Cổ đại thử cưới (Cổ đại thí hôn)

Chương 262: Không biết xấu hổ


Thời điểm Lâm Lan ở trong thôn, có nghe qua một gia đình, vì tranh giành gia sản, chỉ có chút phân ngựa cũng muốn lấy mạng người, nhưng thôn dân Giản Tây thuần phác, nàng không thực sự được chứng kiến nên không hề tin, bây giờ nhìn đại bá phụ hùng hổ, một bộ muốn liều mạng, lúc này mới tin tưởng lời đồn đại không phải là giả.

Nàng không biết trong hộp có thứ gì, nhưng lão thái thái lâm chung giao phó, đồ nhất định là quan trọng, tiền tài hay gì đó nàng căn bản không quan tâm, nàng cùng Minh Doãn có tiệm thuốc, có mỏ, không hề khoa trương, tới đời con cháu cũng xài không hết, đời nào lại ý đồ với ít đồ này của lão thái thái? Không biết lão thái thái nghĩ như thế nào, ném củ khoai nóng này cho nàng? Dĩ nhiên, không cần là một chuyện, nhưng cũng không thể để các ngươi tùy ý dội nước bẩn để đoạt đồ đi như vậy, Lâm Lan nàng sẽ cho các ngươi kinh sợ mà về nhà.

Lâm Lan cố ý thở dài, chậm chạp nói: "Đại bá phụ, đại bá mẫu, cháu dâu cũng buồn bực, tại sao lão thái thái muốn đem đồ giao cho ta, chuyện này, chúng ta hãy trì hoãn lại, hiện tại, hậu sự cho lão thái thái quan trọng hơn, nếu để người ngoài biết, con cháu Lý gia không để ý, lão thái thái vừa mới tắt thở đã ầm ĩ, không phải sẽ chê cười Lý gia chúng ta sao? Ta còn bận rộn."

Lâm Lan dứt lời, cầm hộp rời đi.

Lý Kính Nghĩa nào chịu, đuổi theo kéo lấy Lâm Lan: "Không nói rõ, đừng mong đi."

Lý Kính Nghĩa hung mãnh như thế, Lâm Lan không nghĩ tới đại bá phụ lại làm chuyện này, tay đã bị hắn bắt được. Lý Minh Tắc kinh hãi, đại bá phụ muốn động thủ với đệ muội? Hắn vội bước lên, lại bị Du Thị kéo lại.

Chúc mama gặp tình hình này, vừa vội vừa đau, trong lòng vô cùng bi phẫn, lão thái thái ơi là lão thái thái, người hồ đồ cả đời, cuối cùng lúc lâm chung thanh tỉnh một hồi, nhưng người đã đánh gia thấp nhi tử của mình, bọn họ vì tiền mà vứt bỏ cả thân phận, thể diện rồi.

"Đại phu nhân muốn làm gì vậy?"

Chúc mama đi tới kéo Du Thị, bị Du Thị đẩy một cái té nhào trên mặt đất.

Đám người Thúy Chi vội đi tới đỡ Chúc mama, Du Liên trốn ở một bên không dám lên tiếng. Lý Minh Tắc muốn hất Du Thị ra, nhưng Du Thị túm chặt lấy hắn,

"Xoẹt" một tiếng, tay áo Lý Minh Tắc bị bà ta kéo rách.

Lâm Lan nổi giận tái mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm đại bá phụ: "Ta nghĩ tới ông là trưởng bối, đã nhẫn nại với ông, ta khuyên ông tốt nhất nhanh chóng buông tay, bằng không, đừng trách ta không lưu tình, đừng quên. Đây là Lý gia."

Lý Kính Nghĩa đỏ mắt, ngay từ lúc lão nhận được tin lão thái thái bệnh nặng, lập tức đào ba thước đất, tìm của riêng của lão thái thái, tìm cả tòa nhà cũng không được, lúc này mới vô cùng lo lắng chạy tới kinh thành. Đến kinh thành, lão ân cần phụng dưỡng. Bưng cứt đổ nước tiểu, lão thái thái không để lại gì cho lão, ngược lại giao cho Lâm Lan. Điều này lão làm sao nghĩ thông được? Làm sao nuốt được khẩu khí này?

"Ngươi còn biết ta là trưởng bối của ngươi? Ngươi còn dám uy hiếp ta? Được lắm? Ngươi có thủ đoạn gì thì xuất ra đi, ngươi tới đây..." Lý Kính Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói.

Lâm Lan thật sự không thể nhịn được nữa, cùng loại cực phẩm cặn bã này còn có thể nói cái gì?

"Ngươi buông tỷ tỷ ta ra, tên ác nhân, đại phôi đản, khi dễ nữ nhân kia, ngươi là người xấu..." Đột nhiên một cục bột nhỏ xông tới, bắt lấy tay Lý Kính Nghĩa, đấm đá túi bụi.

"Sơn Nhi thiếu gia... Nhị thiếu phu nhân..."

Chu mama nghe nói bên Triêu Huy đường xảy ra náo loạn. Vội vàng chạy tới, Sơn Nhi thiếu gia còn chạy nhanh hơn bà, vừa thấy được tình hình trước mắt, Chu mama giận run, thật muốn xông tới tát đại lão gia một cái, nhưng bà là hạ nhân. Không thể làm như vậy. Chu mama có điều cố kỵ, nhưng Ngân Liễu cùng đám người Cẩm Tú không quản được nhiều như vậy, nhị thiếu phu nhân bị đại lão gia lôi kéo, chẳng lẽ còn muốn nhị thiếu phu nhân động thủ?

Mắt thấy Sơn Nhi thiếu gia cũng xông lên rồi, các nàng vọt tới, kéo lấy đại lão gia, một bên khuyên nhủ: "Đại lão gia, ngài có lời gì từ từ rồi nói, từ từ nói.."

Tay thì không chút lưu tình, thi nhau cấu véo lão. Lý Kính Nghĩa không nghĩ tới bọn nha đầu to gan như vậy, dám động thủ, "Ai u... " tay Lý Kính Nghĩa đau nhói, cúi đầu nhìn, là cục bột nhỏ cắn hắn.

"Buông ra, buông ra, ở đâu ra dã chủng... " Lý Kính Nghĩa giận dữ.

Sơn Nhi cực kỳ tức giận, đây là người xấu khi dễ tỷ tỷ, lại còn mắng hắn là dã chủng, Sơn Nhi đạp vào bộ hạ của lão một đạp, Lý Kính Nghĩa nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh, buông Lâm Lan, tính toán một tát, tát chết dã chủng này. Nhưng tay mới vừa vung lên đã bị người gắt gao chế trụ. N

gười chế trụ lão chính là Lâm Lan, Lâm Lan đặt tay lên huyệt đạo ở cổ tay lão, lạnh giọng quát lên: "Đại bá phụ, ông náo đủ chưa, ông không biết xấu hổ, chúng ta thì biết."

Tay Lý Kính Nghĩa đau, chỗ quan trọng cũng đau, lão không đứng thẳng được, kiêu ngạo cũng bay biến sạch. Sơn Nhi vẫn không chịu nghỉ, ngạnh cổ lớn tiếng nói: "Ta không phải là dã chủng, cha ta là Tướng quân, mẹ ta là ngũ phẩm cáo mệnh phu nhân, ngươi dám mắng ta là dã chủng, ta gọi cha ta chém đầu ngươi."

Chúc mama cực kỳ bi ai khóc lớn: "Lão thái thái ơi! Người mở mắt ra nhìn một cái đi... Hài cốt người còn chưa lạnh, lời mà người nói... Đại lão gia không chịu nghe... Bọn họ náo loạn như thế, người làm sao có thể nhắm mắt? Lão thái thái, người mở mắt ra nhìn một cái đi..."

Lý Minh Tắc dù có là tượng đất cũng không chịu được nữa, vung tay một cái, hất Du Thị ra, hắn căm tức nhìn đại bá phụ cùng đại bá mẫu, lớn tiếng nói: "Con mẹ nó, người nào dám náo? Ta mặc kệ ông có phải trưởng bối hay không, có tin ta làm đơn kiện lên nha môn, trị các ngươi tội bất hiếu."

Lồng ngực Lý Minh Tắc kịch liệt phập phồng, chỉ tay vào đại bá phụ và đại bá mẫu, nghiến răng nói: "Các ngươi không phải là muốn khai tông tộc nghị hội sao? Được, ta chờ đây, bản thân ta muốn mọi người tới bình phẩm, xem ai mới là người đáng chịu tội."

Lý Minh Tắc rống lớn, Du Thị vốn còn muốn lăn lộn khóc lóc om sòm, nhưng là nghĩ, lão thái thái mới vừa nhắm mắt, bọn họ liền làm loạn, rõ ràng đuối lý, hay là bàn bạc kỹ hơn thì tốt hơn.

Lý Kính Nghĩa thấy hôm nay không thể đòi được gì, tức giận nhìn chằm chằm hai người, tìm cho mình lối thoát: "Các ngươi chờ đó cho ta, chuyện này, không xong."

Lâm Lan không thèm nhìn lão, phân phó đám người Diêu mama còn đang luống cuống ở cửa: "Còn không mau mặc áo liệm cho lão thái thái."

Diêu mama vội vàng gọi mấy bà tử vào nhà.

"Đại ca, ta đi an bài bố trí linh đường, anh lo liệu việc phát tang!" Lâm Lan dứt lời, mang theo Sơn Nhi rời đi.

Lý Minh Tắc trợn mắt nhìn Du Thị một cái, nhặt tay áo bị Du Thị kéo rách, đi ra ngoài. Ra cửa, Lâm Lan phân phó Cẩm Tú, để Chu mama phái người theo dõi Xuân Hạnh.

Sơn Nhi vẫn không cam lòng: "Lan Nhi tỷ tỷ, cái tên xấu xa kia làm sao bây giờ? Có nên gọi Triệu đại ca bắt hắn lại."

Lâm Lan sờ sờ đầu hắn, tiểu quỷ này, hạ thủ thật là tàn nhẫn! "Sơn Nhi, đệ theo Chu mama trở về, sau này không nên đến bên này, tỷ tỷ mấy ngày tới sẽ bận rộn, một mình đệ phải biết điều một chút, có được hay không?" S

ơn Nhi bĩu môi: "Sơn Nhi biết rồi."

"Chu mama, bà mau báo cho Diệp đại lão gia, để Diệp gia phái một ít nhân thủ tới giúp ta."

Chu mama nói: "Lão nô lập tức đi an bài."

Chu mama dẫn Sơn Nhi đi, Lâm Lan tự mình đi an bài bố trí linh đường. Không bao lâu, Cẩm Tú đưa Chúc mama qua, Lâm Lan mời Chúc mama vào phòng ấm.

Lâm Lan nhìn chiếc hộp đặt trên bàn trà, thở dài nói: "Chúc mama, lão thái thái tội gì khổ như thế chứ?"

Chúc mama lấy một cái chìa khóa ra giao cho Lâm Lan.

"Đây là... " Lâm Lan cảm thấy nghi hoặc.

Chúc mama lã chã nói: "Đây là chìa khóa rương lớn trong phòng lão thái thái, đồ vật của lão thái thái đều lưu lại ở trong cái rương kia, còn trong hộp này thật ra thì không có thứ gì, bất quá là chút ít đồ trang sức đeo tay, trong lòng lão thái thái hiểu được, đại lão gia cũng không đáng tin cậy, nhưng lão thái thái vẫn giữ một tia ảo tưởng, nếu như nhị thiếu phu nhân cầm hộp này, đại lão gia cùng đại phu nhân không náo loạn, vậy sẽ để cho lão nô đem những món đồ bà tích trữ được nhiều năm giao cho đại lão gia, nhưng là, người cũng nhìn thấy, bộ dạng và tính tình đại lão gia, thật sự là không đáng tin cậy! Nhị lão gia đã suy sụp rồi, nếu đem của cải giao cho đại lão gia, đại lão gia giữ không được, vậy chính là tiện nghi cho người bên cạnh, đại thiếu gia tính tình yếu mềm, đại thiếu phu nhân thì không có phần quyết đoán như nhị thiếu phu nhân, lão thái thái chỉ có đem đồ giao lại cho nhị thiếu phu nhân, bà mới có thể an tâm. Lão thái thái có phân phó, nếu tương lai con cháu Lý gia có tiền đồ, vậy những đồ này sẽ cho bọn hắn, nếu không có, như vậy tùy nhị thiếu phu nhân xử trí, lão thái thái nói, thật ra thì những đồ này cũng là Diệp gia cho, để lại cho Minh Doãn thiếu gia cũng việc nên làm."

Lâm Lan mặc nhiên, lão thái thái ơi lão thái thái, bà đây là cho ta giữ bao nhiêu phiền toái.

"Nhị thiếu phu nhân, lão nô cũng biết chuyện này khó làm, đại lão gia cùng đại phu nhân chưa chắc chịu từ bỏ ý đồ, bọn họ chịu khổ cực từ nhỏ, coi tiền bạc như sinh mạng, huống chi còn có tam lão gia, hôm nay còn không biết tam lão gia có phản ứng gì, nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của lão thái thái, hi vọng nhị thiếu phu nhân cố gắng thực hiện, giúp lão thái thái bảo vệ phần gia nghiệp này."

Chúc mama buồn bã nói. Lâm Lan im lặng, nàng làm sao lại toàn đụng phải loại chuyện thế này? Lão thái thái đây là muốn giao trách nhiệm gác nhà nặng nề cho nàng, nhưng nàng vì sao phải chịu gánh nặng này? Lý gia hầu như toàn là kẻ cặn bã, tại sao nàng phải quản sống chết của bọn hắn?

"Nhị thiếu phu nhân, lão thái thái còn nói, lão thái thái hi vọng hậu sự của người hết thảy giản lược." Chúc mama nói.

Lâm Lan cười khổ: "Đại bá phụ còn muốn cho lão thái thái cảnh tượng chôn cất hoành tráng kia! Mở miệng liền đòi ba vạn lượng bạc."

Chúc mama hít một ngụm khí lạnh: "Đại lão gia cũng quá kỳ cục rồi, ba vạn lượng bạc, định ăn cướp sao? Nhị thiếu phu nhân, người đừng nghe ông ta, ông ta nhắc lại yêu cầu này, lão nô sẽ đi ứng phó với ông ta, lão nô mặc dù chỉ là một nô tỳ, nhưng người của Lý gia cũng biết, lão nô là người bên cạnh lão thái thái được lão thái thái tin tưởng nhất, lão nô nói, cũng có mấy phần trọng lượng."

Lâm Lan bất đắc dĩ nói: "Chìa khóa này ta tạm thời giữ, đến lúc đó sẽ xem lại! Trước tiên phải lo hậu sự lão thái thái cho tốt, để cho bà ra đi được thanh thản."

Chúc mama không nhịn được rơi lệ: "Lão thái thái đi bất an..."

Lâm Lan an ủi Chúc mama một phen, Thúy Chi đưa tới tang phục, hồi bẩm: "Đã thay xong áo liệm cho lão thái thái."

Lâm Lan gật đầu: "Ta lập tức qua."

Thúy Chi muốn nói lại thôi.

Lâm Lan hỏi: "Còn có chuyện gì?"

Thúy Chi nói: "Đại lão gia cùng đại phu nhân còn đang trong nhà lão thái thái, nhị thiếu phu nhân có nên mang theo mấy người đi cùng?"

Thúy Chi là sợ đại lão gia lại làm loạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.6 /10 từ 5 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status