Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 102: Thần y lần đầu châm cứu cho Hoắc Kiến Phong



Chương 102: Thần y lần đầu châm cứu cho Hoắc Kiến Phong

Ôn Thục Nhi đưa tay sờ sờ động mạch cổ, xác nhận anh đã ngủ, lập tức tháo kính râm và khẩu trang xuống, thở ra một hơi dài.

“Nóng quá, nóng quá.” Cô lẩm bẩm, cởi bỏ bộ quần áo giả rườm rà trên người, quạt cho mình, sau đó trượt chiếc ghế xoay qua, bắt đầu châm kim vào chân Hoắc Kiến Phong.

Hắc Diệm vốn là người nghiêm túc, không khỏi nhếch môi khi nhìn thấy bộ dạng dở ông dở thằng của Ôn Thục Nhị, lại lo lắng thì thào: “Thục Nhi, em không lo cậu ấy tỉnh lại nửa chừng rồi trông thấy bộ dạng này sao?” Ôn Thục Nhi nhìn chính xác huyệt đạo, lấy kim xuống, tinh quái chớp mắt: ‘Anh Diệm, đừng lo, em vấn tin tưởng bản thân mà. Trước đây em đã âm thầm châm cứu cho anh ấy ở nhà, cũng đã dùng thuốc thôi miên mấy lần. Nhưng em sợ trong khoảng thời gian dài, anh ấy sẽ bị phụ thuộc. ” Hắc Diệm gật đầu: “Tuy rằng em là tiểu thần y, thuốc của em cũng tốt hơn những người khác. Nhưng thật sự không thích hợp dùng lâu dài, bởi vì suy cho cùng dùng thuốc nhiều sẽ có hại.” Ôn Thục Nhi có chút buồn rầu: “Đúng vậy! Chỉ là chất lượng giấc ngủ của anh ấy thật sự rất kém, không dùng chút thủ đoạn thì sẽ không thể chữa khỏi.” Hắc Diệm cười khì khì nói: ‘Không sao đâu, thêm vài đợt điều trị nữa, khi sức khỏe của cậu ấy tốt lên, thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt hơn.” “Vâng vâng.” Ôn Thục Nhi gật đầu, bắt đầu tập trung châm cứu.

Mỗi lần châm cứu, cô đều dặn Hắc Diệm những huyệt đạo và những điểm cần chú ý.

Sau khi châm xong tất cả các huyệt đạo, giọng nói của Ôn Thục Nhi có chút khàn khàn, trán đổ mồ hôi dày đặc.

Anh ta thở dài đưa khăn giấy lau mồ hôi cho cô, “Thục Nhi, em thật sự rất có lòng với cậu ấy.” Trước đây, mặc dù Ôn Thục Nhi đều sẽ giải thích cẩn thận cho những bệnh nhân, nhưng đối với những chuyện như vậy của Hoắc Kiến Phong, dường như cô đã giải thích mấy lần rồi nhưng vẫn cảm thấy không yên tâm.

Ôn Thục Nhi mặt nóng ran, ngụy biện: “Thật sao? Đâu có! Có lẽ là bệnh tình của anh ấy nghiêm trọng, cho nên em phải nói thêm vài câu.” Hắc Diệm đã nhìn thấu nhưng không nói gì, gật đầu: “Ồ, hóa ra là như vậy! Anh còn tưởng là…” Ôn Thục Nhi mơ hồ nhận ra được ẩn ý của anh ta, lập tức ngắt lời: “A, đã đến lúc em phải trở lại trường học rồi. Anh Hắc Diệm, việc tiếp theo em phải làm phiền anh rồi.” Hắc Diệm lập tức trở nên nghiêm túc: “Được, không có gì, em đi đường cẩn thận chút nhé.” “Vâng vâng.” Ôn Thục Nhi vội vàng cởi trang bị khắp người xuống, nhân tiện nhắc nhở anh ta về những điều cần chú ý khi rút kim ra: “Lát nữa nếu anh ấy chưa tỉnh sau khi rút kim, đừng đánh thức anh ấy, hãy để anh ấy ngủ lâu hơn.” “Yên tâm đi, cậu ấy là chồng của em, là em rể của anh, nên sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.” Em rể? Hắc Diệm nói rất nghiêm túc, nhưng Ôn Thục Nhi lại đỏ mặt.

Cũng may, không đợi cô lên tiếng, Hắc Diệm đã tự trả lời: “Thật ra, em cũng không cần phải đến đây nếu không có thời gian.

Chạy tới chạy lui sẽ làm trì hoãn việc học và cũng rất vất vả.” “Không vất vả chút nào. Em luôn cảm thấy đây là lần đầu tiên anh ấy đến châm cứu, em phải tự xem, thì mới yên tâm hơn được.

Ôn Thục Nhi nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường, nụ cười cong lên.

Bên ngoài tiệm trà.

Ngô Đức Cường ngồi trong xe, nghịch điện thoại vì chán nản, thỉnh thoảng lại nhìn lên cửa quán trà đếm thời gian.

Sau khi liếc qua liếc lại giữa điện thoại và cửa tới N lần. Lúc ánh mắt anh ta liếc qua gương chiếu hậu của ô tô, anh ta bất ngờ nhìn thấy một cô gái mặc đồng phục học sinh và đội mũ lưỡi trai màu đen vụt qua gương.

“Cô ba?” Ngô Đức Cường vô thức kêu lên, sau khi nhìn kỹ hơn, không có ai trong gương.

Anh ta mở cửa bước xuống xe và nhìn xung quanh.

Ngoại trừ một vài người già cùng nhau đi dạo, chưa nói đến học sinh, đến cả một mặt trẻ tuổi cũng không có.

Ngô Đức Cường dụi mắt cười chế giêu.

Quả nhiên là cậu ba ở đâu, luôn cảm thấy cô ba cũng sẽ ở đó! Rõ ràng bọn họ là hai người khác nhau một trời một vực, bây giờ càng nhìn càng cảm thấy rất xứng đôi vừa lứa! Tâm hồn lương thiện và lòng tốt của cô ba đối với cậu ba cộng lại, tuyệt đối có thể bỏ xa cô Tống tới 100 dãy phố! Ngô Đức Cường nghĩ ngợi linh tỉnh, khó khăn lắm một giờ đồng hồ mới trôi qua.

Anh ta không đợi nổi Hắc Diệm đi ra thông báo, vì vậy anh ta đã đi vào tiệm trà.

Tiệm trà.

Hắc Diệm đang tập trung rút kim cho Hoäc Kiến Phong.

Nhìn thấy người đàn ông nằm bất động trên giường, Ngô Đức Cường lập tức trở nên căng thẳng khi cậu ba nghe thấy tiếng đóng mở cửa mà cũng không có chút phản ứng, “Các, các người đã làm gì cậu ba của chúng tôi? Cậu ấy bất tỉnh rồi sao?” Hắc Diệm không nói nên lời, lạnh lùng liếc anh ta một cái.

Còn chưa kịp lên tiếng, Hoắc Kiến Phong đột nhiên khẽ mở mắt ra, giọng điệu lạnh lùng: “Ồn ào cái gì vậy?” Thấy anh động đậy, Ngô Đức Cường lập tức quan tâm hỏi: “Cậu ba, cậu không sao chứ?” Hoắc Kiến Phong chống lên mép giường đỡ nửa người dậy, lạnh lùng nói: “Có sao.

Đang ngủ yên lành lại bị cậu làm tỉnh giác.” “Cậu đã ngủ được rồi sao?” Ngô Đức Cường sửng sốt, nhìn giường nệm thô sơ, anh ta không thể tin được.

Làm thế nào cậu ấy có thể ngủ ở nơi này? Và vẫn ngủ say như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status