Cô nhóc kia, hình như anh đã yêu em mất rồi

Chương 33: Tha thứ cho anh



Cuối cùng thì buổi diễn cũng bắt đầu, lần lượt những tiết mục được chuẩn bị kĩ càng được đưa lên biểu diễn. Tuy chỉ là sinh viên nhưng kỹ thuật biểu diễn rất bài bản không thua gì các liveshow của nghệ sĩ chuyên nghiệp, chưa kể còn có cả những ca sĩ đang hot hiện nay như Anna, Jen, Wilson,... những người này đều bước ra từ cái lò đào tạo nghệ sĩ Panish này. Tiết mục thứ 5 sắp hết, chắc là cũng sắp đến chị Bella rồi.

Nhưng 5 phút trôi qua sau khi tiết mục kia kết thúc vẫn chưa thấy tiết mục mới được biểu diễn, trên sân khấu vẫn tối đen như mực. Chắc người ta chuẩn bị hơi lâu.

Nghĩ rồi cô nhàm chán nhấn vào facebook xem có tin gì không. Cô đã bỏ rơi facebook cô cả tuần nay rồi. Lướt lên lướt xuống cũng chả có gì đặc biệt ngoài chuyện của cô và hắn. Rồi cô cũng mặc kệ mà tiếp tục lướt xuống. Nhưng khi đến một bài post cách đây ít phút thì cô chợt ngẩn người

ALex smith đã cập nhật một trang thái

" Anh khong ngai hoc Tieng Viet, anh chi can co ly do"

Bên dưới còn đính kèm hình ảnh một chàng trai tóc bạch kim đang cầm trên tay một tờ giấy ghi thanh nhạc. Bên dưới còn có nhiều chứ chi chít bằng Tiếng Việt. Bên dưới bức ảnh còn đề dòng chữ #gifttomylove

Dòng status bằng Tiếng Việt không dấu kèm hình ảnh bên dưới đập ngay vào mắt cô khiến trái tim tạm bình ổn của cô lại bất giác đập loạn nhịp. Sau đó theo bản năng cô đưa mắt về phía bàn hội học sinh nhưng đã không còn thấy bóng dáng kia đâu nữa. Trong đầu đang ngổn ngang những suy nghĩ thì đột nhiên ánh đèn sân khấu được bật lên, chiếu vào chàng trai mặc vest trắng đang cầm cây đàn guitar ngồi trên sân khấu.

Cả khán đài như bùng nổ. Rồi im thin thít khi nghe những tiếng đàn đầu tiên vang lên. từng giai điệu quen thuộc như thứ thuốc mê rót vào tai khiến đầu cô ong ong. Và một giọng hát trầm ấm được cất lên

"Ngày không em không lung linh nắng trên con đường.

Dòng người lướt qua riêng anh ngẩn ngơ miên man.

Và em hỡi có biết tim anh vấn vương bóng hình đợi mong.

Nhưng anh nín lặng không dám chạy đến bên em.

Vì ngại em hững hờ hay vì sợ làm em xốn xang.

Ngày không em quán vắng không vang tiếng đàn.

Ngày không em sắc thắm hoa phai nhạt màu nhớ em.

Em nơi chốn nào anh miên man nỗi nhớ không nguôi.

Lòng anh khát khao sẻ chia buồn vui cùng em.

Vì nếu em cần một bờ vai êm.

Nếu em cần những phút bình yên.

Anh sẽ đến ngồi kề bên em.

Khi em khóc giọt nước mắt chứa chan.

Dẫu phong ba anh sẽ đến với em.

Cho dù không làm em cười.

Anh sẽ đến để được khóc cùng em.

Vì nếu em cười nụ cười long lanh.

Con tim anh hạnh phúc rạng ngời.

Anh sẽ đến như bao lần.

Để mình cùng tựa vào vai nhau."

Từng lời hát ngọng ngịu không rõ nhưng giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng cùng với giọng hát trầm ấm của chàng trai làm cả khán đài như ngừng thở. Nhất là Bảo Tiên, cô không thể biết được hắn đang nghĩ gì, vì sao lại hát bài này? Vì cô sao? Hay chỉ là sự ngẫu nhiên.

Sau khi nhận được sự vỗ tay giòn giã từ khán giả, hắn bỗng để cây đàn guitar xuống đất. Cầm lấy mic được gắn ở trước mặt mà nói:

" Đây là bài hát tôi muốn tặng cho người tôi yêu, là cô gái mà vừa rồi vì tôi phải chịu tổn thương rất nhiều"

Lời nói hắn vừa dứt trên màn hình led được gắn trên sân khấu bỗng nhiên xuất hiện chân dung của một cô gái Châu Á có gương mặt phúng phính, đôi mắt vì nụ cười rạng rỡ của cô mà cong lại thành hình bán nguyệt, mái tóc xoăn tít tùy ý xỏa ra làm cô thêm thập phần đáng yêu, bất cứ ai nhìn vào cũng đều dễ dàng bị cô gái đáng yêu này thu hút.

" Phan Ngoc Bao Tien, anh biết là em đang ở dưới lắng nghe anh. Em đừng đi đâu hết mà hãy đứng yên ở đó nghe từng lời anh sắp nói, được không?" Hắn dừng một lúc rồi nói tiếp, ánh mắt bất giác ôn nhu nhìn vào nơi góc tối cách đó không xa.

"Em biết không? Lần đầu tiên anh nhìn thấy em chính là lúc em mặc một chiếc váy trắng nhẹ nhàng thanh khiết, nhìn em như một thiên sứ vậy, em ngồi bên piano đàn lên bài hát này, một bài hát lạ lẫm nhưng lại khắc sâu ấn tượng với anh. Cũng chính vì lần đó em được tất cả mọi người ưu ái đặt cho cái tên "" Công chúa phương đông"".. Kể từ đó anh lại bất tri bất giác đặt tình cảm vào em, nhưng lại ngu ngốc ngộ nhận đó là sự hứng thú nhất thời. Vài ngày sau anh lại gặp lại em, khi đó em mặc một bộ đồ ngủ màu hồng rất đáng yêu, nhưng lại đang chật vật thảm thương vì ngã xe, không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút hơi lo lắng và cả vui mừng khi gặp lại em. Sau ngày hôm đó anh cũng nhận được vụ cá cược của Alan mà bắt đầu tiếp cận em, anh thừa nhận, lúc đó phần lớn anh vì vụ cá cược đó nên mới đến gần em, nhưng dần dần tình cảm trong anh lại càng ngày càng lớn lên, anh biết điều đó nhưng anh lại không chịu thừa nhận, không để cho em biết tình cảm của mình. Anh cho rằng mình không cần phải nói rõ với em, chúng ta như thế này vẫn tốt, anh bị sự kiêu ngạo điều khiển mà vô tình làm tổn thương em, hôm đó khi thấy em đứng đó chịu bao lời đàm tiếu có trời mới biết anh đau khổ cùng hối hận thế nào. Lúc đó anh mới nhận ra tình yêu đối với em đã vượt qua sự kiểm soát của bản thân anh rồi. Cuối cùng anh cũng biết, anh lại là người thua trong chính cái bẩy của mình. Thua bởi một cô nhóc Việt Nam như em đấy, em biết không? Hôm nay có đông đủ tất cả mọi người ở đây, anh mượn những lời trong bài hát này mà muốn nói với em tất cả. Xin em hãy tha thứ cho kẻ ngốc như anh. Anh chính thức trước mặt các vị đồng học mà tỏ tình với em. Phan Ngoc Bao Tien, anh yêu em"

Lúc này những dòng lệ trong hốc mắt của cô cứ thi nhau chảy ra. Cô không biết phải làm gì lúc này. Cô có nên tin tưởng hắn nữa không đây? Cô sợ... sợ hắn lại lấy tình cảm của cô ra đùa giỡn lần nữa. Cô sợ cô sẽ không thể chịu được nữa mất.

Ngay lúc này ánh đèn sân khấu được bật lên cũng là lúc Alex nhìn thấy đôi mắt to tròn đẩm lệ đang nhìn mình, hắn chậm chậm đi xuống, ánh mắt ôn nhu đó vẫn chung thủy mà đặt trên người cô gái váy trắng ở kia. Chẳng mấy chốc cả hắn và cô đều đã đứng đối diện nhau. Hắn đưa những ngón tay thon dài cẩn thận lau đi những giọt lệ ngang bướng đang chảy trên gương mặt phúng phính của cô rồi cất giọng

"Đừng khóc"

Là lời nói an ủi nhưng sao cô lại muốn khóc nhiều hơn thế này, những uất ức mấy ngày nay cứ thế vì lời nói của hắn mà được đẩy lên cao hơn rồi ứ nghẹn thành những tieesng thút thít

Hắn đau lòng ôm lấy cô

" Bảo bối, anh xin lỗi nhưng cho anh một cơ hội nữa được không?"

Giọng nói trầm ấm chân thành vang lên bên tai Bảo Tiên. Nước mắt cô càng chảy nhiều hơn nhưng có lẽ đó là nước mắt của hạnh phúc. Thế là bất tri bất giác cô lại gật đầu, rồi chậm chậm đưa tay ôm chặt lấy tấm lưng cao lớn trong tiếng hoan hô của mọi người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Bạn chấm truyện được mấy điểm!
loading...
DMCA.com Protection Status