Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 137: Bị bà nội phát hiện Ôn Thục Nhi nhanh chóng an ủi



Chương 137: Bị bà nội phát hiện Ôn Thục Nhi nhanh chóng an ủi: “Hầy, không sao đâu. Là tự cháu không cẩn thận nên bị ngã, lúc uống nước cũng không chú ý nên bị bỏng thôi. Bà nội, dì Mẫn, đừng lo, không có gì nghiêm trọng đâu. Ngày nào cháu cũng bôi thuốc, mấy ngày nữa sẽ khỏi, sẽ không để lại sẹo đâu” Cô càng nói một cách nhẹ nhõm, bà cụ Hoắc càng cảm thấy thương xót.

Tâm trạng bất an đến mức nào, mà lại có thể làm mình bị thương đến mức này? Bà cụ Hoắc đau lòng, nhưng không dám đụng vào chân của cô thêm nữa, chỉ có thể vươn tay vuốt má cô, hờn dỗi: “Đứa trẻ này, luôn báo tin vui chứ không báo tin buồn, để bà nội tự xem nào!” Ôn Thục Nhi không thể vùng vẫy, đành phải thuận theo bà cụ.

Bà cụ Hoắc xúc động thở dài: “Ừm, đúng thật là gầy rồi, trên mặt cũng không còn thịt rồi, căm cũng nhọn. Cháu gái ngoan, đều là bà nội không tốt, đã để cháu phải chịu ấm ức rồi.

“Bà nội, bà đang nói cái gì vậy? Bà tốt với cháu như vậy, sao có thể chịu ấm ức chứ?” Ôn Thục Nhi cười nheo mắt nói, nhân cơ hội nắm tay bà cụ, ngọt ngào nói: “Hơn nữa, bây giờ không phải đang thịnh hành mốt mặt nhọn sao? Bà không cảm nhận được cháu đã xinh đẹp ra rồi à? ” Đứa trẻ này, giỏi nhất trong việc đánh trống lảng và thay đổi chủ đề.

Trong lòng bà cụ Hoắc rất rõ, thẳng thắn nói: “Cháu gái ngoan à, lần này là Kiến Phong không hiểu chuyện, thằng bé không ngoan, đã để cháu phải chịu ấm ức rồi. Bà nội thay thằng bé xin lỗi cháu! Cháu tuyệt đối đừng để trong lòng. Hãy cho thằng bé một khoảng thời gian, thằng bé nghĩ kỹ, thì nhất định sẽ quay lại.” “Bà nội, cháu thực sự không sao.” Ôn Thục Nhi trịnh trọng nhấn mạnh: “Chị Tống hiện tại đang trong tình trạng nguy kịch, không có người thân chăm sóc. Kiến Phong là bạn của chị ấy, túc trực trong bệnh viện, cũng là muốn giúp đỡ cho chị Tống thôi, cháu hiểu mà.” Cô dừng lại, sau đó nhỏ giọng nói: “Cháu chỉ lo lắng rằng Kiến Phong sẽ không thể ăn ngủ tốt trong bệnh viện. Cháu sợ rằng sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe của anh ấy.” Như nghĩ đến điều gì đó, cô ngẩng đầu lên, trên mặt lại nở nụ cười: “Vậy nên, cháu cũng mong chị Tống mau khỏi bệnh, như vậy Kiến Phong cũng sẽ tốt hơn. Sau đó mọi người đều sẽ tốt hơn.” Dì Mẫn nhìn dáng vẻ vô tư của cô, bất lực lắc đầu: “Cô ba, cô thật có lòng.” Bà cụ Hoắc thở dài thườn thượt, nói hùa theo: “Còn không phải sao!” Sau đó, bà cụ không kìm được mà nắm chặt tay Ôn Thục Nhi: “Cháu gái ngoan, lương thiện cũng phải tùy người. Cháu như thế này, là hơi ngốc rồi đấy. Bà nội nói cho cháu biết, làm người thì nhất định phải giữ cho chắc thứ thuộc về mình, đừng để cho người khác dòm ngó, càng không được để người khác có cơ hội lấy đi, biết không?” Ôn Thục Nhi cau mày khó hiểu: “Nhưng mà, Kiến Phong không phải là một thứ đồ!” “Tại sao thằng bé không phải là một thứ đồ chứ, thằng bé…” Bà cụ Hoắc muốn bác bỏ, nhưng lời vừa nói ra ngoài miệng lại cảm thấy không đúng.

Nói Kiến Phong là thứ đồ cũng không đúng, nói thằng bé không phải là một thứ đồ, dường như cũng càng không đúng! Thôi kệ, theo tính cách của Thục Nhi, cũng không thể nói rõ được trong một lúc ngắn ngủi.

Bà cụ thở dài và vẫy tay với khoảng không: “Dì Mẫn, dì đi mang lọ cao Ngũ Chân mà tôi cất kỹ tới đây.” “Vâng.” Dì Mẫn nhận lệnh xong liền đi lấy đồ.

Bà cụ Hoắc quay đầu lại nắm tay Ôn Thục Nhi và giải thích: “Cao Ngũ Chân được chuyên dùng để bổ khí huyết. Dì Mẫn nói rằng nước da của cháu không tốt, chắc là do thiếu khí huyết, lát nữa cháu hãy cầm về, để bồi bổ cho tốt. Tuyệt đối đừng cậy mình còn trẻ mà không quan tâm đến sức khỏe của mình, cháu biết chưa?” “Cảm ơn bà nội! Nhưng mà sức khỏe của cháu vẫn đang tốt mà! Chỉ là hôm nay cháu mệt, về ngủ một giấc sẽ ổn.” Ôn Thục Nhi mỉm cười thoái thác.

Khi còn nhỏ, cô đã nghe ông bà ngoại nói về cao Ngũ Chân, đó là loại cao có nông độ cao, được chiết xuất từ các loại thuốc bổ quý hiếm, là một thứ đồ rất tốt.

Nhưng thể chất của cô, từ nhỏ đã yếu vì không được bồi bổ. Nhưng chỉ cần ăn một chút đồ tốt thì sẽ bị chảy máu mũi, những thứ được bồi bổ vào ấy, còn không nhiều bằng máu chảy ra.

Vì vậy, bao nhiêu năm nay, dưới sự chăm sóc cẩn thận của ông bà ngoại, cho dù cô có ăn bao nhiêu đi nữa, cơ thể cô vẫn không béo lên.

Huống hồ, đó là thứ mà bà cụ cất kỹ, cô càng không thể nhận được.

Bà cụ Hoắc cố ý sầm mặt xuống, nghiêm túc nói: “Không được, cháu bắt buộc phải nhận lấy. Tuy rằng bây giờ cháu vẫn còn trẻ, nhưng cũng phải nhân lúc còn trẻ để tạo nền móng tốt, không thể cậy mình còn trẻ mà không yêu thương bản thân mình cho tốt.

Ngoan, hãy nghe lời bà.” Dì Mẫn vừa lấy đồ quay lại, vừa thuyết phục: “Cô ba, cô hãy nhận lấy đi! Chỉ khi sức khỏe của cô tốt, bà cụ mới yên tâm!” Dì không nghe giải thích mà trực tiếp nhét đồ vào tay Ôn Thục Nhi: “Cô ba, cô cũng không muốn bà cụ cả ngày phải lo lắng cho cô đúng không?” Ôn Thục Nhi nhìn hai người lớn tuổi, sau đó nhìn đồ vật trong tay, đành phải miễn cưỡng đồng ý: “Vậy được rồi! Vậy thì cám ơn bà nội.” “Ngoan, như vậy mới là đứa trẻ ngoan chứ.” Bà cụ Hoäc nở nụ cười hài lòng, sau đó nói: “Phải rồi. Tối nay cháu phải chính thức bắt đầu học về quản lý sổ sách rồi, biết chưa?” “Vâng cháu biết rồi.” Ôn Thục Nhi gật đầu, “Tiến sĩ Trường đã gửi lịch trình khóa học cho cháu rồi.” Bà cụ Hoắc cười âu yếm: “Chà, vậy thì tốt rồi. Sau này gia đình này, sẽ phải nhờ cả vào cháu rồi.” Vẻ mặt Ôn Thục Nhi tràn đầy thẳng thắn, giọng điệu thoải mái: ‘Không sao, cháu là một phần tử của gia đình, làm những gì trong khả năng của mình cho gia đình, cũng là điều đương nhiên.” Bà cụ Hoắc có chút không nỡ sờ sờ tay cô: “Ngoan. Cháu cũng mệt rồi, đi về nghỉ ngơi một chút, buổi tối còn học với tiến sĩ Trường” Ôn Thục Nhi đứng lên nói: “Vậy cháu về trước đây, tạm biệt bà nội!” Cô cung kính cúi đầu, rồi mới rời đi với lọ cao Ngũ Chân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status