Cô dâu của trung tá

Chương 119: Em là bảo bối của anh. Bảo bối, anh nghĩ muốn em.


Editor: Mẹ Bầu

Tuy rằng tâm tư của Sở Lăng Xuyên đối với bà xã của mình vẫn là rắp tâm bất lương. Bất quá tối ngày hôm nay anh cũng vẫn giữ khuôn phép, chỉ hôn một cái lên trán của bà xã, thời gian còn lại chính là ôm con trai ngủ cả đêm, tiếp tục làm Liễu Hạ Huệ.

Buổi sáng, Sở Lăng Xuyên thức dậy sớm, nhẹ nhàng hôn lên con trai nhỏ vẫn còn đang trong giấc ngủ say của mình. Sau đó lại hôn một cái lên Tố Tố vẫn còn chìm trong giấc ngủ, lúc này anh mới rời giường. Trước tiên anh đi rèn luyện, rồi sau đó sẽ mua điểm tâm, Thời điểm trước khi đi, giống như trước đây anh để lại tờ giấy cho cô.

Tố Tố gần như là đồng thời tỉnh lại cùng Tiểu Bao Tử. Cô mở mắt ra trước, nhìn thấy được Tiểu Bao Tử vẫn còn buồn ngủ, mơ mơ màng màng hôn một cái lên cậu nhóc, sau đó ôm lấy con trai.

Tiểu Bao Tử nhìn nhìn mẹ mình sau đó, lại quay đầu nhìn quanh căn phòng ở một lượt, cặp mắt to đen nhánh dần dần sáng lên, triệt để tỉnh táo lại, đạp cẳng chân một cái. Nhóc nghiêng người, nhìn sang vị trí trống không bên người, lại xoay người sang chỗ khác nhìn về Tố Tố, muốn nói với mẹ về ba ba: "Ba ba, ba ba!"

Nói xong bàn tay nhỏ bé còn vỗ vào vị trí trống không bên người. Tố Tố cũng đã tỉnh táo, cô chống đỡ thân thể ngồi dậy, nhìn căn phòng quen thuộc mà xa lạ này. Có một khắc cô hoảng hốt, tiện đà quay đầu nhìn về phía chiếc bàn ở đầu giường. Cô nhìn thấy tờ giấy mà anh đã lưu lại, đưa tay cầm lấy, đọc cho Tiểu Bao Tử nghe: "Bà xã, con trai, chào buổi sáng. Anh đi rèn luyện, sau đó sẽ mang điểm tâm trở về."

Đôi mắt tròn của Tiểu Bao Tử quay tròn xoay một vòng, đưa tay muốn cầm lấy tờ giấy, Tố Tố liền đưa tờ giấy cho con trai. Cậu nhóc cầm tờ giấy lật đi lật lại xem, ánh mắt nhìn về phía Tố Tố như muốn hỏi, ngón tay nhỏ chỉ lên chữ ghi ở trên mặt tờ giấy, hỏi: "Gì mẹ?”

Tố Tố nằm xuống, ôm con trai vào ở trong ngực, mặc kệ nhóc có thể nhớ kỹ được hay không, cô dạy cho nhóc từng chữ từng chữ một, cho nhóc đọc nội dung trên tờ giấy. Đọc xong rồi, ngón tay của Tiểu Bao Tử di di ở trên mặt tờ giấy, miệng ê ê a a đọc lại một lần nữa. Tố Tố nghe mà đến một chữ cũng không sao hiểu nổi, cười đến không sao ngừng được.

Tiểu Bao Tử để tờ giấy sang một bên, lại quay đầu đi đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Đột nhiên nhóc như nhớ ra cái gì đó, đưa tay chỉ vào hướng cửa ra vào, ánh mắt mở tròn thật to, miệng chu lên thật cao, dùng giọng nói ngây thơ đáng yêu khẽ lẩm bẩm: "Ông ngoại, ông ngoại..."

Tố Tố không sao nhịn được liền nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia của con trai: "Đi tìm ông ngoại phải không? Bây giờ chúng ta cần phải rời giường rồi đi ăn điểm tâm, sau đó chúng ta sẽ trở về tìm ông ngoại, được không nào?"

Tiểu Bao Tử gật đầu, liền lồm cồm ngồi dậy. Tố Tố cũng bắt đầu mặc quần áo vào cho cậu nhóc, đưa đi rửa mặt. Đến khi cô cùng Tiểu Bao Tử từ phòng vệ sinh đi ra, thì Sở Lăng Xuyên đi mua điểm tâm cũng đã trở lại rồi. Anh vừa vào cửa liền kêu: "Vợ à, con trai, đi ăn điểm tâm thôi!"

Nghe được giọng nói của ba ba mình, Tiểu Bao Tử cun cút chạy về phía cửa, đi ra khỏi phòng ngủ. Vừa mới ra cửa, nhóc liền nhìn thấy Sở Lăng Xuyên một thân quần áo thể thao. "Ba ba!" Cậu nhóc gọi lên một tiếng vô cùng thân thiết, lập tức liền được Sở Lăng Xuyên vừa mới từ phòng ăn đi ra tới bế lên.

Tố Tố cũng từ trong phòng ngủ đi ra, Sở Lăng Xuyên một tay ôm con trai, một tay ôm Tố Tố rất tự nhiên, đi về phía phòng ăn. Một nhà ba người, ở trong căn nhà của bọn họ, ăn bữa sáng đầu tiên, có cảm giác thật là khó nói.

Sau khi ăn điểm tâm, Tiểu Bao Tử lúc này đi vào trong phòng ngủ ôm một đống đồ chơi nhưng nhóc không chơi, mà rồi sau đó đi tới bên người Sở Lăng Xuyên, bàn tay nhỏ bé lôi quần anh, cố hết sức ngửa đầu lên nhìn anh, ngọt ngào ngây thơ nói: "Về về... Ông ngoại."

Cậu nhóc là muốn Sở Lăng Xuyên dẫn nhóc về nhà tìm ông ngoại của mình. Sở Lăng Xuyên xoay người, một tay ôm lấy Tiểu Bao Tử, mà trong lòng Tiểu Bao Tử vẫn còn ôm mấy đồ chơi. Thân mình nhỏ bé của nhóc hướng về phía cửa ra vào, nôn nóng muốn rời đi.

Tố Tố cũng thu thập xong mấy thứ từ trong phòng ngủ đi ra. Đi đến bên người Sở Lăng Xuyên, cô hôn một cái ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai: "Xong rồi, có thể xuất phát, trở về tìm ông ngoại rồi."

Sở Lăng Xuyên thấy vợ con mình nóng lòng trở lại bên nhà ngoại như vậy, trong lòng tràn đẩy bất đắc dĩ.

Cứ như vậy ở nhà của mình được một đêm, Sở Lăng Xuyên lại chở Tiểu Bao Tử cùng Tố Tố về tới trong nhà bố mẹ vợ. Sau khi vào cửa, Tiểu Bao Tử liền vội vàng gọi: "Ông ngoại! Ông ngoại!"

An Quốc Đống đang ở trong toilet cạo râu, nghe được giọng nói ngọt ngào non nớt của Tiểu Bao Tử, liền chạy nhanh đi ra ngoài. Đi đến phòng khách, nhìn thấy đứa cháu ngoại yêu quý đã vài ngày không gặp, tâm tình ông cực tốt, xoay người bế Tiểu Bao Tử lên.

"Tiểu Bao Tử, có nhớ ông ngoại không?" Nói xong, An Quốc Đống không nhịn được mà hôn lên trên khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Bao Tử mấy cái, "Ông ngoại cũng cực kỳ nhớ đến Tiểu Bao Tử của ông đấy."

Hai cánh tay nhỏ xinh của Tiểu Bao Tử vòng lên cổ An Quốc Đống, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trên bả vai ông ngoại, dụi dụi làm nũng, cũng ngọt ngào nói: "Nhơ nhớ... Ông ngoại, ông ngoại."

Tố Tố nhìn thấy con trai như vậy, không khỏi nở nụ cười, "Ba, ngài không biết, đêm qua ngài nói chuyện điện thoại xong, nhóc con vẫn còn làm loạn đòi trở về đó. Con phải nói ông ngoại đã đi ngủ rồi, sáng sớm dậy liền làm ầm ĩ lên đòi được trở về nhà."

An Quốc Đống một mặt cao hứng, bàn tay vỗ vỗ lên cái lưng nhỏ của Tiểu Bao Tử, "Ừ, thực không uổng công ông ngoại đã yêu thương Tiểu Bao Tử của ông nhỉ! Trước con chơi đùa cùng với ba mẹ một lát đã nhé, chốc nữa ông ngoại dẫn Tiểu Bao Tử đi chơi."

Nói xong, An Quốc Đống đưa Tiểu Bao Tử tới trong lòng Tố Tố, sau đó nhanh chóng chạy đi cạo râu. Lý Nguyệt Hương cũng từ phòng bếp đi ra, cười nói: "A, ai đã trở lại tôi đấy, là Tiểu Bao Tử nhà ta có phải không?"

"Bà ngoại!" Hai bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bao Tử lại giơ ra muốn Lý Nguyệt Hương ôm. Bởi vì Tiểu Bao Tử trở về, nên trong nhà liền náo nhiệt hẳn lên. Hết thảy đều tự nhiên ấm áp, hạnh phúc như vậy, mà Sở Lăng Xuyên cũng đặt mình ở trong khung cảnh gia đình ấm áp tại đây.

Sau khi An Quốc Đống cạo râu xong, người một nhà dẫn theo Tiểu Bao Tử đi chơi hai giờ, Khi trở về trong nhà đã mười giờ hơn, người lớn ngồi ở trên ghế sofa để nghỉ ngơi, Tiểu Bao Tử lấy lại tinh thần đủ mười phần, chạy tán loạn khắp phòng, ngay trong lúc người lớn không hay biết nhóc liền đi bộ vào trong toilet.

Không biết làm thế nào mà cậu nhóc lại nổi lên hứng thú đối với cái máy cạo râu đặt ở trên kệ của bồn rửa mặt. Nhưng vì vóc người quá nhỏ với không tới, liền lại đi ra ngoài tìm kiếm sự viện trợ, liền lôi tay của Sở Lăng Xuyên đi.

Sở Lăng Xuyên đi theo cậu nhóc vào trong toilet, Anh ôm nhóc lên, hỏi Tiểu Bao Tử: "Có phải con muốn đi tè tè hay?"

Tiểu Bao Tử lắc đầu, ngón tay nhỏ chỉ vào máy cạo râu: "Muốn."

Sở Lăng Xuyên không nghĩ nhiều, đưa tay cầm cái máy cạo râu lại, đưa cho Tiểu Bao Tử, "Không được làm hỏng nhé, chỉ có thể chơi đùa, biết không?"

"Vâng." Tiểu Bao Tử dùng sức gật đầu.

Sở Lăng Xuyên ôm Tiểu Bao Tử đi ra, phóng nhóc xuống dưới để cho nhóc tự mình chơi đùa. Tiểu Bao Tử ngồi ở trên tấm thảm của mình ở trong phòng khách, mân mê cái máy cạo râu, giữ lại cái nắp đạy, lại dập đầu máy đụng vào trên mặt đất, đưa tới sự chú ý của mọi người.

Tố Tố nhìn thấy cậu nhóc đang có hành động phá hoại như vậy, không khỏi nhắc nhở Tiểu Bao Tử: "Tiểu Bao Tử, đó là máy cạo râu của ông ngoại đó. Con không thể chơi được, sẽ làm hỏng máy của ông, bằng không ông ngoại sẽ nổi giận đó."

Tiểu Bao Tử vội vàng cầm cái máy cạo râu ở trong lòng hai bàn tay nhỏ, ngẩng đầu lên, há hốc mồm, trợn tròn mắt nhìn An Quốc Đống cùng Tố Tố. Tất cả mọi ánh mắt của người lớn cũng đều dừng ở trên người cậu nhóc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status