Cô dâu của trung tá

Chương 95: Mẹ nó, dám hôn bà xã của anh!


Editor: Uyên Xưn

--- ------ -------

Tố Tố thở hổn hển bỏ chạy về kí túc xá, trong lòng cô vô số oán niệm, không để cô được như ý một lần, chiếm tiện nghi một lần được sao, anh thế nhưng dùng sức ném thẳng vào mặt cô.

Sở Lăng Xuyên chột dạ đi phía sau cô, anh nghĩ muốn gọi cô lại, nhưng trong đơn vị nên vẫn phải duy trì khoản cách, hối hận vừa rồi tại sao không biết nhẹ tay một chút, đây là vợ anh, không phải mục tiêu, không phải kẻ địch.

Một trước một sau, rốt cuộc cũng trở lại kí túc xá, Tố Tố lấy khăn lông lau mặt, oán thầm Sở Lăng Xuyên không biết thương hoa tiếc ngọc, cô bị anh chỉnh không biết bao nhiêu lần rồi.

Sở Lăng Xuyên lấy một chậu nước nóng lại, lấy khăn lông trong tay cô nhúng qua nước nóng, vắt khô, rồi mới giúp cô lau mặt.

Tố Tố tức giận,mắt mở trừng trừng nhìn vào khoảng không, không để ý đến anh, nét mặt kia có chút tức cười.

Chỉ là nếu hiện tại Sở Lăng Xuyên mà cười, khẳng định là đổ thêm dầu vào lửa, tự đưa mình lên chảo, cho nên, anh cố nhịn.

Tố Tố dĩ nhiên nhận ra, trên mặt không biểu hiện, nhưng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, anh đang cười trên sự xấu hổ của cô, cô còn lâu mới nhận sự tốt bụng của anh, tự đoạt lấy khăn bông, tự mình lau mặt.

Lau xong cô ném khăn lông xuống mép giường lại phát hiện giường đơn, buổi tối hai người ngủ cùng nhau cũng không lo Sở Lăng Xuyên bị rơi xuống đất nữa.

Mặc kệ giường đi, dù sao cô vẫn còn rất tức giận, ngồi trên giường không để ý đến anh.

Rõ ràng anh biết cô tức giận, vậy mà còn cười được, không dỗ cô thì thôi đi, ngược lại còn nói: “Đồng chí này kì cục, tự mình nếm mùi thất bại lại bày sắc mặt này là sao?”

Tố Tố lườm anh, anh còn nói được như thế nữa sao, tức chét cô mất!

Ôi, tức chết đi! Tố Tố nằm lì trên giường, mặt vùi vào gối, gào khan: “Ô, ô….Sở Lăng Xuyên, anh khi dễ em, em muốn về nhà…..Không ở chung với người đáng ghét như anh nữa.”

Đây không phải khóc, là làm nũng, Sở Lăng Xuyên lại gần kéo cô dậy, nhìn bộ dạng ủy khuất này của cô mà anh vẫn cười được.

Tố Tố đánh đấm loạn xạ lên ngực anh, “Anh còn cười được, còn cười được, anh thật quá đáng.”

“Được được, anh không cười. Anh đây không phải là đùa với em sao, lúc đó anh nhất thời quên mất, làm động tác theo thói quen, vợ đại nhân đại lượng không chấp lỗi tiểu nhân như anh, nha...”

Thật ra thì Tố Tố không phải thực sự tức giận, chỉ cảm thấy kinh ngạc, trong lòng không thoải mái, cuối cùng làm nũng anh, hít mũi, giả bộ đáng thương nói:

“Anh cũng biết là em đang đùa mà, thế mà còn ném hẳn vào mặt em, thật không biết thương hoa tiếc ngọc, tội của anh cao thêm một bậc, mới vừa kết hôn thì đánh em, giờ lại……..”

Tố Tố bắt đầu lôi chuyện cũ ra nói, đem sự tích anh hùng của anh kể hết một lượt, Sở Lăng Xuyên vội nói: “Thương, sao lại không thương, anh chỉ tiếc mỗi khối ngọc này thôi, anh xem một chút, có đau không?”

Sở Lăng Xuyên xem xét tỉ mỉ khuôn mặt của cô, ân cần hỏi: “Đau ở đâu?”

“Nơi này, nơi này…… chỗ nào cũng đau cả.” Tố Tố chỉ hai mắt, mũi, mặt, tố cáo anh. Cả khuôn mặt đều bị ném tuyết, thử hỏi không đau được sao?

Sở Lăng Xuyên không đợi Tố Tố nói xong, anh cúi đầu hôn lên từng chỗ một, sau đó trầm thấp hỏi: “Bảo bối, như thế còn đau không? Anh giúp em chữa thương.”

Tố Tố nhìn khuôn mặt anh gần trong gang tấc, rồi đưa tay chỉ miệng mình, giọng nói mang theo mấy phần ngượng ngùng và nghịch ngợm: “Còn có miệng cũng đau.”

Sở Lăng Xuyên không nói hai lời, hôn lên môi cô, nhưng Tố Tố lại làm chuyện xấu, cắn lên môi anh, anh bị đau buông cô ra, còn cô lại cười hì hì, hả hê nói: “Hừ, Sở Lăng Xuyên, cái này gọi là đánh úp.”

“Tiểu nha đầu, phản rồi!”

Sở Lăng Xuyên ấn ngã Tố Tố lên giường, cả người to lớn cũng đè lên cô, nụ hôn rơi xuống như mưa.

Hai người ầm ĩ một lúc lâu, Sở Lăng Xuyên lại phải đi ra ngoài, Tố Tố nhàm chán lấy laptop ra xem phim, khoảng chín giờ anh mới trở về, cả người đều là hơi lạnh.

Lúc này Tố Tố đã chui vào trong chăn rồi, cô sợ lạnh, trước khi tới con mang theo thảm điện, trong chăn rất ấm, không cần người nào đó làm lò sưởi.

Sở Lăng Xuyên vệ sinh sạch sẽ rồi mới trở về, anh tiện tay khóa trái cửa, cởi quần áo, chui vào trong chăn, ôm Tố Tố vào trong ngực.

Lồng ngực rắn chắc của anh dán vào lưng cô, một tay mò xuống phía dưới cổ cô, tay khác sờ loạn eo cô, môi khẽ rơi trên gáy cô, anh cất giọng trầm thấp: “Bảo bối.”

Tố Tố xoay người lại, vùi trong lồng ngực anh, đối với rắp tâm của anh vô cùng rõ ràng, nhất định là cái kia, “Em đây buồn ngủ, xin không quấy rầy.”

“Một lát nữa ngủ tiếp.” Sở Lăng Xuyên muốn lột quần áo ngủ của cô ra, Tố Tố không chịu, giường bắt đầu kêu kẽo kẹt.

Tố Tố không phối hợp khiến Sở Lăng Xuyên buồn bực, chẳng lẽ cô không muốn? Anh đè lên người cô, bi thương hỏi: “Vợ, em không muốn anh chút nào sao? Hả?”

Mặt Tố Tố khẽ nóng lên, cô giải thích: “Sở Lăng Xuyên, cái gì đó…. không phải, chỉ là nơi này có chút không quen, hơn nữa cách âm không tốt, giường lại kêu to như vậy….uhm…..không cựa được chứ sao?”

Thì ra là lo lắng cái này, nhưng cũng không thể vì thế mà tước đoạt phúc lợi của anh chứ. Sở Lăng Xuyên khẽ nói bên tai cô, “Bảo bối, anh sẽ dịu dàng.”

Thật là, lúc khác dịu dàng cô có thể tin, chứ chuyện này tuyệt đối không thể, cô không chừa cho anh mặt mũi: “Em mới không tin đâu….”

“Anh có cách.” Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố đứng dậy, cuốn theo cả người cả chăn, Tố Tố hoảng hốt: “A, anh làm gì vậy?”

Sở Lăng Xuyên, để Tố Tố lên bàn, quấn chăn quanh người cô, rốt cuộc cô cũng hiểu rõ anh muốn làm gì, a, cái tên sắc lang này, không đạt được mục đích thì không bỏ qua mà.

Tố Tố nhảy xuống, lại bị anh ôm trở lại, một tay kéo chăn, bọc luôn cả anh vào, sau đó hôn lên môi cô, tay tách chân cô sang hai bên.

Người đàn ông này thật biết cách khiến người ta im lặng. Dưới sự nỗ lực của anh, Tố Tố cuối cùng vẫn trầm luân theo, quên mất nơi này không thích hợp, quên mất có thể người khác nghe được.

Tố Tố quá hiểu anh, anh quả thật không có cách nào dịu dàng, mặc dù kịch liệt nhưng không làm đau cô, cứ như vậy, chờ cô động tình rồi vội vã đoạt lấy.

Cô đè nén, anh ẩn nhẫn, cả hai khắc chế chính mình không phát ra âm thanh, anh phát ra luồng hơi thở gấp gáp, mãnh liệt hôn cô.

Không biết chăn đã rớt từ lúc nào, hai người cũng quên mất rét lạnh, cô túm lấy bả vai anh, nhưng anh lại đẩy cô nằm xuống bàn.

Tố Tố mắc cỡ muốn chết, trong bóng tối lại đụng phải thứ gì, chỉ nghe “bằng” “keng” liên tiếp trong bóng tối, âm thanh vô cùng vang dội.

Thân thể Tố Tố cứng đờ, tim đập thình thịch, Sở Lăng Xuyên cũng dừng động tác, chờ mọi thứ yên tĩnh, Tố Tố mới ý thức được mình đụng phải cái ly, cô đứng dậy, bọc chăn bên người, cuống cuồng nói: “Sở Lăng Xuyên, chúng ta….chúng ta ngủ đi, có được không?”

“Không được.” Sở Lăng Xuyên dứt khoát, tiếp tục chuyện đang dang dở, Tố Tố là dê, còn anh là sói, dê chỉ có thể bị ăn, phản kháng cũng là một loại hấp dẫn, để anh có hứng thú săn đuổi, ăn hết vào bụng.

Ngày hôm sau, Tố Tố trừ đi vệ sinh, ngoài ra không dám ra ngoài, đêm qua động tĩnh quá lớn, khẳng định có người nghe được, cho nên cô tình nguyện làm con rùa rụt đầu trong phòng.

Sở Lăng Xuyên rất bận, cho nên cô tự giết thời gian một mình, buổi tối vẫn không thoát khỏi ma chưởng của anh, hình như anh rất thích yêu cô như vậy, da mặt cô cũng dày, cứ như vậy mà thích ứng.

Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dạng mê hoặc của Tố Tố, anh hôn lên môi cô một cái, tâm tình rất tốt nói: “Bảo bối, năm mới vui vẻ!”

Tố Tố lười biếng cười, giọng nói có chút mệt mỏi: “Năm mới vui vẻ!”

Sở Lăng Xuyên móc từ túi tiền ra một bao lì xì nhét vào tay cô, “Lì xì cho em!”

“Oa, em còn có thể nhận lì xì sao?” Tố Tố thật lâu không còn được ai lì xì, tự nhiên cảm giác như mình đang còn như hồi nhỏ, trong lòng sung sướng vô cùng.

Anh nhìn nụ cười trẻ con của cô, khóe môi bất giác nâng lên, anh luôn hưởng niềm vui lây của cô, giơ tay nhéo khuôn mặt mềm nhũn của cô: “Dậy nào!”

Dưới mệnh lệnh của Sở Lăng Xuyên, Tố Tố cũng không dám ngủ nướng nữa, ở đây không thể so với ở nhà, ngộ nhỡ có người đến thì không hay.

Sau khi vệ sinh sạch sẽ, cô và Sở Lăng Xuyên cùng gọi điện về nhà chúc tết.

Hôm nay ở đây có hoạt động rất phong phú, sáng khai tiệc trà, xem các chiến sĩ tranh tài, chiều cùng nhau ăn sủi cảo.

Tố Tố nhận được rất nhiều cuộc điện thoại, cũng gọi rất nhiều cuộc chúc tết.

Tối đến, bên lãnh đạo sư đoàn cùng các chiến sĩ đón năm mới, Sở Lăng Xuyên đến ăn cơm tết với lãnh đạo, đồng thời chúc mừng năm mới, xong xuôi mới quay trở lại kí túc xá cùng với mọi người.

Sủi cảo không còn mấy, nhưng mọi người ăn rất ngon, không khí vô cùng nào nhiệt, Tố Tố cảm thấy cái tết năm nay khác với tất cả những cái tết trước kia của cô.

Cô cảm thấy họ rất vĩ đại, bỏ gia đình nhỏ vì nhân dân, nhiều người trong số họ không thể về đoàn viên cùng gia đình, nhưng đổi lại, ở đây có hàng ngàn gia đình đoàn viên.

Sau cơm tất niên, Sở Lăng Xuyên lại bận rộn, Tố Tố quay lại kí túc xá nghỉ ngơi, bên ngoài đơn vị, người dân bắn pháo hoa không rất, nghe sao mà rộn rã.

Tố Tố chân chính cảm nhận được, quân nhân không dễ, chồng của cô cũng vậy, trong khi hàng vạn gia đình đang quây quần bên nhau thì họ vẫn phải ở đây, giữ vững vị trí, bảo vệ bình yên cho đất nước.

Đêm càng lúc càng khuya, Tố Tố quấn chăn trên giường, chờ Sở Lăng Xuyên trở lại, nhưng cô mơ màng ngủ thiếp đi, đến lúc cô giật mình tỉnh lại vẫn chưa thấy anh đâu, cô vốn định gọi điện hỏi một chút, nhưng nghĩ rằng anh có chuyện, nên lại tiếp tục chờ.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đã hơn mười một giờ, Tố Tố định không đợi nữa thì ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân, cô tỉnh táo lại, tiếp theo là tiếng mở cửa.

Sở Lăng Xuyên bước vào, anh mặc áo khoác bông bên ngoài, nhìn to lớn y như con gấu, anh bỏ mũ xuống nhìn chằm chằm cô: “Bảo bối, sao còn chưa ngủ?”

“Chờ anh nha.” Tố Tố vội vàng xuống giường, ân cần cởi áo khoác cho anh, giúp anh lấy nước rửa mặt, đánh răng, còn vô cùng quan tâm hỏi:

“Mệt không? Rét quá, anh mau đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi.”

Sở Lăng Xuyên bị hành động của Tố Tố làm cho choáng váng, “Vợ, em nói, có phải làm gì sai rồi không? Không có chuyện gì mà ân cần như thế?”

“Đi chết đi!” Tố Tố đánh vào người anh.

“Em đây không phải thấy đồng chí bộ đội khổ cực, cho nên bày tỏ quan tâm một chút, sao, không thích à?”

Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố, hôn lên mặt cô một cái, sau đó hết sức nghiêm túc nói: “Bảo bối yên tâm, tối hôm nay anh nhất định yêu thương em thật tốt, hự…..”

Lỗ tai của Sở Lăng Xuyên bị cô xoắn lại, cái này…..đúng là tiểu quỷ không đứng đắn.

Tất niên cứ như vậy qua đi trong không khí vui vẻ, mặc dù là năm mới, nhưng Sở Lăng Xuyên không hề rảnh rỗi, hầu như đều không có thời gian theo cô, đến mùng ba, cô thương lượng với anh, quyết định về nhà.

Lần này Sở Lăng Xuyên ngồi trên xe, ra đến cổng đơn vị mà còn không có ý định xuống, lại nói với cô, “Đi thêm đoạn nữa rồi anh xuống.”

“A, vậy anh về kiểu gì?” Tố Tố biết anh lưu luyến cô, cô cũng vậy, nhưng mà anh bận rộn như thế, cô trở về tốt hơn.

Sở Lăng Xuyên không quan tâm mà nói: “Yên tâm, anh chạy còn nhanh hơn xe, lái đi.”

“Khoác lác.” Tố Tố nhìn anh, tiếp túc lái, cô biết anh là trinh sát quân, chạy 5km chỉ trong mười mấy phút, cho nên thuận theo anh.

Đi được một đoạn, cô cuối cùng dừng lại, quay người nhìn anh, “Lăng Xuyên, đưa đến đây thôi, em ở nhà chờ anh hết bận rồi trở về, biết không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 8 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status