Cô nhóc kia, hình như anh đã yêu em mất rồi

Chương 16: Thiếu gia lén lút


Sau bữa cơm, Bảo Tiên ra về trong sự tiếc nuối của Hellen và Roy, còn Alex thì nhìn như không có biểu hiện gì, vẫn vẻ lạnh lùng bất cần đời đó. Chị Hellen có đề nghị là sẽ đưa cô về nhưng cô lại từ chối, vì cô muốn đạp xe về, vả lại cô còn phải ghé siêu thị mua một ít đồ nên cũng không tiện lắm.

''Vậy em về cẩn thận nhé, có gì chúng ta gặp nhau sau''

''Tạm biệt chị, nếu rãnh thì đến chơi với em đấy''

Cô chào tạm biệt họ rồi quay lưng dắt chiếc xe ra khỏi. Đi trên con đường dài dắt ra cổng, lòng cô đột nhiên cảm thấy thật ấm áp. Từ khi xa nhà đến giờ, chưa bao giờ cô dùng một bữa cơm đông vui như vậy, mang một không khí thật ấm cúng, vui vẻ và đầy tiếng cười. Không phải ở với chị Bella cô cảm thấy không vui mà hiếm khi chị ấy về nhà ăn cơm, bởi vì khoảng thời gian này chị ấy phải tất bật luyện tập cho buổi công diễn sắp tới nên chỉ toàn một mình cô ở nhà dùng cơm, đôi khi cô cũng cảm thấy thật cô đơn và nhớ nhà, nhưng cũng đành chịu thôi, cuộc sống của du học sinh là vậy, cô đã lựa chọn thì phải dũng cảm chấp nhận nó thôi. Suy nghĩ rồi thở dài nhìn lên trời, cô lên xe và đạp ra khỏi cái cổng to lớn trước mặt mà không biết phía sau mình có một người đang lặng lẽ theo sau.

Cô ấy làm gì mà đi thẩn thờ vậy chứ, có tâm sự gì sao? Hắn cũng không biết vì sao hắn lại theo cô gái này nữa, khi nghe cô từ chối lời đề nghị của chị Hellen hắn đã cảm thấy... lo lắng, lo lắng đêm tối một mình cô đi về không biết có chuyện gì không, nên hắn đã không nghĩ ngợi gì mà lén mọi người vô gara lấy chiếc xe đạp của mình mà đã lâu không dùng ra, im lặng bám theo cô. Nhưng từ bao giờ hắn lại lo lắng cho một người con gái như vậy? Hôm nay khi ngồi ăn cơm với cô, tuy không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng mỗi khi nhìn thấy nụ cười dễ thương đó, nụ cười rất thuần khiết đó, hắn lại cảm thấy tim mình đập nhanh luôn hồi, vậy là trong suốt buổi cơm, hắn cứ im lặng không dấu vết mà ngắm nhìn cô, hình như hắn nhận thấy được một thứ tình cảm len lỏi trong tim của mình,nhưng bản thân hắn lại không thể hiểu được, hắn chỉ biết phải theo để bảo vệ cô ấy, không cho cô ấy gặp nguy hiểm.

Mải mê với những suy nghĩ của mình, Alex bỗng thấy cô tấp vào một siêu thị nhỏ trước mặt, đúng là cô đi mua đồ rồi, thế là hắn cũng dựng xe xuống và theo cô vào trong.

Cô cần mua một ít thứ đồ con gái, cô thật xơ suất, khi qua đây lại quên đem theo đồ dùng khi đến tháng, nên bây giờ phải đi mua, dừng lại ngay hàng bán băng vệ sinh, cô thong thả lựa chọn mà không biết có kẻ cũng đi theo mình đến đây.

Alex ngớ mặt nhìn một dãy hàng trước mặt, ặc.. hóa ra đi mua mấy thứ này sao? ơ... sao lại nhìn hắn như vậy? Mà đứng đây thơm quá nha... Nhưng hắn nghĩ hắn không nên đứng đây lâu? nhất định là vậy.... Nghĩ là làm.. hắn bèn qua hàng đồ dùng khác mà quan sát cô. Sốt ruột nhìn đồng hồ trên tay, đã trễ như thế này còn chưa chịu về sao? Lựa gì mà lâu thế? Dùng loại nào mà không được chứ

Cầu được ước thấy, cuối cùng cô cũng chịu tới quầy tính tiền. Nhưng sao Bảo Tiên cứ có cảm giác như ai đi theo mình ấy nhở. Linh cảm của cô không bao giờ sai nha. Cô cầm đồ ra khỏi siêu thị bỏ vào giỏ xe đi thẳng, đi được một đoạn nữa cô lại có cảm giác này. Chẳng lẽ biến thái sao? ở Mỹ cũng có biến thái à? Làm sao đây? Dừng xe lại rồi nhìn xung quanh, trấn tĩnh lại tinh thần, cô cho xe rẽ vào một cái hẻm trước mặt, nhặt lên một cây gậy dưới đất rồi dừng lại quan sát rốt cục là tên nào dám đi theo cô, quả nhiên có một bóng đen đi vào, cô lập tức dùng gậy mà đánh tới tấp vào tên đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:

''Á Á...đau, đừng đánh nữa, là tôi đây'' Alex hét to, cái con bé này đánh gì mà đánh dữ vậy, đau chết hắn, nếu ai thấy cảnh này còn đâu là thanh danh của đại thiếu gia hắn

Bảo Tiên nghe thấy bèn ngừng đánh, bật đèn flash trên điện thoại lên để coi rõ là kẻ nào.

''Alex? là anh sao?'' Tên mặt lạnh này, sao lại đi theo mình?

''Phải là tôi, xuýt... đau chết đi được'' Hắn nhăn mặt xoa xoa cánh tay, nếu là người khác, hắn không đảm bảo được tên đó có ra khỏi đây được không nữa, nhưng lại là cô... không hiểu sao hắn lại không chống trả mà chịu đòn.

''Sao anh lại đi theo tôi'' Bảo Tiên nhăn mặt hỏi

Alex nghe vậy không biết trả lời như thế nào, chẳng lẽ lại nói ''Tôi không yên tâm cho cô về một mình''? mất mặt lắm...

''Ai đi theo cô, Tôi chỉ là tiện đường thôi'' Nói dối không chớp mắt

''Tiện đường sao? Tối rồi anh còn đi đâu quanh đây sao?'' Cô mới không tin.

''Tôi... tôi... đi dạo, sao? có phiền gì cô đâu, sao lại đánh tôi chứ'' Hừ.. lại còn đánh rất đau nữa.

Thấy hắn cứ xuýt xoa cánh tay mà đột nhiên cô lại cảm thấy có lỗi, cô đánh thật sự cũng rất mạnh, nhưng sao hắn không phản kháng chứ. Từ từ tiến lại, cô nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy cánh tay kia mà xem xét, mà không biết vô tình làm ai kia sững người, sao tim lại đập nhanh nữa rồi. Alex à Alex... mày có phải thiếu niên 18 tuổi nữa đâu.

'' Ưm... cũng sắp đến nhà tôi rồi, về nhà tôi băng bó lại cho anh, tôi không biết trong cây gậy đó có đinh, vô tình làm anh bị thương rồi'' Cô áy náy nói. Thật tình là cô không biết, cô tưởng anh ta là tên biến thái nào đó thôi.

Nghe cô nói vậy, sao hắn lại cảm thấy vui vui, được về nhà cùng cô ấy sao? không tệ nha. Vừa hay có thể biết nhà của cô, lại danh chính ngôn thuận đưa cô về, khỏi phải lén lén lút lút, lại bị coi như biến thái, đối với đại thiếu gia hắn là điều sỉ nhục mà. Tuy mở cờ trong bụng, nhưng ai kia lại không biểu hiện ra bên ngoài mà vẫn bộ mặt khó chịu đó, làm cô càng áy náy hơn:

''Được rồi, đi thôi''
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status