Cô dâu của trung tá

Chương 47-2: Xem anh trừng phạt em như thế nào (2)


Editor : Mèo (meoancamam)

Nhưng mà người này khí thế quá mạnh mẽ, cô rõ ràng là ở thế yếu mà. Có lửa giận cũng không phát ra được, còn bị anh ăn sạch sành sanh, hơn nữa còn thấy khuôn mặt đen xì của anh thì cô càng thêm không dám nhiều lời. Tố Tố nổi giận trong lòng, Sở Lăng Xuyên cũng nổi giận trong lòng thành hai ngọn lửa đi đến nhà ba mẹ. Vừa vào cửa nhà thì Sở Lăng Xuyên đã lôi Tố Tố tới phòng vệ sinh, mở cửa nhét cô vào rồi đóng cửa khóa lại. (Còn sử dụng cách này sao, hai anh chị kỳ quặc nhất quả đất @@)

Tố Tố bối rối, sau khi kịp phản ứng thì ở bên trong đập cửa : "Sở Lăng Xuyên, anh làm gì thế ?! Mở cửa cho em, để em đi ra ngoài !"

Sắc mặt Sở Lăng Xuyên giận dữ, thở hổn hển ngồi trên ghế sa lông, ba Sở và mẹ Sở liền bị kinh hãi rồi, làm sao vậy, Triệu Đình Phương không hiểu gì cho nên hỏi: "Tiểu Xuyên, con đang làm cái gì vậy mà lại phát hỏa cái gì ?"

"Con thật quá quá đáng rồi." Ba Sở mắng một câu rồi định đi mở cửa cho Tố Tố, Sở Lăng Xuyên lại kéo ba mình lại "Ba đừng động vào, thật là coi trời bằng vung mà, hôm nay con phải để cho cô ấy nhớ thật lâu."

Ba Sở nóng này mà khiển trách : "Con cái đồ hỗn trướng (*) này, đây là trong nhà chứ không phải là bộ đội. Đó là vợ của con đấy, con đã làm cái gì vậy ? Kỳ cục."

(*) hỗn trướng : tùy vào trường hợp mà thay đổi cách nói, nhưng ở trong bản convert là khốn kiếp, còn trong QT là đần độn. Các nàng biết đó là mắng thôi là được rồi ^^

Triệu Đình Phương cũng nóng nảy, bà chưa từng thấy Sở Lăng Xuyên phát hỏa lớn như vậy. Hơn nữa điều này cũng thật kỳ quái, tại sao có thể đối xử với vợ mình như vậy chứ, mặc dù trước đây bà có thành kiến với Tố Tố nhưng Sở Lăng Xuyên làm như vậy thì bà trăm lần không đồng ý. Vả lại trong lúc bà ngã bệnh thì Tố Tố đã cẩn thận chăm sóc cho bà đấy. Đối với Tố Tố cái nhìn của bà cũng đã có thay đổi nên trong lòng nhịn không được bắt đầu hướng về phía Tố Tố, vội vàng đứng dậy đi mở cửa cho con dâu.

Sở Lăng Xuyên muốn đi ngăn lại nhưng lại bị ba Sở quát "Ngồi xuống, lời của ta con cũng không nghe sao ! Động tới thì ta sẽ đánh con."

Một khắc Triệu Đình Phương mở cửa ra kia, Tố Tố bỗng giống như một chú sư tử nhỏ mà vọt ra, nhìn mẹ chồng một chút, nhìn ba chồng một chút rồi nhìn lại Sở Lăng Xuyên với sắc mặt giận dữ đang ngồi ở ghế sa lông kia, nghĩ đến việc anh thế nhưng lại giam cô vào nhà vệ sinh....."Oa" một tiếng, Tố Tố khóc thành tiếng, anh thế nhưng lại bắt nạt cô, quá không tốt rồi, trong lúc nhất thời cô khóc đến thê thảm, nước mắt rơi như mưa càng không thể ngăn lại. Triệu Đình Phương sửng sốt một chút, lại vội vàng an ủi : "Ơ kìa, Tố Tố à, đừng khóc, đừng khóc. Đều là Xuyên Tử đáng ghét, ba con đã mắng nó rồi. Xuyên Tử, còn không qua đây nói xin lỗi đi."

Sở Lăng Xuyên đứng dậy nhưng không có đi đến nói xin lỗi mà xoay người trở về phòng ngủ. Cửa đóng lại vang dội lại làm cho ba Sở mắng một trận, Triệu Đình Phương lại kéo Tố Tố khóc không thành tiếng ngồi xuống ghế sa lông.

Ba Sở rút một chiếc khăn giấy đưa cho Tố Tố, trấn an nói : "Con gái, đừng khóc, nếu cảm thấy tức giận thì đi mắng nó một trận hả dạ, tiểu tử này quá kỳ cục rồi."

Tố Tố thút thít nhận lấy khăn giấy, liếc mắt nhìn ba Sở rồi oan oan ức ức nói : "Mắng anh ấy ? Con không dám đâu, anh ấy dữ như vậy con sợ anh ấy đánh cơn."

"Đừng sợ, ba với mẹ con ở đây thì nó sẽ không dám đâu, đúng không hả bà." Ba Sở vừa nói vừa ném ánh mắt cho Triệu Đình Phương. Triệu Đình Phương ngẩn ra rồi do dự gật đầu "A, đúng, có ba mẹ ở đây, nó sẽ không dám đâu."

Tố Tố đứng phắt dậy, dùng khăn giấy lau nước mắt trên mặt rồi lại rút một cái khăn giấy lau mũi rồi thẳng sống lưng nói : "Được, có ba mẹ làm chỗ dựa, con, con có đủ sức mạnh rồi !"

Nói xong Tố Tố liền mạnh mẽ khí thế bừng bừng đi tới phòng ngủ của Sở Lăng Xuyên. Mở cửa, trực tiếp xông vào, ba Sở cùng mẹ Sở liếc mắt nhìn nhau rồi cùng đi qua, mẹ Sở muốn đi vào lại bị ba Sở níu lại. Sở Lăng Xuyên đang nửa nằm trên giường đọc sách, Tố Tố chống tay đứng ở cửa bắt đầu mắng người : "Sở Lăng Xuyên, em cho anh biết là em đã nhịn anh từ lâu rồi ! Từ khi kết hôn đến giờ cái gì cũng là anh định đoạt, em một chút quyền lên tiếng cũng không có.

Lúc anh không tức giận thì liền dụ dỗ em, khi tức giận thì lại dạy dỗ em giống như con cháu mình làm cho em thở mạnh cũng không dám, vẫn không thể cãi lại. Lời của anh chính là mệnh lệnh mà em nhất định phải nghe theo. À đúng rồi, còn bắt em viết bản kiểm điểm gì đó, những thứ này em cũng nhịn nhưng hiện tại thì tốt rồi, anh dám nhốt em vào trong phòng tối ! Còn chửi bậy nữa !

Em liền thấy kỳ lạ là ba ôn hòa dễ gần, mẹ thì nhẹ nhàng nội liễm, anh trai thì dịu dàng lịch sự, vậy làm sao mà anh liền thô lỗ như vậy, bá đạo như thế, ngang ngược như vậy, anh có phải con ruột không vậy, anh theo ai vậy ?"

Lúc này có một giọng nói yếu ớt chen vào, là giọng nói của Triệu Đình Phương : "Tố Tố à, mẹ xen vào một câu là Xuyên Tử nó là con ruột của mẹ với ba con, tính khí mạnh mẽ này là theo ba con, ba con lúc còn trẻ cũng có tính khí này đấy."

Mặt ba Sở không được tự nhiên cười, nói thầm : "Bà cái người này, nói con trai mình sao còn nói rõ nguyên nhân làm gì ?"

Tố Tố quay đầu lại nhìn ba mẹ chồng đứng ở cửa, do dự hỏi : "Mẹ, ba cũng đã giam mẹ vào phòng tối sao ?"

"Không có không có, tuyệt đối không có." Triệu Đình Phương vội vàng phủ nhận, lại nói : "Nhưng mà trái lại anh trai con cùng Xuyên Tử thường bị ba con nhốt vào phòng tối. Anh trai con và Xuyên Tử từ khi còn bé rất nghịch ngợm."

Tố Tố hít mũi một cái, liếc mắt nhìn ba Sở nhỏ giọng nói : "Ba, nguồn gốc của tính cách này còn phải bắt đầu tìm từ người đó."

Một câu nói của Tố Tố làm cho hai vị trưởng bối đầu tiên là sửng sốt một chút rồi tiếp theo nở nụ cười, ba Sở cười đến hào sảng, mẹ Sở cười đến kín đáo, khóe môi Sở Lăng Xuyên rút rút giống như cố ý nén cười, hơn nữa còn khó khăn nhịn xuống.

"Làm sao đây mà lại náo nhiệt như vậy ?!"

"Ông bà nội !"

"Ba mẹ !"

Hình như anh chị dâu mang theo đứa nhỏ đến, ba người bọn họ nói chuyện quá mức nhập tâm nên cũng không có chú ý đến người nào đến đây lúc nào, một nhà anh cả tham gia vào làm cho trong nhà náo nhiệt hơn. Tố Tố cũng không có tiếp tục đắm chìm trong cảm xúc mới vừa rồi bị Sở Lăng Xuyên làm cho xấu hổ nữa, cô rửa mặt rồi giống như không bị làm sao cười cười nói nói cùng mọi người. Cộng thêm đứa nhỏ nhà anh trai thì ba người phụ nữ tụm lại một chỗ nói chuyện phiếm, ba người đàn ông thì bị ba Sở gọi đến phòng làm việc mà bàn luận về quốc gia đại sự.

Triệu Đình Phương đã trải qua sự kiện nằm viện này nên thái độ đối với Tố Tố đã thay đổi cái nhìn, thứ nhất là Tố Tố đã chăm sóc bà mấy ngày liền, quả thật là đã làm ấm áp lòng bà. Thứ hai cũng là được ông lão nhà mình khuyên bảo một phen nên thành kiến đối với Tố Tố cũng không lớn như trước.

Mẹ chồng con dâu thêm cháu gái ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm rất hài hòa vui vẻ. Nhìn Tố Tố vừa nói vừa cười thì Triệu Đình Phương cũng yên lòng, bà đã trải qua rồi, vợ chồng son bình thường đều là đầu giường đánh nhau nhưng cuối giường lại hòa hợp, cũng không có chuyện lớn gì.

Trò chuyện một chút việc con gái nhà anh cả Thiên Thiến lên mạng, ba người đã nói đến chuyện mới vừa rồi Sở Lăng Xuyên nhốt Tố Tố vào nhà vệ sinh thì chị dâu liền nhịn không được cười lên, Tố Tố không nhịn được nói : "Chị dâu à, chị rất không hiền hậu rồi, em cũng bị ngược đãi mà chị cũng không thay phái nữ đồng tình một cái."

Chị dâu càng cười lợi hại hơn, cười một lát mới nói : "Chị là cười hai anh em này đúng là giống nhau. Chị nhớ có một lần anh em phát giận liền lập tức kéo chị ra ngoài cửa rồi còn khóa cửa nữa."

Triệu Đình Phương vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tớihai con trai của mình lại không bớt lo như vậy. Chị dâu lại tiếp tục nói : "Chị lúc đó cũng tức lắm nhưng đã hơn nửa đêm, chị cũng không có nơi để đi nên chị liền trốn dưới cầu thang. Không quá một lát thì chị liền thấy anh ấy ra ngoài, vội vàng vòng quanh cửa rồi vào thang máy xuống tìm chị.

Chờ anh ấy trở lại thì chị đã ngủ đến thiên hôn địa ám, bây giờ hai bọn chị nói đến chuyện này lại cười. Thật ra thì hai người chỉ cần không động đến vấn đề mấu chốt thì khi tức giận mà cãi nhau cũng sẽ tốt lại tôi. Cũng không có chuyện gì, sau này nhớ tới còn cảm thấy làm sao lại ngây thơ như vậy, buồn cười như vậy."

Tố Tố không nhịn được cười, chị dâu là muốn dùng chuyện của mình khuyên Tố Tố đây mà, ngàn vạn lần không nên thực sự tức giận với Sở Lăng Xuyên.

Triệu Đình Phương muốn cười nhưng mà cười thì không tốt lắm, dù sao chuyện tốt này đều là con trai làm ra, cũng khó khi có người có thể dễ dàng tha thứ cho tính khí thối này của bọn họ : "Ôi, cũng cùng một dạng với ba con."

Chị dâu cười nói : "Mẹ à, lời này con nhưng lại không đồng ý, ba còn đối với mẹ như bảo bối đấy. Con gả vào đây nhiều năm như vậy cũng không thấy mẹ cùng với ba sắc mặt đỏ qua (*), hiện tại vẫn còn ân ân ái ái, mẹ à, người chớ chê con nói nhưng hai người con trai của ba cũng không so được với ba đâu."

(*) Ý là Triệu Đình Phương và ba Sở chưa cãi nhau đó.

Lúc này thì bỗng con gái anh cả chạy tới mà kêu về phía mọi người : "Mẹ, không cho phép người nói ba như vậy, con cảm thấy ba là người ba tốt nhất, cũng là người chồng tốt nhất. Mẹ nói muốn ăn táo thì ba liền lấy cho người đấy, con nói ba còn trực tiếp bỏ qua."

"Con gái, con nói như vậy là không công bằng rồi, con nói mệt mỏi thì ba con liền cõng con, mẹ nói mệt mỏi ba con liền nói, cố gắng một chút đi."

"Hừ !" Tiểu tử kia làm cái mặt quỷ rồi trở lại tiếp tục chơi mạng. Tố Tố cùng Triệu Đình Phương thì bị chọc mà cười không thôi, trong nhà thật lâu đã không náo nhiệt như thế, cũng không có nhiều tiếng cười như vậy.

Người một nhà vui vẻ mà náo nhiệt ăn bữa tối, sau khi ăn xong lại trò chuyện một lát rồi lúc này mới rời đi. Nhìn bóng dáng bọn nhỏ rời đi mà Triệu Đình Phương nói với chồng mình bên cạnh : "Ông nói xem, chúng ta già thật rồi sao. Trước kia tôi không thích náo nhiệt, yên tĩnh rất tốt. Bây giờ thì chúng nó vui vẻ một lúc rồi liền rời đi làm tôi cũng có chút không thích ứng được."

"Không thừa nhận không già không được rồi, bọn nhỏ cũng đã trưởng thành, nhịn chúng nó thành người mà thật vui vẻ."

Hai người già nhìn nhau cười một tiếng, toàn bộ đều không cần nói.

Khi Tố Tố và Sở Lăng Xuyên về nhà đã là 9 giờ. Trên đường trở về thì Tố Tố không nói một lần mà giữ vững im lặng, nếu lên tiếng là đã chịu nhẫn nhịn, vậy cô liền lựa chọn im lặng kháng nghị. Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố không để ý tới anh, anh cũng tức trong lòng, giận dỗi mà không để ý đến cô. Ai bảo cô lén lút đi mua thuốc tránh thai, cái đó tổn hại sức khỏe như thế mà cô cũng dám uống ? Còn có làm tiểu Xuyên xuất hiện như vậy không vui sao, à, anh có phải cô gái mới kết hôn đâu chứ.

Vào cửa nhà cũng không để ý tới người nào đó, Tố Tố trực tiếp cầm áo ngủ chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, Sở Lăng Xuyên thì ngồi ở phòng khách xem ti vi, tìm một chương trình quân đội xem mà trong lòng không yên. Tố Tố tắm rửa xong liền đi ra từ nhà vệ sinh thì vừa đúng lúc chống lại tầm mắt của Sở Lăng Xuyên. Cô cho anh cái liếc mà anh cũng trả lại cho cô một cái rồi tiếp tục bình tĩnh xem ti vi còn Tố Tố tthif đi thẳng vào phòng làm việc. Chơi trò chơi một hồi, giết quái vật để cho hả giận, cô kiên quyết sẽ không nói chuyện cùng cái người phân phiệt kia, lần này tuyệt đối không thỏa hiệp.

Sở Lăng Xuyên một mình ở trong phòng khách giày vò, cố ý tăng âm lượng TV cao lên để chờ Tố Tố phát điên nhưng mà cô lại bình tĩnh khác thường, tùy anh mở to bao nhiêu nữa. Không ngờ tới chính là Sở Lăng Xuyên không đợi được Tố Tố, chờ đến lúc hàng xóm gõ cửa mà nhờ anh giảm âm thanh xuống một chút tại trong nhà có có người già vì ầm ĩ mà ngủ không ngon được.

Sở Lăng Xuyên chán nản tắt TV, nghĩ thầm nha đầu lừa đảo này thật đúng là chịu đựng giỏi, nhìn thời gian một chút thì đã gần10 giờ rồi, không phải là muốn chia phòng ngủ chứ ? Anh nhíu mày một cái rồi đi tới cửa phòng làm việc mà đẩy cửa đi vào.

"Khụ khụ." Cố ý ho khan hai tiếng để đưa tới lực chú ý của Tố Tố nhưng tiếc rằng Tố Tố đang chăm chú nhìn chằm chằm màn hình máy tính rồi, đối với Sở Lăng Xuyên làm như mắt điếc tai ngơ, tùy ý chính anh tự giày vò.

Hù, ngược đãi cô, bắt nạt cô rồi lại trở lại lấy lòng, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.

Sở Lăng Xuyên đi vòng quanh Tố Tố hai vòng, nhìn Tố Tố không để ý tới anh mà nhíu mày một cái xoay người rời đi. Mười giờ, Tố Tố cũng không có chút buồn ngủ, đang giết quái vật rất dũng cảm thì nghe thấy tiếng cửa phòng lại mở ra. Cô cũng không có quay đầu lại mà tiếp tục chơi game của mình, nhưng mà cô có thể cảm giác được một trận hơi thở đàn ông bao phủ quanh đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status