Chưởng thượng kiều

Chương 7: Hướng tinh bắc (7)


Làm thủ tục xong xuôi, còn 30 phút nữa máy bay mới cất cánh. Tuy quần áo Chân Chu giản dị nhưng vẫn bị hai cô gái đi ngang qua nhận ra, chạy lại gọi cô, xin chữ ký của cô.

Chân Chu ký tên xong, quay đẩu mỉm cười nhìn Trình Tư Viễn. "Cảm ơn anh, em vào đây, anh lái xe cẩn thận."

"Anh đã liên lạc với bạn bè bên kia rồi, em hạ cánh sẽ có người tới đón em. Sang bên đó, sau này dù gặp chuyện gì cũng nhớ liên lạc với anh."

Trình Tư Viễn dặn dò lần nữa, sau đó đưa vali cho cô.

Chân Chu nhận vali, gật đầu với anh, xoay người vào cửa, bàn tay kéo vali bỗng nhiên bị một bàn tay khác nắm lấy.

Cô quay đầu, nhìn Trình Tư Viễn vẫn đang chăm chú nhìn mình, hơi ngẩn ra, sau đó lại nhìn bàn tay của mình bị anh ta nắm chặt, nhẹ rút ra.

"Ngại quá, em phải vào rồi."

Cô thấp giọng nói một câu rồi vội vã xoay người.

"Chân Chu!"

Đi mấy bước, cô nghe được Trình Tư Viễn gọi tên mình, sau đó một bóng người vụt qua, anh đi tới trước mặt cô, chặn đường cô.

"Chân Chu, anh biết đây không phải thời cơ tốt nhất để bày tỏ lòng anh với em, nhưng anh thực sự không khống chế nổi bản thân mình nữa. Anh yêu em, thích em, từ lần đầu tiên gặp em vào mười mấy năm trước, nhưng khi đó trong mắt em chỉ có một mình Hướng Tinh Bắc. Sau này hai người kết hôn, anh cũng ra nước ngoài, cũng cho rằng đời này không có cơ hội bày tỏ tình cảm với em..."

Trong sảnh đợi, loa phát thanh liên tục dùng hai thứ tiếng báo thông tin của chuyến bay, dòng người bên cạnh đi tới đi lui như con thoi..

Anh ta ngưng mắt nhìn cô, sau chiếc kính đen kia là ánh mắt khôn khéo, thâm trầm, bây giờ lại tràn đầy tình cảm dịu dàng.

"Bây giờ em ly hôn rồi, anh biết đối với em, đây là hành trình lột xác đầy đau đớn, anh nghĩ có thể chuyện ra nước ngoài lần này, chuyện ly hôn cũng là một trong số những nguyên nhân đó. Nhưng mặc kệ người khác chê cười ra sao, anh cũng luôn muốn nói với em, đây chưa chắc không phải là chuyện tốt. Hướng Tinh Bắc thật sự ưu tú, anh vô cùng tôn trọng cậu ấy, nhưng cậu ấy không hợp với em, em cũng không hợp với cậu ấy, vậy nên hai người không thể mãi bên nhau. Anh cũng không phải con người hoàn hảo, nhưng Chân Chu, anh biết anh là người yêu em nhất, cũng là người hợp với em nhất. Nếu như em cho anh một cơ hội, anh sẽ dùng thời gian để chứng minh cho em thấy.

Tình cảm Trình Tư Viễn dành cho cô là loại tình cảm vượt lên trên cả bạn bè bình thường và quan hệ đồng nghiệp, mấy năm nay, Chân Chu dần dần cũng hiểu ra. Anh luôn làm hài lòng Tuệ Lan, giữa hai người cũng có quan hệ hợp tác, chuyện gặp gỡ không phải nói cắt đứt là có thể cắt đứt, hơn nữa còn hay xuất hiện chung trước truyền thông. Danh tiếng của cô càng ngày càng tăng, được khen là "Nữ thần cổ điển", có một số người muốn tìm kiếm cái lạ, cái hot để đăng báo, còn bảo cô và Trình Tư Viễn có quan hệ cá nhân, hai năm qua, ngoại trừ có công việc cần thiết, cô vẫn luôn cố gắng trốn tránh anh.

Dù là vậy, nhưng nghe anh bày tỏ với mình, Chân Chu vẫn cảm thấy đột ngột.

Trình Tư Viễn đoán được đáp án của cô, lập tức nói. "Xin em đừng cảm thấy áp lực hay lo lắng gì, anh biết em chưa chuẩn bị để bắt đầu một đoạn tình cảm mới, anh chỉ hy vọng, sau khi anh biết em có tình cảm với anh, em sẽ không ghét anh tới mức xóa anh khỏi danh sách bạn bè của em."

Ánh mắt của anh ta vô cùng dịu dàng, thái độ thành khẩn, Chân Chu kiềm chế cảm giác rối loạn đang dâng lên, suy nghĩ một lát, đang muốn mở miệng, điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, hơi ngẩn ra.

Là mẹ của Hướng Tinh Bắc, điện thoại cá nhân của bà Trác Khanh Hoa.

"Ngại quá, em nghe điện thoại trước đã."

Ý Chân Chu bảo Trình Tư Viễn chờ, đi nhanh tới một góc vắng người, nhận điện thoại.

"Con đây, bác tìm con có chuyện gì không?"

Giọng Chân Chu lễ phép mà lại xa cách.

Cô chắc chắn ở bên kia có người nghe, nhưng sau khi điện thoại được kết nối, đối phương không lên tiếng, vẫn cứ im lặng.

Thái độ khác lạ, cũng không phù hợp với tính cách của mẹ Hướng Tinh Bắc.

"Là Trác phu nhân sao?"

Chân Chu chần chờ một lát, hỏi.

"Là tôi."

Bên tai cô truyền tới giọng nói của Trác Khanh Hoa, giọng nói khàn khàn, vừa mở miệng, cảm giác đau khổ đã xuyên qua loa điện thoại đánh lên người cô.

Ngực Chân Chu nảy lên.

"Có chuyện gì không ạ?" Cô chần chờ một chút, hỏi lại lần nữa.

Tiếp tục lại yên lặng.

"Hướng Tinh Bắc đã xảy ra chuyện vào nửa tháng trước."

Giọng nói khàn khàn của Trác Khanh Hoa lại truyền tới, nhưng lần này lại bình tĩnh hơn.

"Tuy hai đứa đã ly hôn, nhưng sau khi suy nghĩ, tôi cảm thấy vẫn phải nói chuyện này với cháu...Lúc đó cháu tới cũng được, mà không tới cũng được, tùy cháu..."

Người xung quanh vẫn qua lại, bên tai cô truyền tới âm thanh ồn ào, những âm thanh này, đột nhiên cô không muốn quan tâm nữa.

Trước mắt Chân Chu đen tối, lỗ tai ong ong, bàn tay cầm điện thoại của cô không còn sức, điện thoại trượt xuống khỏi tay, rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai khiến mọi người xung quanh phải quay lại liếc nhìn.

"Sao thế?"

Trình Tư Viễn phát hiện cô khác lạ, vội vàng chạy tới, thấy hai mắt cô nhìn chằm chằm về nơi xa, sắc mặt tái nhợt, sợ hãi ôm cô.

"Chân Chu, em khó chịu ở đâu? Anh đưa em đi bệnh viện..."

Chân Chu đẩy anh ra, cầm điện thoại trên mặt đất lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của người qua đường, cô ngồi xổm xuống đất, cả người bỗng lạnh run. "Mẹ! Mẹ nói gì? Sao có thể? Sao có thể như vậy..."

Không ai trả lời cô, điện thoại đã bị cúp, bên tai chỉ còn âm thanh tút tút không mang theo tình cảm.

"Chân Chu! Xảy ra chuyện gì?"

Trình Tư Viễn cũng giật mình, ngồi xổm trước mặt cô, cầm lấy hai vai cô.

Chân Chu ngoảnh mặt làm ngơ, bỗng nhiên đứng lên, bỏ Trình Tư Viễn lại phía sau, chạy như điên ra ngoài.

...

Hướng Tinh Bắc và nhân viên trên tàu liên tục tuần tra dưới đáy biển trong vòng hai tháng, thực thi xong nhiệm vụ, trên đường quay về điểm xuất phát, kẻ địch ẩn giấu dưới biển mà mọi người truy tìm bao lâu nay đột nhiên xuất hiện, sau khi mọi người dùng đầu đạn mang theo để phá hủy tàu của kẻ địch, thân tàu của mọi người cũng bị hư, thiết bị đột nhiên phát lửa điện, tạo nên phản ứng dây chuyền, lò hạt nhân bỗng nhiên phát tín hiệu cảnh báo, tự động dừng, một thiết bị khác bị tổn hại, không thể tự động đóng lại. Đúng lúc nghìn cân treo sợi tóc, Hướng Tinh Bắc nhanh chóng quyết định để cho những nhân viên trêu thuyền chạy tới nơi an toàn trong thuyền, còn mình bắt đầu khởi động thuyền, dùng phương án của bản thân cứu nguy cho tàu, tách rời khoang thuyền ra.

Cuối cùng, khoang thyền mang theo số liệu quan trọng và bốn mươi mấy nhân viên trên tàu an toàn, còn một mình anh đóng cửa lò phản ứng, nhanh chóng loại bỏ uy hiếp to lớn về sau, nước biển tràn vào từ khoang cửa bị hư, anh bỏ lỡ cơ hội cuối cùng để chạy trốn, chôn thân trong tàu, rơi vào đáy biển sâu u ám.

Anh mãi mãi ngủ sâu, mãi mãi không trở lại.

Xét tính đặc thù công việc, chuyện anh hy sinh mặc dù được ghi vào sử sách, nhưng hồ sơ không được tiết lộ nên không mấy ai biết.

Những chuyện sau đó cũng đã được lo liệu xong xuôi.

Trong tang lễ, Chân Chu lại gặp mẹ Hướng Bắc Tinh lần nữa.

Người phụ nữ này là người phụ nữ mạnh mẽ, kiên cường, nhưng bây giờ lại già đi rất nhiều. Có lẽ là vì mất đi người giữ vị trí quan trọng trong cuộc sống của bà, thấy Chân Chu, thái độ của bà tuy lạnh lùng như trước nhưng trong ánh mắt đã không thấy được vẻ chán ghét như mọi ngày, chỉ còn lại cảm giác đau thương, bất lực.

Bà nói với Chân Chu, tôi biết cháu rất xuất sắc, nhưng từ lần đầu tiên gặp gỡ, khi con tôi đưa cháu về ra mắt, tôi biết cháu không thể làm vợ nó, đến bây giờ tôi cũng không thể thích cháu, nhưng cháu lại là người phụ nữ mà con tôi yêu nhất đời này, hôm nay cháu tới đây tiễn nó một đoạn đường cuối cùng, tôi cảm ơn cháu.

Thái độ của Trác Khanh Hoa như thế nào đã chẳng quan trọng nữa, còn Hướng Tinh Bắc lại là người chồng cô mới ly hôn không lâu, mọi chuyện cuối cùng sẽ qua đi, nhưng đối với Chân Chu mà nói, hối hận cùng đau đớn giống như mũi khoan khoét sâu vào tim, bây giờ mới bắt đầu.

Cô không dám tưởng tượng, khi anh bị bó chặt trong không gian nhỏ hẹp kia, nước biển lạnh lẽo tràn vào, dần chìm dưới đáy biển sâu, một giây trước khi nhắm mắt, anh nghĩ tới gì.

Là nhiệt huyết dành cho công việc suốt đời, hay là người vợ "phản bội" mà anh yêu?

Cả đời cô chưa bao giờ cảm thấy như bây giờ, ngày lẫn đêm, từng giây từng phút lại khó khăn, tràn đầy tối tăm, đau khổ, hối hận tột cùng.

...

Chuyện đã qua hơn nửa tháng, Chân Chu vẫn không dám tin là thật.

Kế hoạch ra nước ngoài bị gác lại vô thời hạn.

Cô không muốn gặp ai, bao gồm cả Tuệ Lan, Phương Quyên, còn cả Trình Tư Viễn, nhưng ban ngày cô lại phải tự lên dây cót cho bản thân, đáp lại từng lời an ủi của mọi người, cảm ơn bọn họ, cho bọn họ biết cô không sao, không cần lo lắng cho cô.

Chỉ mãi khi tới trời tối, cô mới lột xuống lớp mặt nạ vẽ lên vào ban ngày, tự giam mình trong phòng, ngồi bên của sổ sát đất, xem lại bức thư duy nhất mà Hướng Tinh Bắc viết cho cô khi anh còn sống, cũng là bức thư tình duy nhất trong đời, đọc tới khi nước mắt rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.

Sau khi mất đi mới biết được nó quý giá tới mức nào, những lời này ai cũng biết. Nhưng chỉ khi tự mình trải qua mới biết, đó là câu nói tàn nhẫn nhất trên đời, lạnh lẽo nhất trên đời.

Từ trước tới nay Hướng Tinh Bắc lạnh lùng, lạnh lùng tới mức toát ra cảm giác cấm dục, anh không thích nói nhiều, ngay từ khi hai người bắt đầu, là cô không ngừng theo đuổi anh.

Rốt cuộc phải quan tâm, yêu thương một cô gái bao nhiêu mới quyết tâm giữ cô lại, người như anh, sau khi kết hôn 10 năm còn nói với cô "Hơi thở của em là rượu mạnh của anh.", "Đến khi đó bất kể em mắng anh, đánh anh ra sao anh cũng chấp nhận. Chỉ tưởng tượng thôi anh đã không đợi được nữa rồi".

Thư vẫn còn ở đây, bàn tay chạm lên từng chữ viết, ấm áp giống như cái nắm tay của anh, nhưng anh lại đi rồi.

Đêm khuya, Chân Chu lại mở bức thư của anh ra lần nữa, im lặng nức nở, nước mắt làm mờ đôi mắt của cô, cô nằm úp sấp trên sàn nhà, ngủ mê man.

Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy có người đang tới gần mình, ánh mắt chăm chu nhìn cô.

"Tinh Bắc..."

Cô lẩm bẩm gọi tên anh.

Ngày hôm đó, cô nhìn bức thư đến trễ kia, biết được trời xui đất khiến, lúc hai người gặp thoáng qua, cô còn tự nhủ với mình, đây là trời cao an bài, mọi thứ đều là số mệnh sắp đặt.

Nhưng bây giờ, nếu như trời cao có thể cho cô...một cơ hội để làm lại, tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra thì tốt biết bao.

Nhưng dù trong mơ cô cũng biết anh đã đi xa, cuộc đời sau này cũng không thể giống như xưa nữa, cô tỉnh lại từ trong mộng.

Nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, mới ngừng lại đã lại tràn ra từ khóe mắt.

"Tỉnh lại đi, đừng như vậy."

Trong giấc mộng truyền tới một âm thanh.

Thật ra đây không phải âm thanh cô nghe được, cô có cảm giác ai đó đang nói chuyện cùng mình.

Cảm giác này rất chân thực, chân thực tới mức khiến Chân Chu tỉnh lại từ trong tuyệt vọng, bi thương.

Lông mi còn ướt khẽ chớp, cô chậm rãi mở mắt ra.

Cô nhìn đôi mắt đang chăm chú nhìn cô, tròn vo, là đôi mắt của con mèo già, lóe sáng trong đêm, mang theo ánh sáng lấp lánh.

Là con mèo già đứt đuôi kia, đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cô trước đó không lâu, tốt nay lại trở về, ngồi xổm bên chân cô, không biết đã bầu bạn với cô bao lâu.

Theo bản năng, Chân Chu vòng tay ôm nó, tay lại xuyên qua cơ thể của nó, ôm vào một mảnh trống rỗng, cơ thể con mèo già vẫn ngồi trên sàn nhà, không nhúc nhích, cô lẳng lặng nhìn nó, đôi mắt mèo lấp lánh, mang theo dịu dàng và thương xót.

Trong đêm khuya, tình cảnh quỷ dị như vậy, Chân Chu không rõ đây là mơ hay thực, cô phải cảm thấy sợ nhưng bây giờ lại chẳng có cảm giác sợ hãi, chỉ mở to hai mắt yên lặng nhìn nó.

Con mèo già không nhúc nhích, cô lại nghe được âm thanh giống như trong giấc mơ. "Chu Chu, cô muốn cậu ta về sao?"

Chân Chu nhìn đôi mắt yên tĩnh trước mặt mình, nước mắt lại rơi xuống.

Cô đồng ý làm bất cứ chuyện gì để anh trở về.

Nhưng không được rồi, anh đã mãi mãi nằm ở nơi đáy biển sâu hun hút, không bao giờ trở về.

Cô không nói lời nào, cũng không làm bất cứ động tác nào, con mèo ở đối điện hình như hiểu được lòng cô.

"Tôi có thể giúp đỡ cô." Con mèo già đã chết tiếp tục nói chuyện cùng cô. "Tôi có thể khiến cô gặp cậu ta trong kiếp luân hồi, nhưng cậu ta không phải Hướng Tinh Bắc của kiếp này nữa, cậu ta không nhớ cô, cô cũng không thể nói cho cậu ta biết, cậu ta là người mà cô yêu nhưng cô phải khiến cậu ta yêu cô một lần nữa, yêu đến mức nguyện ý hy sinh tính mạng vì cô, nếu cô có thể làm được, sau khi vòng luân hồi kết thúc, cô có thể thay đổi số phận cả đời này."

"Nhưng..." Con mèo già đột nhiên chuyển đề tài, đôi mắt vàng xám nhìn chằm chằm cô. "Nếu như cô thất bại, không thể thay đổi vận mệnh của cậu ta, ngay cả cô cũng sẽ chết trong vòng luân hồi, không thể quay về hiện tại, cơ thể cô ở đây cũng sẽ chết đi theo linh hồn, cô có đồng ý mạo hiểm không?"

Trái tim Chu Chân chợt hoảng loạn, dùng sức gật đầu. "Tôi đồng ý."

Ria mép con mèo già giật giật, nhìn cô chằm chằm. "Không suy nghĩ thêm sao? Cô chắc chắn?"

"Tôi chắc chắn."

"Nhưng ngươi có năng lực như vậy sao?" Cô vẫn không thể tin được.

Con mèo già ưỡn ngực, trong mắt mèo bắn ra một ánh sáng, thế nhưng lại nhanh chóng lụi tắt.

Nó thở dài. "Cô thấy ta là một con mèo, nhưng ta không chỉ là một con mèo, thế giới này mới bắt đầu, ta cũng đã tồn tại, mãi mãi sánh ngang trời đất, ta chỉ phải chờ đợi, ta là linh hồn bất diệt, ta độ hàng vạn hàng nghìn kiếp, bất tử bất diệt, sinh lão bệnh tử, yêu hận điên cuồng, trong mắt ta chỉ là phù du, không đáng nhắc tới. Nhưng ta cũng có nỗi khổ của ta, ta không biết hỉ nộ ái ố, thất tình lục dục, nếu như ta mãi mãi không hiểu được, mặc cho ta độ kiếp bao nhiêu đi chăng nữa, ta sẽ mãi mãi bị ràng buộc trong vòng luân hồi, chuyện này khiến ta không thích nhưng trừ phi ta có thể buông bỏ linh hồn này, luân hồi làm một người bình thường, cảm nhận thất tình lục dục, chuyện độ kiếp mới có thể kết thúc."

Chân Chu giống như rơi vào cõi mộng, nhìn con mèo đang thao thao bất tuyệt với mình.

"Không ai hy vọng sống mãi trong vòng luân hồi, chỉ muốn đầu thai làm một người bình thường như các cô, trải qua sinh lão bệnh tử, hỉ nộ ái ố, sống hết một đời, khi đó ta sẽ không phải luẩn quẩn trong vòng luân hồi mà ta không được quyền lựa chọn. Đáng giá hay không, với ta mà nói, đây là chuyện vô cùng mạo hiểm. Vì vậy ta quyết định thử gần gũi với nhân loại nông cạn, hiểu rõ các người rồi ta mới quyết định. Cuối cùng ta nhìn trúng chồng cô..."

"Ah, xin lỗi, nói đúng hơn thì là chồng trước của cô."

Con mèo già nhún vai, tiếp tục nói. "Ta gặp qua nhiều loại người, ngu xuẩn, tham lam, nhát gan, ích kỷ,... Những con người đó làm ta không thể quyết định đầu thai làm người. Nhưng ta thích người kia, lần đầu tiên thấy cậu ta, cậu ta khiến ta thấy thoải mái, sau đó cậu ta mang ta về nhà của cô. Sau vài năm quan sát hai người, ta phát hiện cuộc sống hai người muốn khen cũng chẳng có gì để khen, mặc dù cũng là con người, cũng có niềm vui thể xác với nhau, nhưng khi kết thúc, hai người lại không vui vẻ lâu dài, chuyện này khiến ta cảm thấy thất vọng. Nếu như con người ai cũng như hai người, vậy ta đầu thai làm gì nữa? Ta quyết định không lãng phí thêm thời gian, vì vậy ta rời đi. Nhưng nói thật, cô và tên kia, ta thích cả hai, vậy nên thỉnh thoảng sẽ về thăm hai người một chút, giống như vạy..."

Con mèo già lại thở dài một hơi. "Tuy sống chết chỉ là phù du, không đáng để nhắc tới, nhưng tên kia rất tốt, ở trên người cậu ta, ngoài chuyện tham lam ích kỷ của con người, còn có nhiều thứ khác, chết đi cũng thật đáng tiếc, rốt cuộc ta cũng hiểu ra, tại sao hai người lại có cảm tình với nhau, nhưng ta lại càng không rõ nếu như vẫn thích đối phương tại sao lại phải xa nhau? Chẳng lẽ đây là thất tình lục dục sao? Con người các người...càng tới gần ta càng thấy rõ, ngây thơ, ăn ở hai lòng,..."

Con mắt của nó lộ ra vẻ khinh bỉ, rồi liếm móng vuốt.

"Ban đầu ta không muối nói chuyện với con người các người, nhưng ta là người lương thiện, không đành lòng nhìn cô như vậy, thế nên mới về đây, dùng linh hồn bất diệt của ta đổi một cơ hội cho hai người, coi như ta vì mình mà làm một quyết định đã do dự hơn ngàn năm."

"Bây giờ ta hỏi cô lần cuối, cô không hối hận?"

Hai mắt con mèo già lấp lánh nhìn cô.

"Không hối hận."

Con mắt Chân Chu chưa từng chớp.

Mèo già gật đầu, nhào về phía cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status