Cô dâu của trung tá

Chương 120-2: Em là bảo bối của anh. Tại sao anh lại muốn bỏ lại em như vậy? 2


Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên không khỏi bật cười, nhìn gương mặt hông hồng, bộ dạng mơ mơ màng màng của Tố Tố. Anh cảm thấy đáng yêu,không nén nhịn được mà lại đặt lên gương mặt hồng hồng của cô một nụ hôn. Đối với tập tính của Tố Tố, anh vẫn nhớ được rõ ràng, người này không chịu được đói: "Đi, chúng ta đi mua đồ ăn đi."

Nói xong anh cũng nắm tay cô xoay người, mở cửa, một trước một sau đi ra ngoài, khóa cửa, chờ thang máy. Tố Tố trước sau đều giống như một con cừu nhỏ dịu dàng vậy. Cô tùy ý để anh nắm tay chờ thang máy, đi vào thang máy, ra thang máy, đi bộ đến khu chợ ở gần tiểu khu.

Bước chân của Sở Lăng Xuyên lớn, tuy rằng anh tận lực thả chậm bước chân, thế nhưng mà vẫn cứ luôn đi ở phía trước, còn Tố Tố thì cứ phải đi theo ở phía sau một chút. Cô nhìn bàn tay của mình được một bàn tay to màu đồng cổ nắm lấy, không nhịn được mà nhớ lại trước kia. Ngày ấy, thời điểm hai người ở cùng nhau, anh cũng đã nắm tay cô như thế này, anh nắm thật chặt giống như sợ bị đánh mất cô vậy.

Quá khứ cùng hiện tại giao thoa cùng với nhau. Cô ngẩng đầu lên, tầm mắt cũng từ trên tay di dời đến trên người Sở Lăng Xuyên đi ở phía trước một chút. Thân hình anh cao lớn rắn rỏi, cái lưng rộng mà dày, hết thảy đều là những gì cô đã từng quen thuộc, mê luyến! Cô mê luyến thân thể của anh, mê luyến ánh mắt anh, mê luyến dung nhan của anh! Nhưng sự mê luyến của cô, chỉ vì một lần vô tình của anh, đã bị đập nát triệt để.

Trái tim cô không nén nhịn được, liền thoáng có chút co rút lại đầy đau đớn. Cô cũng không nhịn được mà tiếp tục suy tưởng, nếu như không có một ít lần tuyệt tình kia, có phải bọn họ hiện tại sẽ vẫn còn giống như hồi trước, vẫn sẽ tương thân tương ái, ân ái vui vẻ hay không!

Đột nhiên cô có cảm giác thấy mình có chút thật đáng buồn. Hóa ra cô vẫn không thể nào làm được kiểu “tâm tình bình lặng như mặt nước”. Ở sâu trong nội tâm cô vẫn còn đang ghi hận anh lúc trước đã vô tình, đã bỏ đi không từ mà biệt như vậy. Cho tới nay, cô đã cố ý, tận lực quên dần anh đi, biết anh đi làm nhiệm vụ nguy hiểm, cho nên cô cũng tự khuyên bảo với bản thân không hận anh nữa, coi anh như không tồn tại, tất cả tâm tư đều dời đi đến trên người đứa con.

Giờ nhìn thấy anh, cô quả thật đã quên lãng anh rồi, không có cảm giác nữa. Thế nhưng mà, mấy ngày nay ở chung với nhau, anh từng chút một đã đào móc lôi ra những hồi ức và cảm giác chân thật từ sâu trong nội tâm của cô.

Làm cho cô nhớ lại cô đã thương tâm khổ sở như thế nào, nhớ lại cô đã đi qua những năm tháng thống khổ nhất như thế nào, nhớ lại những chờ đợi cùng tưởng niệm của cô như thế nào, nhớ lại những cảm giác tuyệt vọng cùng cõi lòng tan nát của mình, nhớ lại những oán hận của cô, oán hận về sự vô tình mà anh đã đối xử với cô.

Cô hiện tại đang chống đối lại sự vô cùng thân thiết của anh, chống đối lại những gì tốt đẹp mà anh đã đối với cô. Nói đi nói lại, kỳ thực cô căn bản chính là vẫn còn đang oán hận anh, không cách nào tha thứ cho anh đã từng một lần không từ mà biệt đối với cô.

"Bảo bối, em làm sao vậy?"

Một giọng nói thân thiết cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Tố Tố. Lúc này cô mới hoàn hồn, phát hiện ra không biết mình đã dừng bước từ khi nào, mà Sở Lăng Xuyên thì đang đứng ở trước mặt cô. Cô nhìn lên gương mặt tuấn mỹ ngày càng trở nên thành thục ở trước mắt mình, thoáng có chút ngơ ngác một lúc, tiện đà lắc đầu, "Em không sao hết. Đi thôi!"

Sở Lăng Xuyên khẽ nhíu mày. Anh nâng tay, phủ lên mặt cô một chút, nhẹ giọng hỏi cô: "Hãy nói với anh đi nào, em đang nghĩ cái gì thế, làm sao mà vành mắt lại đỏ lên như vậy?"

Tố Tố vốn đang phiền lòng, Sở Lăng Xuyên lại cứ hỏi cô về một chuyện mà cô không muốn nói kia, cô liền không sao nhịn được mà phát tự nhiên bộc phát sự cáu kỉnh: "Em đã nói là không có chuyện gì rồi mà, làm sao anh lại cứ dài dòng như vậy!"

Ở trong trí nhớ của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố dường như chưa từng bao giờ có chuyện phát giận táo bạo như vậy. Trước kia cô cũng phát giận nhưng cũng là một loại nhịp điệu khác, có cảm giác như nghịch ngợm vậy. Cô của hiện tại đã hoàn toàn khác hẳn, cô bây giờ thật táo bạo, thật phiền não.

Trong lúc nhất thời anh chỉ biết trầm mặc. Sở Lăng Xuyên không nói chuyện, mà Tố Tố cũng cảm giác mình đã có chút luống cuống rồi. Cảm xúc của bản thân cô gần đây trở nên giống như có chút thay đổi thất thường, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng bao giờ như vậy: "Thực xin lỗi, chỉ là em... Chỉ là vì em đang có chút phiền chán, không có chỗ nào để trút bỏ nên đã phát giận với anh."

"Ngốc ạ! Em không cần phải nói lời xin lỗi đối với anh." Sở Lăng Xuyên nói xong liền ôm lấy cô: "Anh là chồng em, em đang có tức giận trong người, không trút giận lên trên người anh, thì trút giận lên ai được đây, hỏa lực có mạnh đến mấy anh cũng có thể chống trụ được."

Huống chi, cơn tức giận không rõ lý do vì sao này, tám chín phần mười là có quan hệ đối với anh. Nhìn cô bỗng nhiên liền không vui rồi, hơn nữa cô nghĩ cái gì cũng không muốn nói với anh, thì việc anh có thể làm đúng bây giờ chính là, làm cho cô vui vẻ.

"Ai dà, bảo bối, em chơi xích đu không, anh dẫn em đến chơi, đẩy đu cho em nhé." Sở Lăng Xuyên nói xong cũng ôm lấy Tố Tố một mặt ảo não đi tới, để cho cô ngồi ở phía trên, "Ngồi ổn định chưa, anh đẩy nhé."

Tố Tố còn chưa kịp nói năng gì, thì Sở Lăng Xuyên liền bắt đầu đẩy. Chỗ chơi xích đu trên sân tập thể hình này thật nhỏ, chính là chỉ để cho các bạn nhỏ nô đùa. Tố Tố ngồi trên mặt ghế xích đu, để cho một người đàn ông to lớn đẩy xích đu, thực ra cô cảm thấy có chút không cần thiết. Bên cạnh máy tập thể dục gần đó còn có mấy cái bác gái đã có tuổi đang phơi nắng, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía bọn họ một cái.

Thế nhưng Sở Lăng Xuyên lại lạnh nhạt như không. Anh không cần để ý đến vẻ mặt hay ánh mắt của người khác, chính là dặn Tố Tố: "Bảo bối, em giữ cho thật chặt nhé, ngồi thật vững vào, anh sẽ dùng sức đẩy đó!"

Tố Tố nghe thấy vậy liền vội giữ cho thật chặt, Sở Lăng Xuyên dùng sức đẩy mạnh một cái, Tố Tố bị đẩy lên đến rất cao, quá cao! Cô không khỏi hét lên vẻ kinh sợ: "A! Sở Lăng Xuyên, quá cao rồi, đừng đẩy nữa!"

"Như thế nào, em không thích như vậy hay sao?" Đẩy cao như vậy mới có nhiều kích thích. Cô nhóc kia lại không thích trò chơi kích thích như vậy sao! Thế nào mà chơi đu dây như vậy mà lại sợ chứ! Sở Lăng Xuyên cố ý nói: "Cao thêm chút nữa nhé! Nào, bây giờ anh đẩy cao thêm chút nữa đây này!"

Nói xong anh lại kéo xích đu trở về lại dùng sức đẩy Tố Tố một cái thật cao. Vèo một cái, chiếc xích đu bay cao đến gần như sắp đạt đến mức xoay quanh 360 độ rồi. A, hu hu! Tố Tố thật muốn khóc, cách tiến hành thế này thật không an toàn chút nào. Ngộ nhỡ tay mình run lên, bị té xuống thì làm sao bây giờ, Sở Lăng Xuyên thế này là muốn mưu sát mình sao?

Trong lòng Tố Tố đầy ai oán, cô thầm oán trách Sở Lăng Xuyên! Chị đây hận nhà ngươi, Sở Lăng Xuyên kia! Tức thời cô cũng chẳng quan tâm đến cái gì gọi là hình tượng rồi, cô cứ thế khóc nức nở, kêu lên: "Đừng đẩy, đừng đẩy nữa! Quá cao rồi, em muốn đi xuống!"

"Đừng sợ, anh tới rồi !" Sở Lăng Xuyên nói xong cũng lựa đúng thời cơ bàn đu dây lượn trở về, chân dài liền nhấc bước lên. Người vừa đứng lên trên, anh vừa định dùng sức nhún đẩy bàn đu dây, thì cũng lúc ấy liền răng rắc một tiếng, tiếp theo là một trận người ngã ngựa đổ cùng tiếng kêu đau ầm ĩ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status