Cô gái hoa nhài của anh

Chương 8


"Tôi chỉ có lòng tốt lo cho cậu, bất quá như vậy tôi cũng thấy thực thỏa mãn, nhìn Thẩm thiếu ở chỗ này bực bội, ha ha ha." Tống Đình cũng là không sợ chết phớt lờ ánh mắt lạnh lẽo của Thẩm Thận mà nói.

"Không cần cậu xen vào, cô ấy sẽ đến."

Thẩm Thận mặt lạnh căm căm mà liếc mắt nhìn Tống Đình đang cười ha hả: "Vừa vặn trong nhà tôi có buổi tiệc gia đình, hiện tại tôi đi trước." Quơ quơ chìa khóa xe trong tay: "Tôi phải đi hưởng thụ, còn cậu ở đây làm oán phụ đi."

Sắc mặt Thẩm Thận lúc này ôn hòa như trời sau cơn mưa lớn, nhìn Tống Đình cười cười: "Ngày mai cậu thu thập đồ của mình mà cút đi."

Tống Đình ra đến cửa đóng cửa lại, nói vọng vào giọng điệu châm biến: "Thẹn quá giận a, chậc."

Tiếng đóng cửa truyền đến, Thẩm Thận trực tiếp cầm lấy di động trên bàn, tìm được số liên hệ của người nào đó nhấn nút gọi.

Hứa Mạt đang ở khách sạn cùng Hứa Trạm tâm sự một chút chuyện ở nhà, liền như vậy trải qua một buổi chiều.

Chợt nhìn thấy cuộc gọi đến trên màn hình di động, cô còn tưởng rằng chính mình hoa mắt. Di động của Hứa Mạt không có nhiều người liên hệ, trợ lý Thẩm Thận thường nhắn tin truyền lời, hai người cơ hồ cũng không có gọi điện thoại.

Wechat Thẩm Thận hàng năm không hề online, vòng bạn bè trống rỗng.

Cô hoài nghi chính mình đã gây ra chuyện gì đó hắn mới gọi như vậy.

Vội vàng mà tiếp điện thoại, nhẹ nhàng nói, "...... alo?"

"Em đang ở đâu?" Điện thoại truyền đến giọng nói trầm thấp, ngữ điệu rất quen thuộc.

Hứa Mạt theo bản năng buột miệng thốt ra: "Em ở khách sạn."

"Hoa An Đình Thành?" Thẩm Thận nhướng mày, Hứa Mạt cũng có khả năng sẽ trực tiếp đi đến đó.

Hứa Mạt kinh ngạc nói: "Em không đi nơi đó."

Hứa Trạm nhìn chằm chằm Hứa Mạt trong chốc lát, nhỏ giọng mà nói: "Là anh Thẩm sao?"

Phòng khách sạn không lớn làm cho trong tình cảnh yên tĩnh này dù thanh âm bị nén nhỏ khi nói chuyện cũng có thể nghe thấy. Thẩm Thận cũng nghe được, hắn dừng một chút: "Bên cạnh em có người khác?". Là có người. mà còn là giọng con trai.

Hứa Mạt nhìn thoáng qua Hứa Trạm, vô ý thức gật gật đầu: "Dạ, là tiểu Trạm, hôm nay tới tìm em, em ở bên cạnh nó."

Điện thoại đầu kia là sự trầm mặc kéo dài, trong lòng Hứa Mạt có chút lo lắng, ngón tay nhéo tới nhéo lui cái gối đầu.

Cô vốn dĩ nghĩ, hắn hỏi cô mới nói, cũng coi như là trong lòng có chút tự tin. Chỉ là không nghĩ tới, hắn gọi điện tới sớm như vậy.

Thẩm Thận qua một hồi lâu mới hé răng: "Em có biết hôm nay là ngày mấy không?"

Hứa Mạt nghĩ nghĩ, thử mở miệng: "...... Ngày mấy?"

Lúc này thanh âm Thẩm Thận hoàn toàn lạnh xuống: "Đợi chút anh kêu Tần quản gia đi đón hai người lại đây, đem địa chỉ báo lại cho anh."

Hứa Mạt còn không có phản ứng kịp, vừa định nói chuyện, điện thoại đã truyền đến hai tiếng "Đô đô".

Thẩm Thận đem điện thoại cúp.

Hứa Mạt: "......"

Cô có một chút xấu hổ, ngượng ngùng mà nhìn về phía Hứa Trạm.

"Chị, hai ngươi cãi nhau?" Hứa Trạm trừng lớn mắt, bên trong tất cả đều là nghi hoặc.

Đến tiểu Trạm cũng nghe ra được Thẩm Thận tức giận, Hứa Mạt chớp mắt một cái, trong đầu bỗng chốc nhảy ra một ý nghĩ: "Tiểu Trạm, hôm nay là ngày mấy?"

Hứa Trạm thành thành thật thật mà trả lời, sau đó liền thấy chị nhà mình thở dài: "Xong đời rồi, chị thế nhưng lại quên mất."

Đến phiên Hứa Trạm khó lý giải: "Cho nên rốt cuộc là làm sao vậy?"

Hứa Mạt cưỡng ép chính mình tinh thần trùng xuống: "Không có việc gì, từ đầu chị không nói cho anh ấy biết em muốn tới, hiện tại đã biết nên muốn gặp em."

Lúc Tần quảng gia đến đón hai người thì sắc trời đã khuya.

"Hứa tiểu thư, thiếu gia hôm nay đợi cô cả một buổi tối, đợi lát nữa có tỏ thái độ gì mong tiểu thư cố gắng một chút." Tần quản gia đối với Thẩm Thận xem như có chút hiểu biết, thời điểm hộ tống hai chị em Hứa gia lên xe, theo thường lệ mà nhắc nhở một câu.

Đợi cả một buổi tối......Hứa Mạt nhắm mắt, cả một chút lễ vật cô cũng đều không có chuẩn bị, một lòng đặt vào việc nghênh đón em trai.

Xe chậm rãi rẽ vào hướng trung tâm thành phố, cuối mùa thu ban đêm phảng phất sự thâm trầm, đèn đóm trong nội thành có vẻ le lói hơn hẳn.

Hứa Mạt nhìn xung quanh sau đó ngẫm nghĩ, bỗng dưng sinh ra một loại phiền muộn khó tả.

Bên tai là giọng Tần quản gia đang hỏi han ân cần Hứa Trạm, hai người đang nói chuyện với nhau, còn Hứa Mạt suy nghĩ đã bay đi xa.

Cô nhớ tới thời điểm này năm trước, hai người ở Thụy Sĩ trượt tuyết. Chuyến đi ba ngày hai đêm chỉ có hai người không có thêm ai khác.

Hắn cong môi, ném quả cầu tuyết lại cô, quả cầu lạnh buốt mà đáp trên mặt, sau đó lại rơi xuống. Hai người đều mặc áo lông vũ căng phồng, vui đùa ầm ĩ, hắn lại khiêu khích cô đến mặt hồng tai đỏ.

Rồi sau đó, hắn đem cô áp vào trong tuyết mềm mại, hai người ở giữa một mảnh tuyết trắng băng lạnh, lãng mạn mà hôn nhau.

Hai người giống như giống như bao cặp tình nhân bình thường khác yêu nhau cuồng nhiệt.

Thời điểm Tần quản gia đem hai chị em dẫn vào nhà hàng, Hứa Mạt mới phát hiện không gian cả tầng đã được thiết kế trang hoàng lộng lẫy.

Đèn cứ đều đều mờ ảo, chỉ hiện lên bóng hoa hồng mờ nhạt, xung quanh bốn phía đều là cảnh đêm thành thị, vang lên tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương, mê ly lại mộng ảo.

Thẩm Thận chờ ở nơi đó, đầu hơi cúi thấp, mắt khép hờ, đôi tay thon dài đang chơi đùa với chiếc bật lửa.

Bọn họ đến gần, Tần quản gia tiến lên nói gì đó với Thẩm Thận, sau một lúc lâu hắn mới gật gật đầu.

"Tới rồi?" Thẩm Thận ngước mắt nhìn lại đây.

Hứa Mạt theo bản năng nhìn hắn vẫy vẫy tay.

Hứa Trạm cười cười, kêu một tiếng: "Anh Thẩm."

Thẩm Thận nhất thời dừng một chút.

Hứa Mạt trộm để ý hắn một phen, đi lên nhỏ giọng mà dặn dò: "Về sau ở trước mặt anh ấy đừng xưng hô như vậy, anh ấy sẽ cảm thấy mình thật già."

Hứa Trạm không hiểu: "Như vậy sao, em trước kia cũng kêu như vậy còn tưởng rằng anh Thẩm sẽ thích"

"Ngồi đối diện anh là được." Thẩm Thận chỉ chỉ vị trí bên trong.

Nhìn không gian được trang hoàn như vậy, Hứa Trạm hoài nghi chính mình có phải hay không phá hủy không khí riêng tư này: "Anh Thẩm, có phải em đã quấy rầy anh cùng chị không."

"Không có." Thẩm Thận lười nhác mà cười, ánh mắt long lanh liếc liếc Hứa Mạt một cái, lại nói: "Có thấy thân thể khá hơn nhiều không?"

Hứa Trạm hơi hơi gật đầu: "Bà nhớ anh nên dệt áo lông cho anh, cũng không biết anh thích không nữa."

Đối với Thẩm Thận, Hứa Trạm là thực lòng tôn trọng, bất quá cũng giới hạn chỉ trong năm đó đối với cả nhà bọn họ chiếu cố.

Mà đối với mối quan hệ giữa hai người, vì không phải người trong cuộc nên hắn hoàn toàn không hiểu thấu đáo được. Mới đầu bản thân vẫn phản đối việc hai người ở bên nhau. Anh Thẩm khí thế bất phàm, gia cảnh quá cách xa, nên không muốn chị mình sau này chịu khổ, thiếu niên mới nếm trãi tư vị cuộc sống bên trong xã hội phức tạp, hắn rất sợ hãi chị của mình phải chịu thương tổn. Sau đó vẫn là Hứa Mạt vuốt đầu của hắn, kêu hắn không cần lo lắng, chỉ là yêu đương mà thôi, không cần nghĩ quá nhiều.

Chị hắn cảm thấy tốt thì hắn cũng thấy tốt.

Ngón tay Thẩm Thận gõ gõ mặt bàn: "Quay lại nói cho bà biết, anh nhất định sẽ mặc." Hứa Mạt ngồi ở đối diện Thẩm Thận, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không có ý muốn chen vào.

Giám đốc khách sạn ở bên cạnh chờ lâu tiến lên hỏi: "Sau khi ăn xong vẫn sẽ đem điểm tâm ngọt đã chuẩn bị lên chứ ạ?"

Thẩm Thận một hồi lâu không phản ứng, cuối cùng chỉ là xua xua tay: "Không cần."

"Được." Giám đốc lên tiếng, lui xuống.

Ăn cơm xong, thời gian cũng đã trễ.

Thẩm Thận vì Hứa Trạm an bài một phòng nghỉ, thiếu niên cường ngạnh mà cự tuyệt: "Thật sự không cần, mời em ăn cơm là đã rất cảm kích rồi, em còn phải trở lại khách sạn chị đã thuê cho em, hành lý đều đặt ở chỗ đó, ngày mai em liền trở về nhà rồi."

Nghe được Hứa Trạm nói, Thẩm Thận chỉ là gật gật đầu: "Ngồi xe anh đi."

Đưa Hứa Trạm đến nơi xong, trên xe chỉ còn hai người.

Thẩm Thận lưu loát mà quay đầu xe: "Hôm nay em trai của em tới sao không nói cho anh biết?"

Hứa Mạt nhìn về phía hắn đang cầm lái, sườn mặt căng chặt, hàm dưới góc cạnh tuyệt đẹp.

"Ngày thường anh rất bận em không muốn làm phiền anh." Cô nhỏ giọng ấp úng, trong thanh âm còn có điểm hiểu chuyện.

Thẩm Thận không hé răng.

Thẳng đến khi hai người từ thang máy vào nhà, Thẩm Thận mới đem cô ấn vào vách tường, trằn trọc mà hôn, nụ hôn bá đạo lại cuồng dã.

Hai tròng mắt hắn sâu thẳm như hồ nước lạnh, bên trong lại làm như nhảy ra lửa khói, mang người thiêu đốt hãm sâu trong đó.

"Thật không biết hôm nay là ngày mấy?" Mắt đào hoa gắt gao khóa trụ cô.

Hứa Mạt rất nhiều thời điểm cũng sẽ một thân cứng đờ, đặc biệt đứng yên tĩnh tại chỗ, nhưng cô biết, Thẩm Thận sẽ không thật sự làm khó cô.

Cô trở tay ôm lấy hắn? Nhẹ giọng giải thích: "Ngày kỷ niệm chúng ta ở bên nhau."

"Vậy tại sao không lại đây?" Khó có lúc Thẩm Thận bám riết không tha mà truy vấn.

Hứa Mạt buông mắt xuống: "Không phải vì muốn đi tiếp tiểu Trạm sao......"

Cô mềm giọng làm nũng, Thẩm Thận phá lệ hưởng thụ. Hắn cắn một ngụm ở môi dưới của cô: "Không có lần sau."

Thẩm Thận ôm cô đến bên giường trong phòng ngủ. Có lẽ là bầu không khí hôm nay có chút khó có thể kể ra, nhớ đến lúc ở nhà hàng, động tác lúc này của Thẩm Thận vừa cẩn trọng lại mạnh mẽ.

Tóc Hứa Mạt đen nhu thuận từng sợi dinh dính ở bên sườn mặt. Trong chăn lộ ra cánh tay non mềm trắng nõn như ngó sen, buông xuống lại bị đem trở về. Không gian hơi thở phập phồng, Thẩm Thận ngừng lại, thanh âm căng chặt, trên trán toát ra mồ hôi hơi ướt.

Hứa Mạt bị tra tấn đến khó nhịn, hơi hơi trợn mắt: "Làm sao vậy?"

Tay Thẩm Thận nghịch ngợm vuốt ve từ tay đến bả vai cô: "Kêu ra đi..." Hứa Mạt mặt hơi nóng: "Kêu gì nha......"

Cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, cúi người để sát vào cô bên tai, nói hai chữ, Hứa Mạt có chút xấu hổ, dứt khoát nhắm mắt lại.

"Không nghĩ trên giường lại kêu ca ca." Hắn nhẫn nhịn kề sát vào cô sắp bùng nổ.

"...... Ca ca."

Thẩm Thận cười đến yêu nghiệt, lên tiếng, "Ca ca liền tới đây."

Sáng ngày hôm sau, Hứa Mạt tỉnh lại trong lồng ngực ấm áp của ai kia. Sau gáy là hơi thở đều đều phun ra, quét đến làm cô tê tê dại dại.

Nắng sớm đã chiếu cả gian phòng, đến trên chiếc chăn có lẫn vài sợi tóc. Hứa Mạt thoáng giật giật, cảm nhận được một mảnh ấm áp phía sau đến càng ngày càng gần.

Thẩm Thận chưa hoàn toàn tỉnh lại, lười biếng nói: "Ngủ thêm chút nữa đi."

"Dạ......" Hứa Mạt nhẹ nhàng mà đáp lời, ngày hôm qua nháo đến tận khuya, cô cũng có chút mệt.

Thẩm Thận nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy bốn phía tràn ngập hương thơm tươi mát trên người Hứa Mạt. Không phải hương vị nước hoa được điều chế, mà là tỏa ra từ chính người cô, vị ngọt thanh khiết, mang theo hương thơm hoa nhài, mùi thơm thoang thoảng, thanh nhã tinh tế lại mê người.

Tính tình Thẩm Thận trước nay đều sẽ không ủy khuất chính mình, hôn sống lưng tuyết trắng của cô, hắn lại lần nữa hôn đi lên.

Vận động buổi sáng kết thúc, Thẩm Thận đem cô nâng lên, mơ mơ màng màng,ngón tay như ngọc chạm nhẹ ở vành tai cô.

Hứa Mạt không rõ nguyên do, sau khi ở trong phòng tắm tắm gội xong, cô mới phát hiện nhìn mình trong gương có điểm gì đó không đúng. Thùy tai cô, được mang lên một đôi khuyên tai tinh xảo. Thiết kế hai viên châu riêng biệt không giống nhau về hình dạng, lóe sáng rạng rỡ.

Không quá khoa trương mà thập phần khiêm tốn.

Hứa Mạt tiến đến trước gương nhìn chằm chằm, ngón tay nâng lên cẩn thận mà vuốt ve.

Bỗng bên cửa vang lên tiếng động. Cô nghe được thanh âm vọng tới, bàn tay Thẩm Thận bỏ vào túi quần, nghiêng người dựa vào khung cửa: "Thích không?"

*****

Editor có điều muốn nói: Cớ gì xôi thịt lướt qua nhanh như một cơn gió mùa đông làm lòng tớ tan nát. Khóc một dòng sông......................Kỳ này chắc là mình ăn chay rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status