Cô dâu của trung tá

Chương 103-1: Gặp lại vợ con 1


Editor: Uyên Xưn

=== ====== ===

Hơn một năm về sau.

Hết một ngày làm việc, Tố Tố từ biệt đồng nghiệp, trên khuôn mặt vui vẻ, nụ nười bên môi hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt, ngọt ngào mà say lòng người.

Mái tóc được búi sau đầu, có một ít tóc phất phơ trước trán. Một thân quần jeans kết hợp với áo len cổ V càng làm thân hình thêm yểu điệu.

Cô vẫn mỹ lệ như cũ, sinh con giống như chưa từng để lại bất kì dấu vết nào trên người cô, mà lại còn mang thêm vẻ quyến rũ khó tả, lẫn trong đám người, tuyệt đối không ai nghĩ cô là mẹ của một đứa trẻ.

Cô mới vừa lên xe thì nhận được điện thoại của Hàm Hàm, cô ấy hẹn cô và Tiểu Nhiên gặp mặt.

Mặc dù bây giờ chuyện cô muốn làm nhất là trở về gặp bảo bảo, chỉ là, chị em tốt gặp nhau, cô tạm thời gác sang một bên vậy.

Hàm Hàm và Tiểu Nhiên đã sớm đến phòng ăn rồi, tốc độ đúng là không phải nhanh bình thường, Tố Tố cười chào hỏi rồi ngồi xuống.

Tố Tố và Tiểu Nhiên nói chuyện luôn xoay quanh đứa bé, bỏ Hàm Hàm sang một bên, Hàm Hàm nổi giận, đập bàn: “Chuyện gì vậy, xem tớ là không khí sao? Các cậu tưởng mình mình có trẻ con sao, nói cho các cậu biết, tớ cũng có, bổn đại nhân sắp lên chức mẹ rồi nhé.”

Lời của Hàm Hàm rất có trọng lượng, hai người trước mặt đều sửng sốt, sau đó Tố Tố kích động hỏi: “Hàm Hàm, cậu nói, cậu mang thai?”

Mặt Hàm Hàm khẽ hồng: “Thật, thật, đã sáu tuần rồi.”

“Oa, mùa xuân mang thai đúng là tốt.” Tố Tố nói.

Hàm Hàm quay sang hỏi Tiểu Nhiên: “Cậu không kết hôn với Giản Ngọc Sênh sao? Cũng đã lâu rồi, không phải nói đến cục dân chính đăng kí, đăng kí chưa?”

Nhắc tới anh ta, Tiểu Nhiên lại phiền muộn: “Aizz, đừng nói nữa, nói đến chuyện này tớ lại phiền.”

“Thế nào?”

Mặt Tiểu Nhiên buồn bực: “Vợ trước của anh ta trở về từ nước ngoài, đi tìm anh ta, dù sao giữa bọn họ đã từng có đứa bé, người phụ nữ kia đến thăm nó, mặc dù nhìn từ góc độ của anh ấy, bên cạnh vợ trước không có gì.

Nhưng là tớ, tớ không chịu nổi cảnh anh ấy ngày ngày chạy đến chỗ vợ trước. Người đàn ông này là của tớ, cần gì phiền người khác quan tâm.”

Hàm Hàm tức giận thay Tiểu Nhiên: “Vậy cậu đi đăng kí đi, không thì đuổi người phụ nữ kia đi, hai năm tính là gì?

Rất nhiều đôi ly hôn xong còn quay lại vì đứa bé đó, cậu thật ngốc, ở cùng với anh ta hai năm, hơn nữa tình cảm cũng không tồi, nhanh chớp lấy thời cơ.”

Tố Tố cũng khuyên bảo: “Đúng vậy Tiểu Nhiên, mặc dù chuyện này phiền phức, nhưng hai người các cậu có thể ở chung hai năm, nói rõ các cậu thích hợp, đừng do dự.”

“Thật ra thì tớ nói thật, Giản Ngọc Sênh thực sự là người đàn ông tốt, hơn nữa bọn tớ ở chung rất hợp, nhưng bây giờ, vợ trước của anh ta như thế, tớ cảm thấy không chịu nổi, kể cả kết hôn vẫn không có cảm giác an toàn.

Cậu biết không, có một lần quá đáng chính là cô ta muốn ở lại nhà chúng tớ, bởi vì đứa bé bị sốt, cô ta muốn chăm sóc.

Mẹ chăm con cũng chẳng có gì to tát, nhưng tớ không chịu nổi, bảo Giản Ngọc Sênh bắt cô ta đi, nhưng anh ấy thấy con trai như vậy, không hạ được quyết tâm, tớ nghĩ, có khi anh ấy vẫn còn tình cảm với cô ta.”

Tố Tố và Hàm Hàm cũng không biết khuyên Tiểu Nhiên như thế nào nữa, hai người chưa kết hôn, vợ trước lại chen vào một chân, thật là rắc rối.

Tố Tố không nhịn được nói: “Thật phiền toái, vậy cậu định làm thế nào?”

“Bây giờ cứ tạm thời thế đã, anh ấy nói sẽ làm rõ với vợ trước, nếu như cuộc sống bình yên, suy nghĩ lại cũng không muộn.”

Bỏ qua đề tài này, ba người dùng tốc độ nhanh nhất để dùng cơm, sau đó vội vã trở về nhà, bây giờ bọn họ không thể hành động tùy ý nữa rồi.

Khi Tố Tố về nhà, ba mẹ đã ăn tối rồi, còn con trai đang chơi ở phòng khách, tên tiểu tử này, ầm ĩ cả ngày, không lúc nào nhàn rỗi, lúc này đang lôi giày của An Quốc Đống ra giữa phòng khách, sau đó tè vào, bị Tố Tố ôm lên: “Giỏi lắm, con trai, lại làm chuyện xấu.”

“Xùy...xùy…..” Tiểu tử nóng nảy, tay nhỏ che phía dưới, sắp không nhịn nổi, Tố Tố vội vàng ôm thằng bé vào nhà vệ sinh, phục vụ ông lớn này xong mới đi ra ngoài.

Ba mẹ An chỉ cười, Tố Tố đặt bé xuống nói: “Ba mẹ, hai người còn cười, nếu đi tiểu trong giầy thì mai khỏi dùng….con cũng không ngăn cản.”

Mẹ An nhìn Tố Tố một cái, “Không phải con ngăn rồi ư, chúng ta còn chưa kịp làm gì.”

Tố Tố cười, thằng bé lại đến trước ti vi mở ngăn kéo, lôi ra toàn đồ nguy hiểm, “Mẹ, lúc con còn nhỏ có hiếu động như thế này không?”

“Con?” Bà trợn mắt, hừ một tiếng, “Trong nhà dì con trồng rất nhiều hoa, con đem nhổ sạch, khiến dì con suýt xỉu vì tức.”

“Hắc hắc.” Tố Tố cười chột dạ, lúc này thằng bé chạy tới, nhào vào ngực cô, hai tay nhỏ bé mập mạp khẽ vỗ, “Mẹ, bão bão.”

Tố Tố ôm con trai vào ngực, hôn lên khuôn mặt tròn trịa một cái, “Bảo bảo, nhớ mẹ không?”

Tiểu tử dùng sức gật đầu, níu một cúc áo của cô xuống, tựa đầu vào ngực cô, dường như đang làm nũng,.

“Mẹ cũng nhớ bảo bảo, yêu quá!”

Bảo bảo ngẩng đầu, hôn một cái lên môi cô, khiến một nhà một trận cười.

Một ngày không được gặp mẹ, bảo bảo chỉ thân cận với Tố Tố một lát rồi lại đi nghịch ngợm khắp nơi, phá rối xung quanh.

Tố Tố đưa cho con thanh gỗ xếp hình để chơi, mải mê nô đùa, tiểu tử ngồi dưới đất ngủ gật, cả người sắp đổ tự nhiên giật mình mở mắt nhìn xung quanh, rồi lại nhắm lại lờ đờ ngủ tiếp.

Mẹ An đi tới ôm bé vào trong, Tố Tố chịu trách nhiệm khắc phục hậu quả, dọn dẹp nhà cửa từ đầu đến cuối.

Xong xuôi, cô đi vào tắm rửa, lúc đứng trước gương, cái trán trơn bóng lộ ra một vết sẹo.

Động tác lau tóc của cô bỗng dừng lại, không nhịn được đưa tay sờ trán, trong đầu nhớ đến một màn kia, rồi lại thoáng biến mất, cô sấy khô tóc, sau đó trở về phòng, nằm cạnh bảo bối của mình, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, hạnh phúc.

Buổi sáng là lúc Tố Tố bận rộn, từ lúc đứa bé ra đời, trong nhà không ai rảnh rỗi, ngay cả An Quốc Đống cũng thế, sáng sớm ông đã phải giúp vợ làm điểm tâm, còn Tố Tố phụ trách chăm sóc bảo bảo.

Cả một buổi lục đục, Tố Tố vội vã đi làm, tiểu tử cũng quen với việc cô đi suốt cả ngày rồi, cho nên không hề khóc, thậm chí trước khi cô đi còn vẫy tay tạm biệt.

Cô thay đổi, mọi người xung quanh cũng thay đổi, hiệu trưởng đổi, bên cạnh nhiều đồng nghiệp mới, Tiểu Chu cũng đã lập gia đình, cuộc sống của cô ấy rất hạnh phúc.

Mà trong mắt đồng nghiệp, có một chút khác biệt, nếu là những hoạt động phải dẫn theo chồng, cô sẽ không đi, cô có chồng, nhưng người đó đã biến mất rất lâu rồi, dần dần, đồng nghiệp cô đều cảm thấy cuộc sống hôn nhân của cô rất lạ.

Đúng vậy, chính cô cũng cảm thấy thế, huống gì là người khác, chỉ là, mặc kệ người ta nghĩ thế nào, cũng không có ác ý, cho nên cô không để ý, cũng không nói về chuyện trong nhà.

Tan việc, cô lái xe chậm rãi ra khỏi cổng trường, rẽ vào đường về nhà như mọi khi.

Xe chạy được một đoạn, bỗng một bóng người không biết từ đâu xông tới đầu xe khiến cô hoảng hồn, vội vàng phanh gấp.

Chưa hồi phục sau vụ suýt va chạm, cô chỉ thấy bóng người cao lớn, thẳng tắp, diện một thân quân trang xanh lá, trên đầu là huy hiệu chói mắt.

Tố Tố ngây ngốc, đầu óc trống rỗng, đợi đến khi cô nhìn lại, người chắn trước xe đã không thấy đâu.

Nếu không phải bên cửa xe còn có một người đang đứng, cô cho rằng mình thật sự bị hoa mắt.

Cô nhìn anh, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy mê người kia.

Sở Lăng Xuyên, anh trở lại.

Nhưng mà, chỉ một khắc kia, cô cũng không còn bất cứ cảm giác gì nữa, không có giật mình, trong lòng không có một gợn sóng.

Cô nhìn người đàn ông mình đã từng thân mật, nhìn người chồng hơn hai năm chưa từng xuất hiện, thế nhưng không hề đau lòng, không có thổn thức, hay nói cách khác, cô đã không còn cảm xúc.

Anh giống như một người đã thật lâu cô không gặp, quen thuộc và xa lạ. Cô không có kích động, vui sướng, cho dù trong lòng hận anh trước khi đi không chào, không từ biệt.

Còn Sở Lăng Xuyên, anh nhìn Tố Tố sững sờ trong xe, người vợ mà hai năm nay anh chưa từng được gặp, ánh mắt nóng bỏng, trong lòng có một loại kích động cùng vui sướng.

Anh muốn ôm cô, xoay tròn cô, hét lên rằng, bảo bối, anh đã về, có biết là anh nhớ em nhiều như thế nào không, biết sau khi anh đi đã hối hận vì giận giữ với em như thế nào không?

Xin lỗi, bảo bối, để cho em chờ lâu như vậy, xin lỗi để em một mình khó khăn như vậy.

Nhưng, khi chạm phải ánh mắt bình tĩnh mang theo phần xa cách của cô, ngọn lửa trong lòng anh bị dập tắt.

Đúng vậy, anh giận dữ mà đi, nhưng trong lòng vẫn yêu cô, mỗi ngày mỗi đêm đều nhớ đến cô, nhưng đã hai năm rồi anh không hề để lại tin tức nào cho cô.

Cô mở cửa, xuống xe, đứng trước mặt anh, lập tức cô rơi vào một lồng ngực quen thuộc mà xa lạ.

Anh ôm cô thật chặt, cơ hồ muốn bóp nát, bày tỏ nỗi nhớ nhung và sự áy náy vô tận.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status