Cô gái hoa nhài của anh

Chương 20


Thời điểm Thẩm Thận tới dự tiệc, chỉ mang theo Tống Đình. Loại hào môn thịnh yến này, hơn phân nửa là muốn mang theo bạn gái bên mình, nhưng mà lấy dáng người cùng địa vị của anh, chỉ mang theo trợ lý đặc biệt thì quá phí phạm.

Cùng các tiền bối oai phong lẫm liệt trên thương trường nói chuyện với nhau một chút anh liền cảm thấy có chút chán.

Anh cùng anh trai Thẩm Khoảnh khác nhau ở điểm này. Thẩm Khoảnh có thể mặt không đổi sắc, thành thạo mà trải qua các buổi tiệc rượu ăn uống linh đình, mà anh thì kiêu ngạo tùy ý, khó có thể ở một chỗ khiêm tốn lễ độ, hiện giờ áo mũ chỉnh tề cùng mấy tên cáo già này xã giao, không khỏi liền thấy phiền chán.

Anh thích các đối thủ có thế lực ngang nhau, hành vi xử sự khác người, thoáng có chút hương vị đặc biệt. Đây cũng chính là cách anh gây dựng sự nghiệp có thành tựu được như ngày hôm nay.

Lúc sau anh đem mọi chuyện còn lại đẩy cho Tống Đình tới tiếp tục giao tế xử lý, anh đẩy cửa ban công ra, đi thẳng đến lan can.

Bên dưới có một mảnh hoa viên nhỏ, từ góc độ này dựa vào lan can nhìn xuống còn có thể trông thấy đình viện dưới lầu ở giữa các cây cổ thụ, ban đêm gió thổi qua làm lá xôn xao rung động.

Bên ngoài rốt cuộc không thể so với trong nhà, gió lạnh lẽo như dán sát lên làn da, thẳng tắp hướng cổ áo mà len lỏi vào.

Đôi tay anh chống ở lan can, trong đầu có chút loạn, trong lòng vô cớ dâng lên cảm giác hiu quạnh không tên.

Tống Đình không biết khi nào cũng cùng lại đây, vỗ vỗ vai anh: "Nếu không phải hôm nay thấy cậu đáng thương, tôi đã sớm từ chối không đi cùng cậu rồi."

Công tử nhà người ta ai cũng trong tay ôm bạn gái kiều diễm động lòng, chỉ có Tống Đình anh không hề câu oán hận mà đi theo Thẩm Thận lại đây, còn phải tiếp thu những ánh mắt kỳ kỳ quái quái như lễ rửa tội của người khác. Làm sao vậy chứ, anh cũng đường đường là thiếu gia Tống thị đấy.

Thẩm Thận nghiêng nghiêng mà liếc mắt nhìn Tống Đình: "Lúc trước khi cậu muốn theo tôi tôi đã đã báo trước, tiền của tôi không phải dễ lấy."

Tống Đình làm ra bộ dáng không thể tin được: "Vậy cậu cũng không cần phải nói ra mấy lời ái muội như vậy a, tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu hủy hoại sự trong sạch của tôi, làm tôi không lấy được vợ, tôi liền cùng cậu cá chết lưới rách!"

Thẩm Thận cười khẽ, nói ra lời nói âm trầm vô cùng: "Xem ra cậu là cảm thấy vị trí trợ lý hiện tại quá nhiều."

Tống Đình lập tức chân chó lên: "Không nhiều lắm không nhiều lắm, hai người là vừa đủ."

Nói xong Tống Đình rùng mình một cái, lẩm nhẩm lầm nhầm mà oán giận: "Đừng ở bên ngoài lâu quá, chúng ta vào đi thôi, hôm nay chỗ này có nhiều người trong giới thương nghiệp lui tới a, rõ ràng giống đại hội thương nhân."

Những người thành công đa số đều muốn dùng thuốc lá và mỹ nhân tới để chứng minh địa vị của mình, trong lòng ngực ai cũng ôm một vị mỹ nhân kiều diễm.

Thẩm Thận mắt điếc tai ngơ, nhưng cũng cảm thấy ở bên ngoài thời gian quá lâu rồi, chân dài cất bước đi vào.

Vũ hội của buổi tiệc tối đã bắt đầu, không ít người đã ở sân nhảy nhẹ nhàng khiêu vũ.

Cường độ ánh sáng của đèn bị điều chỉnh thấp xuống, cam vàng ấm áp, tối tăm lại kiều diễm.

Bên tai vang lên giai điệu âm nhạc thản nhiên thong thả, Thẩm Thận dứt khoát dựa ở bàn đặt tháp rượu, một tay cắm túi, một tay khác cầm ly rượu, mặt mày đường hoàng lại tùy hứng.

Phía bên kia không ít cô gái hướng tầm mắt về phía anh, Tống Đình đi theo bên cạnh, cảm khái nói: "Cậu ngoại trừ bề ngoài còn có cái gì nữa chứ?"

Thẩm Thận cười khẽ không nói, quơ quơ ly rượu trong tay. Qua một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng: "Tôi còn có tiền."

Tống Đình khinh bỉ nhìn về phía anh: "Biết cậu có tiền, nhưng là người có tiền mà xấu tính như cậu không nhiều lắm."

Từ thời đại học Thẩm Thận đã rất tự luyến rồi, chỉ yêu bản thân ghét bỏ người khác. Nhưng kỳ quái chính là, Tống Đình cũng không cảm thấy chán ghét anh. Thẩm Thận thoạt nhìn không đàng hoàng, nhưng xem biểu hiện ngày thường của anh thì anh là một người đáng tin, đây cũng là lí do vì sao Tống Đình nguyện ý cống hiến sức lực của mình cho anh.

Thẩm Thận nhướng mày, vừa định nói cái gì đó với Tống Đình thì cả người anh bỗng nhiên cứng nhắc như bị đông lại, thẳng tắp mà nhìn phía trước.

Thẩm Thận không nghĩ tới có thể ở chỗ này gặp được Hứa Mạt. Rõ ràng chỉ là chia tay mấy tháng, anh lại cảm thấy như đã cách xa lâu lắm rồi.

Cô vẫn giống như trong trí nhớ của anh bộ dáng uyển chuyển động lòng người, vui tươi xinh đẹp, mặc một bộ váy lụa màu trắng, thân hình thon thả, thanh thuần mang theo điểm mị hoặc.

Nửa dưới tóc nhẹ nhàng xõa xuống, vài cọng tóc buông xuống che đi sườn mặt oánh nhuận trắng tinh, môi anh đào cong cong, bộ dáng đang cẩn thận lắng nghe, tốt đẹp mà lạ kỳ.

Thẩm Thận còn chưa kịp nghĩ ra lí do Hứa Mạt xuất hiện ở chỗ này, bao nhớ nhung ẩn nhẩn bấy lâu trong nội tâm anh bỗng trỗi dậy, anh không thể không có cô, hành động đã đi trước lí trí. Không quan tâm chuyện gì nữa, nhìn đến bóng hình quen thuộc xinh đẹp bên kia, Thẩm Thận mới hiểu được, anh chỉ muốn cô ở bên cạnh mình. Chỉ cần cô ở cùng anh, ôn tồn dịu dàng với mình anh như vậy là tốt rồi.

Anh muốn cô trở lại bên mình.

Thẩm Thận buông chén rượu, vừa muốn nhấc chân bước qua, liền nhìn thấy một người đàn ông tới gần cô, cơ hồ là khoảng cách rất gần, bí mật thì thầm, rồi sau đó mang theo ý cười, nhẹ nhàng mà búng cái trán cô một cái, trong đó toàn bộ là sủng nịch.

Mà cô, làm như không để ý đến bộ dáng hiện tại, mặt mày kiều diễm, vừa dịu dàng lại ngoan ngoãn, khóe miệng cười thanh nhã.

Người con trai kia, anh vô cùng quen thuộc. Không chỉ là học trưởng, mà còn là nam chính đóng cùng cô trong phim ngắn kia, anh ta còn dám ôm ấp, đã ăn không ít đậu hủ của cô.

Quan trọng nhất là, Thẩm Thận không thể không thừa nhận, người con trai vừa tuấn tú vừa ôn nhu nhã nhặn, cùng Hứa Mạt đứng chung một chỗ thế nhưng lại giống như một đôi tiên đồng ngọc nữ, thoạt nhìn vô cùng xứng đôi.

Cô cư nhiên lại ở trạng thái thả lỏng và cười thoải mái đến như vậy, so với khi ở cùng anh không giống nhau. Trong lòng Thẩm Thận nổi lên một tia chua xót, như có ai đang cào vào người.

Khóe miệng cô nhẹ nhàng nâng lên thành đường cong, gắt gao nắm lấy lòng anh, không bỏ được. Lại như là cây kim nhỏ, từng chút mà đâm vào khiến người ta không phòng vệ kịp.

Rốt cuộc, hình như cô cảm giác được cái gì, chậm rãi giương mắt, nhìn đến nơi anh đang đứng.

Lại lần nữa chìm vào cặp mắt quen thuộc, bốn mắt đối diện, Thẩm Thận không bao giờ muốn chờ đợi nữa.

Anh không thể kiềm chế lại cảm giác ghen tuông của mình, trong cơn giận dữ buột miệng thốt ra những lời không thích hợp.

Tống Đình nghe anh rống lên đến nổi không thể hiểu được, nhìn sắc mặt xanh mét của anh, lại theo tầm mắt anh đang nhìn đến chính là Hứa Mạt, cùng với người con trai bên cạnh cô, cũng ngẩn cả người.

Thẩm Thận muốn nhấc chân rời đi, chung quanh đã có không ít người nghe được câu nói vừa rồi của anh, bày ra bộ dáng xem kịch vui tiếp diễn.

Tống Đình phản ứng nhanh nhất, tiến lên liền ôm lấy vai anh, nhưng sau đó lại thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tống Đình nhắm mắt cho qua, coi như vì anh em chấp nhận hi sinh danh dự.

"Đại ca! Cậu nên phân rõ một chút trường hợp hiện tại a! Cậu muốn làm gì, đừng qua đó, nơi này là tiệc tối ở Thành Nam không phải địa bàn của cậu!"

Sườn mặt Thẩm Thận căng chặt nghiến răng, cả người như muốn bùng phát: "Như thế nào, tôi qua đó nói chuyện cũng không được?"

Thậm chí Tống Đình cảm nhận được Thẩm Thận cả người cơ bắp sôi sục, hừng hực xuyên qua tây trang truyền đến tay anh ta, như là sư tử đang lên cơn thịnh nộ, chạm vào là nổ ngay.

Nội tâm Tống Đình bức rứt, thoạt nhìn cậu ấy cũng không giống như là chỉ muốn nói chuyện thôi, mà giống như là muốn cùng người khác đánh một trận.

"Cậu coi như vì Tiểu Mạt suy nghĩ đi, cậu tiến lên như vậy, người khác sẽ thêu dệt cô ấy thành thế nào, hai người hiện tại đã chia tay, cũng có bạn trai đi cùng! Cậu ngậm nghĩ lại đi! Nghe tôi được không a!" Giọng nói Tống Đình dồn dập nhỏ tiếng mà khuyên anh.

Thẩm Thận hít sâu mấy hơi thở, không biết là do Hứa Mạt dời đi tầm mắt trước nên đã kích thích đến anh, hay là vì Tống Đình nhắc nhở, anh rốt cục là dừng lại không tiến lên nữa.

Qua vài giây, anh cười lạnh một tiếng, hung hăng mà đem Tống Đình đẩy ra phía sau: "Đừng chạm vào tôi."

*****

Cũng giống như Thẩm Thận, Hứa Mạt cũng không ngờ thế nhưng ở chỗ này cô có thể gặp được Thẩm Thận.

Bất quá tiệc tối như thế này, lấy thân phận của anh có thể tới đây cũng không phải là chuyện kỳ quái.

Nhưng là câu nói kia của anh, lại là thật kỳ quái.

Từ trước đến nay Thẩm Thận ở trước mặt cô đều không chút để ý, lười biếng lơ đãng, không giống như vừa rồi.

Vừa rồi Lương Giang Hành vẫn luôn ở một bên quan sát đến thái độ của hai người, đang muốn che ở trước mặt Hứa Mạt, lại bị Hứa Mạt nhẹ nhàng kéo đi.

Anh nghiêng đầu nhìn Hứa Mạt, lo lắng hỏi: "Có sao không?"

Hứa Mạt nhìn Thẩm Thận trong chốc lát, mới chủ động dời đi tầm mắt, mặt mày buông xuống, môi nhẹ nhàng nhấp: "Vâng, không có việc gì, anh ấy...... là một người bạn của em."

Lương Giang Hành nhìn người đàn ông kia khí thế cường đại liếc mắt lại, mới nhẹ nhàng nói: "Người này trước kia anh chưa từng thấy."

Là một người có gia giáo anh không có dò hỏi chuyện riêng tư của cô, tiện đà nói: "Nếu là người đối với em không tốt, em có thể nói cho anh biết."

Không biết Hứa Mạt suy nghĩ cái gì, lông mi đen nhánh nhỏ dài hơi hơi run.

Nghiêm túc mà nói, Thẩm Thận cũng chưa bao giờ đối đãi không tốt với cô.

Trải qua một hồi vừa rồi, Hứa Mạt liền có chút hậm hực, Lương Giang Hành chiếu cố đến cảm xúc cô, cũng không có đi lại quấy rầy.

Trước khi tiệc tối kết thúc, Hứa Mạt định thần lại, không nghĩ tới đáp ứng hỗ trợ Lương Giang Hành một lần như vậy, vừa lúc lại gặp Thẩm Thận.

Vừa rồi dáng vẻ kia của anh, hẳn là tức giận không thôi. Nhưng Hứa Mạt không rõ anh tức giận vì cái gì, có lẽ đối với cô cũng có thích một chút, nhưng nhiều hơn hẳn chỉ dục vọng chiếm hữu mà thôi.

Thẩm Thận không thích người khác chạm vào đồ vật của mình.

Bất quá......

Hứa Mạt nghĩ nghĩ, rốt cuộc đã chia tay. Anh có cuộc sống của anh, cô cũng có khởi đầu mới của cô.

Hoàn toàn vứt bỏ những tạp niệm trong đầu, cô lại khôi phục bộ dáng ban đầu, cả người như sống lại.

Lương Giang Hành nhìn cô như vậy hỏi: "Đi dạo cùng anh không?"

Lương Giang Hành không nghĩ tới yến hội lần này có thể xuất hiện một chút chuyện như vậy, lúc trước muốn Hứa Mạt giúp đỡ xác thật có chút qua loa, vì hai người trước mắt chỉ là quan hệ bạn bè.

Hứa Mạt gật gật đầu, đi theo bên người Lương Giang Hành, như vậy có gặp lại Thẩm Thận cô cũng không sợ.

Đi trong chốc lát, Lương Giang Hành đi toilet một chút, cô ở một góc nhỏ chờ.

*****

Từ lúc đó trở đi Thẩm Thận vẫn không ngừng uống rượu. Trên bàn lại mất đi một tầng rượu, Tống Đình ở bên cạnh xem đến run sợ trong lòng.

Còn uống như vậy nữa, Thẩm Thận sẽ say, Tống Đình chính là muốn cõng anh trở về, hẳn là anh cũng không cho chạm vào a.

Lần trước giáo huấn thảm thiết còn rõ ràng trước mắt, Tống Đình không nghĩ làm trò gì để nhiều người chú ý, tiến lên ngăn Thẩm Thận lại: "Này, mấy thứ này nồng độ cồn cao lắm, cậu cứ uống như là nước vậy hả?"

Thẩm Thận giơ tay, theo bản năng Tống Đình tránh né, vừa rồi cảm giác choáng váng khi bị Thẩm Thận ném vẫn còn sợ hãi trong lòng.

"Đừng động vào tôi." Thẩm Thận lại rót một ly, mí mắt xốc xếch, sợi tóc thoáng hỗn độn.

"Ha ha ha vịt chết cái miệng vẫn còn cứng, hẳn là lúc này đã hiểu rõ tâm tư của chính mình rồi chứ gì." Tống Đình dứt khoát không khuyên nữa, đẩy đẩy mắt kính dựa vào bàn rượu, đưa lưng về phía Thẩm Thận, cùng uống.

"Cậu nhìn xem cậu hiện tại, chỗ nào có nửa điểm phong độ trước kia, tâm tư thiếu nam Thẩm nhị thiếu gia của chúng ta đêm nay có phải hay không đã tan vỡ?"

Tống Đình vừa định cầm lấy ly rượu chạm cốc cùng anh, lại phát hiện trước mặt đã không có bóng dáng Thẩm Thận.

*****

Đồng có lời muốn nói: Haha. Nghiệp quật là có thật các nàng ạ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status