Chuyện bắt đầu từ một nụ hồng

Chương 39: Quá đỗi xa xôi


Còn một mình Vân trong căn phòng vắng, Vân nhìn quanh rồi co người vì lạnh. Căn phòng nhỏ của Vân từng chứng kiến những nụ hôn ngọt ngào một thời giữa Vân và Huy, giờ sao căn phòng này như lạnh lẽo xa lạ theo ánh mắt, nụ cười, giọng nói của Huy. Lạnh quá, buốt giá quá! Huy đã hết yêu Vân rồi sao? Lẽ ra Vân phải vui mới đúng chứ, nhưng sao tim Vân cứ nhói lên từng hồi thế này? Vân không muốn thế! Huy ơi, cho Vân xin lỗi, Vân muốn được ở bên Huy…

Vân cứ thế nức nở, chìm trong nước mắt hồi lâu rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Lại một ngày mới bắt đầu, Vân chẳng muốn đối diện chút nào. Vân căm ghét hiện tại, chán ghét mọi thứ. Vân không muốn trả lời điện thoại Đăng đang đợi để đưa Vân đi ăn sáng. Vân xin lỗi Đăng vì Vân vẫn chưa thể mở lòng với Đăng được, dù Huy đã quên Vân mất rồi.

Có tiếng gõ cửa, Vân giật thót mình. Có lẽ nào Đăng lên tận phòng Vân?

Đúng thế thật, giọng nói êm dịu của Đăng đang vang lên ngoài cửa:

- Vân có sao không, tớ chờ mãi mà cửa không khóa nên mạn phép lên phòng xem Vân thế nào?

Vân sụt sịt, Đăng lúc nào cũng lịch sự thế mà. Đăng nỡ ép Vân vào hoàn cảnh này, nhưng sao Vân vẫn không thể nào mà ghét Đăng được.

Vân mở cửa. Vừa thấy gương mặt đẹp đẽ rạng rỡ trong ánh ban mai của Đăng, Vân bỗng ôm choàng lấy Đăng làm Đăng ngỡ ngàng rồi khẽ vỗ về Vân.

Trước một người Vân tin là thực sự yêu thương mình, Vân thấy tủi thân. Vân lại nức nở, vừa khóc vừa chia sẻ nỗi buồn mà lẽ ra Vân không nên chia sẻ một chút nào với Đăng.

- Tớ nhớ Huy lắm… Nhưng… Huy đã quên tớ rồi… Đăng ơi… tớ… tớ buồn quá… hu hu hu…

Đăng an ủi Vân dịu dàng kèm theo cả chút tranh thủ, đương nhiên là thế rồi.

- Ừ… không sao đâu Vân, tớ ở đây mà, hắn cũng chỉ yêu Vân đến thế thôi, Vân cũng nên sớm quên hắn đi.

Vân níu vai Đăng van xin:

- Hức… hức… hay… Đăng cho tớ về với Huy đi Đăng… Tớ sẽ cầu xin Huy tha thứ cho tớ… Đi mà Đăng… Đăng thương tớ mà, có đúng không Đăng?

Đăng nghiêm nét mặt, làm sao Đăng để Vân về với hắn được chứ? Đăng liền ôm chặt Vân rồi nói:

- Hắn quên Vân nhanh như thế mà Vân vẫn muốn về với hắn à, Vân tỉnh táo lại đi!

Đăng đưa đôi tay ấm áp lên má Vân, kéo Vân lại gần, rồi Đăng… hôn Vân, nụ hôn đầu tiên Đăng dành cho Vân, một nụ hôn nhẹ nhàng, mơn trớn.

Vân tròn mắt. Vân đẩy Đăng ra. Vân không muốn thế, Vân chưa thể nào chấp nhận Đăng.

Đăng im lặng, rồi Đăng lạnh lùng nói với Vân:

- Tốt hơn hết là Vân nên quên hắn đi.

Nói xong Đăng bỏ ra ngoài. Vân lại nức nở ôm mặt khóc hồi lâu rồi cũng đành thôi.

Một lúc lâu sau, Vân thay quần áo rồi bước xuống dưới nhà. Đăng vẫn ở dưới sân chờ Vân. Thấy Vân, Đăng mỉm cười.

Vân còn giận dỗi nhưng cũng đành lên xe Đăng. Vân thở dài, vậy là lại bắt đầu một ngày dài, một ngày dài chán nản và trống rỗng.

*****

Vân thẫn thờ ngồi ở quầy thu ngân cạnh Hoài. Mới có mười giờ, Đăng cũng đã về cửa hàng của chị Bích hỗ trợ. Khách thì mới có vài người, hoặc họ đến sớm ngồi chờ bạn, hoặc họ ăn sáng muộn. Tầm này là tầm rỗi rãi nhất của nhân viên trong quán nên mọi người cũng tản mát muốn làm gì thì làm.

Sáng nay Đăng đưa Vân đi ăn bún bò Huế ở một quán lạ nên bụng Vân hơi khó chịu. Vân lại phải chạy vào nhà vệ sinh, lần này đã lần thứ ba, mệt phờ cả người. Chẳng hiểu đồ ăn có thứ gì không hợp với Vân nữa. Nãy Đăng đi khỏi quán một lúc Vân mới thấy đau bụng nên Đăng cũng không biết, Vân định cứ kệ, cố chịu một chút, chắc chốc là hết thôi mà.

Vân vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh để ngồi lại quầy thu ngân, bỗng anh Tâm ra nói nhỏ với Vân:

- Có khách bàn số sáu trên tầng hai muốn gặp chủ quán, em lên xem họ có ý kiến gì giúp anh nhé!

Vân đang xanh lét mặt mày vì đau bụng nhưng cũng đành leo lên tầng hai, nhìn vào bàn số sáu. Rồi, Vân tái mặt thêm khi vị khách đó chính là… Huy.

Huy đang ngồi cạnh hot girl Kim Chi mà Vân đã gặp tối qua. Thấy Vân, Chi cũng nhận ra ngay, nhưng Chi coi như không biết. Chi đã thấy là lạ khi tối qua Huy có biểu hiện khác thường, nên là Chi đã rất chú ý đến cô gái có gương mặt nhẹ nhàng thanh tú nhưng không quá nổi bật, sắc sảo này. Giờ, cô ta đang ở đây, có thể nào lại là trùng hợp nữa không?

Còn Huy, gương mặt vô cảm của Huy trước mắt lại làm Vân thêm lạnh bụng. Huy đến đây làm gì, không phải Huy đã có hạnh phúc mới rồi hay sao, có lẽ nào… Huy vẫn muốn gặp Vân?

Vân run run. Vân phải nghĩ sao đây? Vân chỉ biết là trái tim Vân đang đập tưng bừng trong lồng ngực. Vân nhớ Huy, Vân lại được gặp Huy rồi. Dù Vân đau đớn quá, Huy ngay trước mặt nhưng quá đỗi xa xôi. Huy đang ngồi bên người yêu mới, hạnh phúc mới của Huy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status