có thể không biết, chuyện lần trước thật khiến cậu đau trứng, quả thực ngẫm lại còn thấy đau. Nhưng ngoài miệng không thừa nhận, 【 không biết. 】

Không ngờ Hà Tất nói thẳng, 【 Ai da, ngày 25/10 làm gì cậu còn không nhớ rõ sao? Muốn chồng giúp đằng ấy nhớ lại hay không? 】

Mục Khải An đương trường thẹn quá thành giận, 【 Trời đất, đừng nói nữa! 】 quả thực biết vậy chẳng làm, lịch sử đen tối đúng là lịch sử đen tối.

Hà Tất hoàn toàn có thể tưởng tượng đầu bên kia màn hình, Mục Khải An lúc này nhất định là lại ảo não, trứng đau, lập tức không chút khách khí 【 ha ha ha ha 】

Hà Tất: 【 (icon cười đau sốc hông) 】

Hà Tất: 【 Là tên vương bát đản nào thông tin nhanh cho cậu vậy, nói cho tôi biết để tôi xử hắn! 】

Mục Khải An: "......" cậu có thể nói là cậu lầm không, thật là......

【 Bảo bối nhi, đêm mai đừng về nhà được sao? 】 Hà Tất đột nhiên nói, 【 Coi như là phúc lợi sinh nhật. 】

Mục Khải An nhìn chằm chằm di động nhấp môi cười, ngay sau nhắn trở về một chữ, 【 Vâng. 】

Hoàn chương 37

Tác giả có lời muốn nói: Tôi có thể nói, chính văn đếm ngược hai chương không?

【╭(╯ε╰)╮】

Chính văn còn một chương cuối cùng, sau đó chính là hai ba cái phiên ngoại thì kết thúc.

Moah moah ^3^ tiếp tục gõ chữ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status