Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 176: Đây là thăm dò sao?



Phòng khách của nhà chính.

Mọi người vào chỗ ngồi.

Ngoại trừ Hoắc Vân Hạo và Hoắc Kiến Phong, những người khác đều ở đó.

Khi dì Mẫn đỡ bà cụ ngồi xuống, Hoắc Phương Nam lập tức đứng dậy cúi đầu nói: "Mẹ, con xin lỗi! Đều tại con không tốt, hại gia đình tổn thất nặng nề. Con nhất định sẽ tìm cách bù đắp những thứ đó"

"Nghĩ cách bù đắp? Bù đắp thế nào, dán lại cũng không đáng đồng tiền nữa rồi."

Bà cụ Hoắc nắm chặt đầu gậy với giọng không hài lòng: "Mẹ

đã nhắc các con từ lâu là đừng quá u mê đầu tư vào những thứ đó. Chúng quả thực có chút không gian để tăng giá tri, nhưng chúng không phải là những thứ đồ cần thiết của cuộc sống, hệ số rủi ro và tính lưu thông đều quá kém."

Hoắc Phương Nam cúi đầu không dám động đậy: "Đúng, đúng. Mẹ, mẹ dạy dỗ rất đúng, con trai mẹ cũng biết lỗi rồi."

Ôn Thục Nhi vội vàng đi vào phòng khách, vừa lúc nghe được đối thoại của hai người.

Nhìn thấy ở đó nhiều người như vậy, Ôn Thục Nhi vội vàng thu lại động tác của mình, không kịp chào mọi người, trực tiếp hỏi: "Ở nhà đã xảy ra chuyện gì?"

Hoắc Phương Nam đứng hình.

Vũ Tuyết Như và Hoắc Nhân Nghĩa liếc nhìn cô, và không nói gì.

Hoắc Tuấn Tú miền cưỡng nặn ra một nụ cười bình thản, giải thích, Đồ cổ của bố, hôm nay đều người ta làm hỏng hết rồi.

"Cái gì?" Ôn Thục Nhi kinh ngạc trợn tròn mắt.

Camera giám sát 360 ° không góc chết, kính chống đạn, cảm biến hồng ngoại, làm sao có thể dễ dàng bị người ta phá hủy toàn bộ?

Cô nhìn lướt qua vẻ mặt nặng nề của mọi người, biết Hoắc Tuấn Tú nhất định không phải đang nói đùa, liền hỏi: "Nghiêm trọng như vậy sao? Em có thể đi xem không?"

Hoắc Nhân Nghĩa chỉ toàn vẻ ghét bỏ: "Cô biết cái gì là đồ cổ không? Có gì đáng để xem"

Trong lòng như lửa đốt, Vũ Tuyết Như lạnh lùng nói: "Phải đấy, hỏng thì cũng hỏng rồi, lẽ nào cô còn có thể biến chúng trở về như lúc đầu sao"

Ôn Thục Nhi rụt rè cúi đầu, mím môi ấm ức.

Bà cụ Hoắc khẽ họ một tiếng: "Các người có thái độ gì vậy? Thục Nhi cũng là quan tâm đến gia đình. Tuấn Tú, cháu đưa con bé qua xem thử đi."

"Vâng, thưa bà nội” Hoắc Tuấn Tú cung kính đáp. Anh đứng dậy ân cần nói với Ôn Thục Nhi: "Em dâu, đi theq anh."

Với chiều cao 1,9 mét, ngay cả khi chỉ đứng mà không nói chuyện, cũng cho người ta cảm giác áp bức vô hình.

"Bà nội, vậy cháu qua đó xem đây." On Thục Nhi nói xong liền ngoan ngoãn gật đầu với những người khác rồi mới bước từng bước nhỏ đi theo.

Tây Uyển là ngôi nhà gần nhất với ngôi nhà chính trong toàn bộ trang viên.



Không bao lâu sau, Ôn Thục Nhi đã cùng Hoắc Tuấn Tú đến phòng sách của Tây Uyển.

Khoảnh khắc Hoắc Tuấn Tú đẩy cửa ra, cả người Ôn Thục Nhi vẫn sững sờ, mặc dù là đã chuẩn bị xong tâm lý. Một cảm giác ớn lạnh lan dọc từ lòng bàn chân đến tứ chi.

Viện bảo tàng thu nhỏ khiến người khác trầm trồ, lúc này chỉ toàn là những mảnh vụn nát dưới đất.

Mảnh sứ vỡ, tranh nát, còn cả kính vỡ của quầy trưng bày...

Không chỉ là đồ cổ bộ, thậm chí không một món đồ nội thất nào trong phòng hoàn chỉnh.

Cả căn phòng đã hoàn toàn biến thành một bãi rác khổng lồ. Trong không khí tràn ngập một mùi kỳ lạ và nhức mũi. Ôn Thục Nhi ngơ ngác nhìn nó, trong lòng ớn lạnh. Cô vừa mới bắt đầu cuộc điều tra, mà mọi chuyện đã trở nên như thế này, lẽ nào là đánh rắn động cỏ rồi ư?

Cô buộc mình phải bình tĩnh lại và xúc động nói: "Thảo nào bà nội lại giận dữ như vậy, chắc bố nhất định cũng rất đau khổ nhỉ!"

Cô quay sang Hoắc Tuấn Tú, nghi hoặc hỏi: "Anh cả, đây là chuyện xảy ra khi nào vậy? Trong nhà nhiều camera giám sát như vậy, đã tìm ra hung thủ chưa?"

Hoắc Tuấn Tú dịu dàng nhìn cô, lắc đầu: "Vẫn chưa. Chính là buổi sáng hôm nay, trong nhà đột nhiên cúp điện nửa tiếng. Chắc là lúc đó những người đó đã lẻn vào, bọn họ hành động rất nhanh chóng, sau khi phá hoại xong thì lập tức trốn đi ngay" "À, là như vậy sao!” Ôn Thục Nhi đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi, nhẹ giọng nói: “Thật kỳ lạ, làm sao bọn họ biết nhà chúng ta lúc đó sẽ mất điện? Bọn họ đã tư vấn cục điện lực trước sao?”

Người có chút đầu óc, đầu tiên đều sẽ nghĩ đến những người đó đã tính toán âm mưu phá hoại nguồn điện của trang viên, nhưng cô gái trước mặt lại tràn đầy vẻ thẳng thắn, dường như cô thật sự cho rằng đây là một lần cúp điện bình thường.

Hoắc Tuấn Tú chú ý tới từng biểu cảm tinh tế của Ôn Thục Nhi, bình tĩnh nói: "Cái này, anh cũng không biết." "Ồ!” Ôn Thục Nhi chớp mắt, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy chúng ta đã gọi cảnh sát chưa?

Hoắc Tuấn Tú kiên nhẫn nói: "Gọi cảnh sát rồi. Cảnh sát đã rời đi sau khi thu thập được chứng cứ, bảo chúng ta chờ tin tức"

Ôn Thục Nhi khoanh cánh tay, mím môi tức giận, "Hầy, bây giờ hiệu quả làm việc của những cảnh sát này cũng quá thấp rồi nhi! Kẻ giết người đã giết Tiểu Cao trước đây chưa bắt được, nay lại xảy ra chuyện như thế này ở nhà. Nếu chỉ trông chờ vào

bọn họ, thì chắc cũng chẳng ích gì.

Đội mắt hoa đào hẹp và dài của Hoắc Tuấn Tú hơi nheo lại, lập tức nói: "Vậy em dâu, em có ý kiến gì không?"

"Hả? Em sao?” Ôn Thục Nhi ngước mắt, nhìn vào mắt anh ta. Đó là một đôi mắt nâu, điềm tĩnh và dịu dàng, thể hiện sự tốt bụng và thân thiện mà một người anh cả nên có. Cổ họng Ôn Thục Nhi chuyển động, không kiểm soát được định lên tiếng.

Đột nhiên, cô nhận ra điều gì đó, gượng gạo cười khổ: "Anh cả, như mọi người đều biết, em là người ngốc nhất trong gia đình, chuyện này làm sao mà em hiểu được! Chỉ là nhìn thấy bà nội bực bội, nên em cũng lo lắng theo thôi! Những thứ này đều là bảo bối của bố, quả thật là đáng tiếc quá.

"Đúng vậy, thật sự là rất đáng tiếc, cho nên chúng ta phải

động não xem có thể cứu vãn được chút nào không" Hoắc Tuấn Tú nói theo lời cô, truy hỏi: "Cho nên, em dâu, em có ý tưởng gì, có thể nói ra cho anh nghe thử không?"

Đây là thăm dò sao?

Ôn Thục Nhi lẩm bẩm, bình tĩnh ngồi xổm xuống, nghịch ngợm miếng sứ dưới chân: "Anh cả, anh nghĩ chúng ta có thể lấy những thứ này đi sửa lại được không? Hay là trực tiếp bán đi? Như vậy, không phải có thể coi là đã lấy lại được số tiền đã tổn thất sao?"

Đơn giản và thẳng thắn, rất phù hợp với phong cách thường ngày của cô.

Hoắc Tuần Tú từ trên cao nhìn xuống, chăm chú nhìn dáng vẻ của cô, thở dài nói: "Không được. Những thứ này đã hỏng, đều vô giá trị rồi. Hơn nữa, những người đó còn sử dụng axit sunfuric, rất nhiều loại có độ ăn mòn khác nhau. Căn bản là không thể sửa chữa."

Thảo nào trong phòng có mùi lạ, hóa ra là axit sunfuric.

Xem ra những người đó không chỉ có chuẩn bị, còn muốn đuổi cùng giết tận, phá hủy những thứ này đến mức chúng không còn một tác dụng gì nữa!



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status