Cô vợ ấm áp của Hạ thiếu

Chương 114: Người đàn ông bị thương mất tích


Tròng mắt đen như thạch trở nên thâm thúy, ngưng đọng, "Ninh Duy, cô nguyền rủa không không có tác dụng rồi. Tôi đã gặp một người phụ nữ khiến cho tôi động tâm, khiến cho tôi cam tâm tình nguyện trả giá. Cô đối với tôi mà nói, đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa. Mạc Mộ Trầm sớm muộn cũng có một ngày có thể thoát khỏi cái bóng mà cô để lại. Cô đối với chúng tôi mà nói, chỉ là một người chết!"

Hạ Kiều Yến nghĩ như vậy, xoay người đi phòng tắm.

Thay quần bơi, đi vào hồ nước nóng.

Tần Dĩ Duyệt nghe được tiếng nước chảy, mở mắt.

Hạ Kiều Yến liền ngồi ở bên cạnh cô, cánh tay ấm áp như có như không dán lên bả vai cô, thân mật đến lạ.

Tần Dĩ Duyệt ngáp một cái."Thổ hào, cùng em nói một chút về công việc của anh đi. Em giống như không phải hiểu rõ bình thường anh làm chuyện gì. Em có lúc cho là anh bề bộn nhiều việc, nhưng phần lớn thời điểm lại phát hiện công việc của anh so với công việc của em còn có quy luật hơn ý."

"Không khác công việc của em mấy, không phải ở một nơi giải quyết phiền toái thì chính là trên đường giải quyết phiền toái. Thời điểm anh mới vừa nhận lấy Hạ thị, có chút ứng phó không kịp. Bây giờ thành thói quen, nên tương đối tự do hơn chút. Nếu như anh thân là một ông chủ, để lại ấn tượng bận rộn cho nhân viên, bọn họ sẽ không biết theo ai. Bây giờ anh ở Hạ thị tạo nên tác dụng là ổn định lòng người. Những chuyện khác giao cho người phía dưới xử lý. Lúc làm quyết sách quan trọng hay tập đoàn Hạ thị sắp phát triển lĩnh vực mới thì anh xuất hiện là được."

"Nghe anh nói thế, em phát hiện viện trưởng chúng em cũng vậy."

"Viện trưởng bọn em là người bên trong cơ chế, ông ấy sẽ có chỗ bị ràng buộc, so với thương giới có chút khác nhau."

"Ồ ồ."

Hạ Kiều Yến cười nói: "Muốn biết nhiều hơn, anh mang em đến công ty, để em tự xem nhé."

"Người ta ngại lắm nha." Tần Dĩ Duyệt miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.

"Toàn bộ Tần thành đều biết em là vợ anh, bây giờ em mới xin lỗi. Quá muộn rồi đấy."

"Nói cũng phải. Vậy thì đi đi, dù sao da mặt em cũng dày mà."

Hạ Kiều Yến nghe vậy nghiêng người hôn lên cái trán sáng bóng của cô một cái.

Tần Dĩ Duyệt có chút khẩn trương, thân thể không kiềm được căng thẳng một chút.

Hạ Kiều Yến ở trên trán cô vừa in nụ hôn xong, liền buông lỏng, "Đồ ngốc, lần này anh sẽ chờ em chẫm rãi thanh thói quen, sẽ không miễn cưỡng em đâu."

Tần Dĩ Duyệt chớp chớp mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm cùng xem chút ít thất vọng.

Cô quả nhiên rất kiểu cách, có hay không có đây?

**

Hôm sau, Tần Dĩ Duyệt sinh khí dồi dào vui vẻ đi làm.

Đến bệnh viện, liền phát hiện ánh mắt của tất cả mọi người nhìn cô không đúng.

Tần Dĩ Duyệt đầu óc mơ hồ đi tới phòng làm việc của mình, hỏi tiểu Phương: "Chị lại làm chuyện gì vậy?"

"Chị Tần, chị nhìn một chút cái em vừa gửi cho chị đi."

Tần Dĩ Duyệt dùng điện thoại di động mở tin nhắn tiểu Phương gửi tới, đó là diễn đàn nổi danh nhất Tần thành.

Ăn, mặc, ở, đi lại, bát quái gì của Tần thành đều có ở đây, so với các đại bát quái, web tin tức còn được người Tần thành thích hơn nhiều.

Bản thân cô cũng lúc nhàn rỗi cũng rất thích ở trên này dạo một chút.

Nhưng nếu như nhân vật chính của bát quái biến thành cô, tâm tình cô liền không đẹp nữa rồi.

Đó là chuyện ngày hôm qua cô đội mưa cứu chữa người bị thương, còn kèm thêm mấy tấm hình.

Có đủ góc độ khác nhau.

Tần Dĩ Duyệt nhanh chóng nhìn lướt qua nội dung, trong này đơn giản là nói cô vì lấy lại hình tượng thầy thuốc của mình, tìm người cùng nhau diễn một trận khổ nhục kế, người bị thương kỳ thật là diễn viên quần chúng năm mươi đồng tiền là có thể mời tới, cùng ngày đã xuất viện rồi.

Tần Dĩ Duyệt liếc mắt, nhìn về phía tiểu Phương, "Chị có nhàm chán như vậy sao?"

"Không có."

"Người đưa đến vào ngày hôm qua đâu rồi?"

"Đã xuất viện."

"Chuyện gì xảy ra?"

"Người bên cấp cứu làm kiểm tra toàn thân cho ông ta, phát hiện không có bị thương nặng lắm."

"Làm sao có thể chứ?!" Tần Dĩ Duyệt không hiểu nhìn tiểu Phương.

Tiểu Phương cúi đầu xuống, nói: "Chị Tần, đây đều là sự thật. Thời điểm em thấy cái tin này, em cũng không tin, cho nên liền đi tìm bác sĩ cấp cứu ngày hôm qua. Bác sĩ đó đúng là nói như vậy."

Tần Dĩ Duyệt nhíu mày một cái, nghiêm túc nhớ lại tình huống ngày hôm qua khi cô tiếp xúc người đàn ông kia.

Những phản ứng như bị sốc, vết thương rải rác hay là phản ứng bản năng của bắp thịt cũng không phải là giả.

Cô là bác sĩ chuyên nghiệp, không thể nào ngay cả bệnh nhân bệnh thật hay giả mà cũng không nhìn ra được.

Làm sao có thể đến bệnh viện là tốt được?

Tiểu Phương trộm nhìn sắc mặt Tần Dĩ Duyệt, "Chị Tần, nếu không em đi hỏi thăm lần nữa nhé?"

"Không cần. Chị quay lại thì sẽ đi tìm bác sĩ tiếp cận tìm hiểu tình huống, em an tâm làm việc đi."

Tiểu Phương gật đầu một cái.

Cô phát hiện từ khi cô làm trợ y cho Tần Dĩ Duyệt, ngay cả nửa điểm tốt cũng không có.

Khoảng thời gian gần đây, cô cùng một nhóm trợ y khác ở bên nhau, nhóm trợ y đó liền cùng cô trò chuyện về bát quái của Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt gả vào nhà giàu có, Hạ Kiều Yến, người Hạ gia đối với cô ấy rất tốt, nên cô ấy cũng sẽ không để ý đến ánh mắt người khác đâu.

Nhưng cô thì không giống thế.

Cô chỉ là một trợ y nho nhỏ, căn bản không có thực quyền gì.

Không phải do bác sĩ chủ trị của cô sắp xếp công việc, thì chính là do những người khác trong khoa sai sử, không có quyền tự chủ.

Nếu như Tần Dĩ Duyệt thật sự kém như mấy lời gió thổi bên ngoài, vậy cô cần phải đổi đến một nhánh khác.

Tần Dĩ Duyệt thấy tiểu Phương đứng bất động ở nơi đó, nghi ngờ nói: "Còn có việc?"

"Chị Tần, em, em cảm thấy có thể là em không quá thích hợp với phương diện công việc ở ngoại khoa, em thích ứng hơn một tháng, vẫn có chút choáng máu. Tiểu An đang trong kỳ thi, em thế nào cũng phải giữ vững đến lúc cô ấy được điều trở lại, nhưng mà em thật sự là giữ vững không nổi."

Tần Dĩ Duyệt trầm ngâm chốc lát, nói: "Khoảng thời gian này chị cũng không bận bịu mấy, cơ bản không có người bệnh tới. Nếu em thật sự không thích ứng nổi thì cũng đừng miễn cưỡng, ngay hôm nay liền có thể làm thủ tục điều trở về. Nếu như là choáng máu, nhi khoa, nội khoa tương đối thích hợp với em."

"Chị Tần, thật xin lỗi. Em không nên vào lúc này đi, em..."

"Đừng nói lời khách khí. Thật ra thì em thật sự không thích ứng được, hoàn toàn có thể nói sớm một chút. Gần đây chị cũng không tháo gỡ độ tiến triển công việc cùng cảm thụ của em, đó là chị không làm tròn bổn phận. Thời điểm em ở cùng chị, gặp phải những chuyện này, không thể để cho lý lịch em thêm chuyện tốt."

Tiểu Phương có chút xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt nhìn tiểu Phương biến mất ở cửa phòng làm việc, nụ cười trên mặt thu liễm lại.

Tâm tư tiểu Phương, cô biết, đơn giản là cô ấy ở nơi này không thấy được hy vọng, không muốn bị cô kéo chân sau.

Tường ngã mọi người đẩy*, đạo lý này rất dễ hiểu.

**

Tần Dĩ Duyệt đem cái tin đó lặp đi lặp lại nhìn mấy lần, không phát hiện có tin tức gì hữu dụng.

Vì vậy cô đi tìm bác sĩ theo xe cấp cứu tối hôm qua, nhưng chỉ gặp trợ y của bác sĩ đó.

Trợ y nói bác sĩ cấp cứu tối hôm qua quá mệt mỏi, hôm nay không tới làm.

Điều này làm cho Tần Dĩ Duyệt nghi ngờ.

Lúc cô trở lại phòng làm việc, thấy được Tiểu An đã lâu không thấy.

Tần Dĩ Duyệt không kiềm được sững sốt một chút, "Em không ở nhà chuẩn bị đi thi, nhảy tới bệnh viện làm gì chứ?"

Tiểu An đỏ mắt trừng Tần Dĩ Duyệt, "Chị Tần, tại sao chị không nói với em?!"

"Nói với em cái gì?"

"Tiểu Phương cũng không muốn đi theo chị."

"Đó không phải là do mị lực của chị không đủ sao? Hấp dẫn không được đại mỹ nữ."

"Chị lại nói vớ vẩn cho em nữa, em sẽ cùng chị liều mạng. Những ngày qua em bế quan chuẩn bị thi, không có xem tin tức. Nếu không phải có người gọi điện thoại cho em, em cũng không biết chị phải chịu nhiều ủy khuất như vậy!" Tiểu An càng thét âm thanh càng lớn, nước mắt mãnh liệt chảy ra.

================

Tường ngã mọi người đẩy: thành ngữ của Trung Quốc, ý nói người khi rớt đài thì bị mọi người xa lánh, xua đuổi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status