Chym to có tác cmn dụng

Chương 22: Có những nơi ta không muốn...


Lúc ta quay về bệnh viện báo cáo, chủ nhiệm và các đồng nghiệp cũ đều đứng ở cửa chào đón ta nhiệt liệt, thậm chí ngay cả viện trưởng lúc bình thường là thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng đi ra cùng ta bắt tay, thái độ vô cùng thân thiện biểu thị với ta chuyện lúc trước vẫn là ủy khuất ta. Có điều bây giờ tốt rồi, sau cơn mưa sẽ thấy cầu vồng.

Kỳ lạ, lời này sao lại giống như đã nghe từ Tô Nam nhà ta chứ, lẽ nào năng lực biểu đạt lời nói của viện trưởng và Tô Nam nhà ta cùng một cấp độ?

Viện trưởng cười giống như Phật Di Lặc trước mặt mọi người đưa cho ta một phong thư, trong lúc ta vẫn không hiểu gì ông ta dùng tiếng nói thật to mà mọi người có thể nghe thấy nói với ta: “Tô Đình Chi, chuyện lúc trước để cậu chịu ảnh hưởng đến danh tiếng, vì để biểu đạt thành ý xin lỗi của tôi, tôi đại diện bệnh viện tặng cậu chi phiếu 5 vạn tệ để làm phí tổn thất tinh thần.”

Viện trưởng này thật sự là không phúc hậu, thật muốn cho ta tiền thì lặng lẽ cho ta là được rồi, còn cứ muốn trước mặt mọi người cho. Ông ta làm mọi người đều ngây ngóc, vừa nhìn liền biết loại hành vi này chính là lấy lòng điển hình trong quan trường.

Đầu năm nay, đều toàn là chuyện lấy lòng. Ta là ví dụ thường thấy nhất, nếu như muốn làm gì hoạt động bảo vệ môi trường gì đó, lãnh đạo sẽ mặc áo công nhân sạch sẽ trên đường cầm một cây chổi quét đường, sau khi quét sạch liền cởi áo ngồi trên xe đi. Lúc danh nhân quyên tiền sẽ làm một cho phiếu rất lớn cho đối phương, để kí giả nhất thiết phải quay tới số tiền của chi phiếu (số tiền bao nhiêu cũng không cách nào kiểm chứng)

Quyên góp cho đứa bé khiến ta nhớ sâu sắc nhất là hôm nào đó đọc báo nói người chuyển giới nào đó của Hàn Quốc quyên góp cho đứa bé bất hạnh, cô ta nói: đứa bé này đáng thương không giúp làm sao được. thế là, cô ta quyên 5000 tệ.

Cho nên, so với đứa bé bất hạnh đó, ta chỉ là nửa tháng hơn không đi làm liền có thể lấy được 5 vạn, ta vẫn là cực kỳ hạnh phúc.

Trước khi trở lại phòng khám ta đột nhiên cảm khái vạn lần, rõ ràng lúc ta ở nửa tháng đó đã nghĩ đến vô số khả năng, nhưng lúc trở lại nơi này ta ngoại trừ cảm khái ra thì cũng không nghĩ được bất cứ gì.

Vào phòng làm việc không bao lâu, thì có đồng nghiệp đến thăm ta, mọi người đều an ủi ta một chút, bọn họ đều biết ta lần này gặp chuyện cũng xem như là dê non thế tội. nhưng lại có cách gì chứ? Xã hội này vốn dĩ chính là như vậy, xã hội tiến hộ, án oan thì vẫn cứ tồn tại. so với chuyện giết vợ mà ngồi tù 11 năm, sau khi vợ mất mới phát hiện là án oan mà nói, thì ta vẫn xem như là vô cùng hạnh phúc rồi.

ở bệnh viện không nhìn thấy chim non, xem ra chắc là bị đuổi rồi, thật ra tên gia hỏa này cũng là một tên xúi quẩy, chỉ có điều cậu ta xúi quẩy hơn ta. Ta tốt xấu gì vẫn là bác sĩ chính thức, bị liên lụy một chút cũng thôi đi, nhưng cậu ta không giống, bác sĩ thực tập bình thường chỉ cần xảy ra chuyện chữa bệnh cũng là vai trò bia đỡ đạn. giống như thường thấy tin tức trong tivi có nhân viên chính phủ hay là thành quản đánh người, vậy không cần nói, chuyện đầu tiên trong tin tức nói mấy người đó đều là nhân viên tạm thời, lãnh đạo hoàn toàn không biết rõ.

Có điều từ biểu hiện lúc trước của tên chim non có thể nhìn ra được trong nhà tên giả hỏa chắc là loại có nhiều tiền, cho nên tương lai cậu ta chắc cũng không cần ta bận tâm, dù sao loại phú nhị đại như cậu ta chắc sẽ không đói chết.

Qua một lúc, chủ nhiệm đến đem tiền lương với tiền thưởng tết trước đó của ta đều đưa hết cho ta. Đương nhiên, không thể thiếu vẫn là phiếu mua hàng đơn vị phát. Nhìn thấy phiếu mua hàng của siêu thị đó, ta vẫn có chút coi thường. bởi vì đồ siêu thị này so với siêu thị khác cũng khá mắc, bạn ở siêu thị khác có thể mua đồ tầm 100 tệ, ở siêu thị thì phải tốn 110 tệ. nhưng cũng không có cách nào, tất cả đều là quan thương cấu kết, lão bách tính bọn ta không chịu cũng không được. giống như đặt báo ở phòng làm việc, đơn vị đặt báo nào thì có thể được ưu tiên quảng cáo ở báo đó. Có vài quy tắc ngầm, lão bách tính trong lòng đều có số.

Chuyện đứa bé qua đời lần trước kết thúc vô cùng kịch tính, lúc bắt đầu nói là sự cố chữa bệnh. Cuối cùng lại vì mùa đông phụ huynh cho con mặc đồ nhiều, ở nhà trẻ giáo viên chăm sóc không kỹ, đứa bé ra mồ hôi không thay áo, sau khi về nhà phụ huynh không quan tâm, mà khiến đứa bé bị cảm. đứa bé phát sốt ra mồ hôi nhiều, sau khi ở bệnh viện chích thuốc xong thì hạ sốt, sau khi về nhà phụ huynh vẫn không thay quần áo, đứa bé vẫn mặc quần áo ướt mà ngủ lại quá oi bức, vì vậy dẫn đến bệnh tim ẩn phát tác dẫn đến tử vong.

Chuyện phụ huynh tố bệnh viện cuối cùng tòa án dưới yêu cầu mãnh liệt của nhân dân mà công khai kết quả khám nghiệm, nhà trẻ chăm sóc không kỹ chịu 20% trách nhiệm, bệnh viện dùng thực tập sinh, sau khi về nhà không chú ý cẩn thận chịu 20% trách nhiệm, phụ huynh lơ là chăm sóc chịu 60% trách nhiệm.

Vốn dĩ là một chuyện hoàn toàn không liên quan đến ta (thật ra vốn dĩ không liên quan đến ta), có điều, nếu như lúc trực ban là ta, vậy ta vẫn phải chịu trách nhiệm. Nhìn bức hình đứa bé trên báo để trên bàn, ta thật sứ là tiếc thương cho đứa bé này.

Bây giờ rất nhiều gia đình chỉ có thể sinh một con, cho nên trẻ em đều giống như bảo bối trân quý, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Nhưng thật sự thì sao? Giống như chuyện sữa bộ Sanlu, rõ ràng phụ huynh yêu con mình, sợ sữa mẹ không đủ mà uống sữa bột, kết quả thì sao? Lúc ta còn nhỏ làm gì có sữa bột mà uống, không phải cũng cao vậy sao?

Trong bản tin bây giờ có rất nhiều chuyện sơ sinh cắt cụt tay, mà nguyên nhân làm nên chuyện như vậy đều là phụ huynh sợ con mình sẽ thế nào đó mà dùng cách thức bảo hộ bọn họ cảm thấy chính chắn. kết quả thì sao? Vì ngăn con mình cào mặt mà cho con đeo bao tay, hại con bị cắt cụt tay, bọn họ hối hận không?

Sau khi ta đi làm ngồi trong phòng khám cả một buổi trưa cũng không có mấy bệnh nhân đến, ngược lại là bệnh nhân bên bác sĩ nữ lại nhiều hơn. Có không ít người ở cửa vừa nhìn thấy ta, kết quả lại đi qua bên cạnh khám. Aiz, xem ra ta vẫn là tiếng xấu đồn xa. Trong thời gian trước, tin tức này mỗi ngày đều liên tục đưa tin bác sĩ Tô của bệnh viên nhi khoa XX, mọi người muốn không biết cũng khó.

Giới truyền thông này, có lúc thì đạp chân phải người nay, nhưng có thời ian ngày ngày đưa tin cậu trai nào đó muốn chuyển giới, thật ra cậu ta có vợ có con rồi, nhưng cậu ta sau khi đi làm thì yêu đàn ông, cậu ta bây giờ muốn làm phụ nữ. thế là, giới truyền thông sau khi đưa tin thì có bệnh viện vì muốn quảng cáo giúp cậu ta làm phẫu thuật chuyển giới miễn phí, thế là, thế giới này quá thái bình rồi. muốn làm gì không tốn tiền, thì tìm giới truyền thông lộ sạch ra, lập tức sẽ có thứ miễn phí dâng lên cửa.

Giống vậy, truyền thông cũng sẽ giẫm lên chân phải của người khác, giống như Haagen-Dazs ở thành phố nào đó tin tức đưa tin là làm bên nhà vệ sinh, Haagen-Dazs toàn quốc không phải là có thời gian liền không bán được sao?

Cho nên, ta bây giờ đang trải qua cảnh ngộ như Haagen-Dazs. Có điều cũng may, người đều là mau quên, qua một khoảng thời gian trận gió này qua đi, bệnh nhân của ta cũng sẽ trở lại, suy cho cùng bác sĩ nhi khoa ở chỗ nào cũng thiếu.

Nhưng là, ta đã đợi không kịp nữa, bây giờ phí tổn thất tinh thần, thưởng tết, lương cuối năm gì đó đều phát ra rồi, ta đợi tiền hoàn toàn vào sổ thì rời khỏi bệnh viện nát này. Đương nhiên, không thể từ chức, nhất định phải từ phía bệnh viện đuổi ta, như vậy còn có thể lấy được một khoản tiền bồi thường. nói ta vô sỉ ta cũng nhận, dù sao cũng sắp đến tết rồi mà còn ngồi ở đây bị người ta nhìn như khỉ.

Buổi trưa, ta cùng mấy bác sĩ quen thân lúc trước ra ngoài ăn cơm, bọn họ nói muốn giúp ta rửa sạch vận xui. Ta kêu bọn họ đi đến một quán cũng không tồi gần đây, ta đi sang ngân hàng bên cạnh đổi tiền của tấm chi phiếu này. Vừa kiểm tra phát hiện tiền đều là phát ngang, vậy ta buổi trưa cũng có thể trốn người rồi.

Lúc cùng nhau ăn cơm, mọi người đều an ủi ta, kêu ta làm tốt, cũng có người đề nghị ta đổi nơi làm. Ta cùng mọi người ăn uống.

Có điều buổi trưa sau khi trở về mượn dịp bàn chuyện trong phòng chủ nhiệm tìm cơ mắng chủ nhiệm đến cẩu huyết lâm đầu, thời gian này ta trong lòng nghẹn khuất tổn thương, không mắng người lòng ta không thăng bằng, cho nên mắng lần này vẫn thật là đem bản lĩnh miệng tiện của ta lúc bình thường ra mà biểu hiện tinh tế sâu sắc.

Cuối cùng, đường nhiên không cần nói, ta bị đuổi con mực nó luôn. Hahahaha, cuối cùng có thể ở nhà mừng năm mới rồi.

Buổi chiều, ta thu dọn xong đồ rời khỏi bệnh viện, đem đồ đạc ném sau cốp xe, rồi lái xe đi mua một đống thức ăn, bao lớn bao nhỏ về nhà tính làm bữa tiệc lớn.

Tô Nam tiểu tử này nghỉ lễ thì lưng đeo một balô quần áo cùng Uyển Uyển qua đây, sau khi nó đến Uyển Uyển còn đưa thêm một đống thức ăn, kêu ta đem nó chăm tốt chút. Ta đối với lời cô ấy nói có thể không chăm tốt sao? Tên nhóc Tô Nam này nói thế nào cũng thuộc về ta, ta là ba nó, ta không chăm nó tốt còn đợi ai đến chăm?

Ai biết Uyển Uyển vậy mà nói Tiết Đồng làm ba nó còn tốt hơn ta.

Ta bất giác cảm thấy thật đau lòng, Uyển Uyển, anh mới là chồng em, ba của Tô Nam được không? Tiêt Đồng cậu ta nhiều nhất cũng là vợ hai anh thôi.

Lúc ta nói lời này không may bị Tiết ĐỒng đúng lúc nghe thấy, lúc đó ánh mắt của cậu ta, suýt chút nữa đem ta nướng chín.

Lúc về nhà Tô Nam đang cùng Tiết Đồng ngồi ở sofa xem tivi, bây giờ bọn họ đều thích xem chương trình của đài CCTV9. Đây là đài cũng không tệ, để Tô Nam học chút tri thức cũng tốt. Tô Nam nhìn thấy ta mua nhiều đồ ăn, cực kỳ vui vẻ, chỉ là Tiết Đồng liếc mắt nhìn ta một cái, rồi lại tiếp tục xem tivi.

Aiz, tên gia hỏa này rõ ràng biết ta miệng tiện thích nói bậy bạ, nghe thấy ta nói gì đó thì nghe thấy cũng bỏ qua đi, còn tức giận với ta.

Hừ, muốn nắm được tim người đàn ông, thì phải trước tiên nắm được bao tử cậu ta, trước tiên đem cậu ta đút nó sau đó nói tiếp. dù sao bây giờ Tô Nam ở phòng máy tính, buổi tối cậu ta chỉ có thể chung phòng với ta. Không phải có câu ‘đầu giường cãi nhau cuối giường hòa’ sao? Lên giường câu thông nhiều một chút thì không có chuyện nữa sao?

Buổi tối ăn uống no nê, đến lúc ngủ thì Tiết Đồng đi tắm đã xong, ôm chăn liền ngủ, cho dù ta lắc cậu ta thế nào thì cậu ta cũng đều giả vờ ngủ không thèm để ý ta.

Ta hung hăng nói: “Em giả vờ ngủ nữa anh liền cưỡng dâm em!”

Tiết Đồng nhắm mắt nói: “Có bản lĩnh thì anh thử xem?”

Ta tức, tưởng ta không dám làm hả? anh làm cho em xem nè.

Lúc cậu ta ngủ đều thích mặc quần lót, cho nên ta từ phía sau vươn tay đến trước ngực cậu ta, cậu ta hừ nhẹ một tiếng, có điều không động đậy. ta liền đem cậu ta quay thẳng lại đè lên người cậu ta cắn lên điểm nhỏ trước ngực cậu ta, bên dưới ta cùng cậu ta cạ một chỗ. Ta đem hai điểm nhỏ của cậu ta liếm rồi một đường liếm xuống, nhưng sắp đến thứ nổi lên trong quần cậu ta thì ta lại không muốn liếm tiếp. loại chuyện giúp đàn ông khẩu giao ta vẫn chưa làm qua, nhưng…ta đem tim lờ đi, đem quần lót cậu ta kéo xuống, nhắm mắt khẩu giao.

“A! Tên gia hỏa anh, đừng dùng răng cắn!” Tiết Đồng bị ta cắn đau, cậu ta không thể không dùng tay đẩy đầu ta.

Ta chống người lên nói với cậu ta: “Sao? Không giả ngủ nữa?”

Tiết Đồng tím hai bên đầu ta ấn xuống rồi nói: “Mau giúp em liếm.”

Ta kéo quần lót cậu ta, cậu ta nhấc hông lên để ta cởi quần lót cậu ta ra. Ta ngại phiền liền chỉ cởi một bên chân trái, để quần lót còn treo bên chân phải.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn nhìn tới thân thể của Tiết Đồng đột nhiên sao lại đẹp như vậy, lồng ngực tráng kiện cùng cơ bụng dẻo dai, đùi chắc khỏe, còn có chym nằm lấp ló trong đám cỏ, lại khiến ta có chút cảm giác muốn chảy nước miếng. người đàn ông trước mắt vậy mà là của ta, mà ta đã cùng cậu ta ngủ hơn 4 năm mới cảm thấy sâu sắc điểm này như vậy.

Đột nhiên ta có chút hối hận tại sao ta không sớm phát hiện thân thể cậu ta lại câu dẫn ta đến như vậy chứ? Ta mò lên đùi cậu ta, vươn ra phía sau mò đến bờ mông rắn chắc và tròn trịa của cậu ta. Cậu ta không kiên nhẫn đem đầu ta ấn xuống dưới, ta nhìn thấy chym cậu ta cách càng lúc càng gần, trong lòng vẫn có chút không tự nhiên, liền nhắm mắt mà giúp cậu ta liếm.

Tay cậu ta vươn tới cởi nút áo trên áo ngủ ta, mà tay ta theo từ phía sau cậu ta vươn tới động kia. Không phải chứ, ngón tay ta vào rất dễ dàng, lẽ nào...cậu ta trước đó đã chuâtn bị xong đợi ta đến thượng? suy nghĩ này khiến máu dã thú của ta sôi sục, chym cọ một chút liền đứng thẳng. ta mấy cái liền cởi sạch quần rồi lập tức tiến vào, cậu ta đưa ta một cái bao, là loại mới lần trước cậu ta lấy, bên trên còn có một thứ dạng hạt.

Tên gia hỏa Tiết Đồng này vẫn thật là khẩu thị tâm phi, rõ ràng là tự mình đã mở rộng xong rồi, còn đem bao để dưới gối, vậy mà vẫn giả vờ ngủ, làm ta tưởng cậu ta giận ta thật chứ.

Lúc ta đeo bao lên thì nhớ đến một vấn đề, mấy thứ hình hạt này đều ở bên ngoài, như vậy Tiết Đồng sẽ thoải mái chứ? Hay là nói như vậy mới kích thích? Vậy khó trách sẽ có người gắn bi trong phim.

Ta nhớ có một câu chuyện cười, nói có người hỏi lúc làm chuyện này người đâm vào thoải mái hay là người bị đâm vào thoải mái. Đáp án nhận được là lúc bạn ngoáy mũi thì ngón tay bạn thoải mái hay là lỗ mũi bạn thoải mái? Đáp án đương nhiên là lỗ mũi.

Vậy sao? Tiết Đồng đều ở bên dưới, lẽ nào ở bên dưới thật sự rất thoải mái?

Lúc nhìn dáng vẻ của Tiết Đồng bị ta thao rất sướng, ta nhịn không được muốn biết đáp án vấn đề này, nhưng lại sợ Tiết Đồng lập tức kéo ta làm thực tiễn, khiến ta thử cảm giác làm lỗ mũi.

Làm một cái liền tới nửa đêm, sau khi làm xong Tiết Đồng hỏi ta: “Anh làm đến muộn như vậy, ngày mai anh không sợ không xuống giường đi làm được sao?” ta nằm bên cạnh cậu ta thở, cảm thấy chủ động tiến công vẫn thật là chuyện hao sức lực. xem ra ta cần dành chút thời gian đi vận động thể hình mới được, nếu không thể lực sẽ càng ngày càng kém.

Ta nghe Tiết Đồng hỏi nhưng lại không lập tức trả lời cậu ta, đợi đến lúc hô hấp bình ổn một chút mới nói: “Bệnh viện đó anh không đi nữa, sau này lại lần nữa đi tìm việc.”

“Tại sao không đi?”

“Anh không muốn ở đó, nó khiến anh không thoải mái.”

“Vậy thì không đi, dù sao anh chắc cũng không khó tìm việc.”

“Ừm.”

“Vậy ngủ đi.”

Trong mùa đông lạnh giá, cùng một người có cơ thể ấm áp mà còn hiểu mình ngủ chung, thật sự là chuyện không tồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status