Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 361: Sống lại!





Cô vừa dứt lời, Tiêu Nhi bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ cực nhẹ, sau đó chậm rãi mở mắt ra.

Trên mặt đám người đều tỏ ra vui mừng, không quan tâm đến chuyện bị hai cô gái áo trắng đánh cho tan tác, hai bên cùng nhau thăm dò nghiêng đầu nhìn vào bên trong.



Ông cụ Tiêu Thiên Đức tay ấn giữ lấy lồng ngực, ân cần nói:"Tiêu Nhi, Tiêu Nhi con không sao chứ?"

Triệu Thanh Xuân cũng lách qua cô gái lớn tiếng gọi vào bên trong: "Tiêu Nhi, em cảm thể nào? Vừa nãy bọn họ châm gì đó cho Hoắc Kiến Phong, em mau xem anh ta như thế nào rồi."

Tiêu Nhi mới bắt đầu còn có chút mộng mị, nghe được lời của



Triệu Thanh Xuân cô giật mình hoàn toàn tính táo lại. Cô lập tức lục tục từ dưới đất lật người ngồi dậy, tay của Hoắc Kiến Phong còn im ắng nằm trong lòng bàn tay của cô.

Cô cúi đầu liền nhìn thấy ngón tay của anh có chút giật giật, bàn tay này hình như không còn lạnh lẽo như trước nữa, mà đã có một chút nhiệt độ. "Anh ấy cử động? Tay của anh ấy cử động!" Tiêu Nhi sau khi xác nhận hai mắt nhằm nghiền vui đến phát khóc.



Đám người vội vàng theo tầm mắt của cô nhìn, quả nhiên thấy bàn tay của Hoắc Kiến Phong năm trên mặt đất kia, đầu ngón tay đang động đậy.

Cho dù chỉ là động tác cực nhẹ nhưng vẫn đủ để tất cả mọi người vui mừng hưng phấn.

Cô gái áo trắng đang quỳ trên mặt đất đứng dậy, hai cô gái phụ trách ngăn cản đám người Triệu Thanh Xuân cũng lập tức lùi về bên người cô.



Đám người vội vàng tiến về phía Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong.

Ông cụ Tiêu Thiên Đức và Cổ Thần một trái một phải thay nhau kiểm tra cho anh, xác định hô hấp và mạch đập của anh đều đã khôi phục, hai người giống như kiệt hết sức lực ngồi bệt trên mặt đất thở phào ra một hơi. "Sống lại rồi." "Đúng vậy, sống lại rồi!"



Hai ông già trao đổi ánh mắt, trong mắt tràn đầy kích động. "Bi bô la ba la ba la ba la."

Cô gái có chu sa đỏ trên trán bỗng nhiên mở miệng, thanh âm thanh trong trẻo giống như con chim vàng oanh, nhưng ngữ điệu và lời nói lại vô cùng kỳ quái.

Đám người không khỏi ngân người.



Trước khi bọn họ đến nước Thanh Bạch, bọn họ đều đã học qua quốc ngữ của nước Thanh Bạch chính là để thuận tiện giao lưu và mang Tiêu Nhi đi theo, tăng thêm mấy ngày này đều ở chung cùng Cổ Thần và Tiểu Thất, những câu đàm thoại thông dụng thường ngày ở nước Thanh Bạch bọn họ hoàn toàn có thể nghe hiểu.

Nhưng những lời cô gái này nói, bọn họ có thể cảm giác được đó là lời nói để giải thích, lại nghe không hiểu cô đang nói cái gì. Lúc này Tiêu Nhi và Cổ Thần mới phản ứng lại, cùng nhau phiên dịch lại cho bọn họ: "Cô gái này nói đem anh ấy nằm ngang bỏ vào trong nước."



Tiểu Thất đồng thời cùng bọn họ hiểu ra khi thấy Tiêu Nhi và Cổ Thần đồng thời phiên dịch thì biết hai người bọn họ đã đồng ý cách làm cũng như thân phận của ba cô gái này, lập tức xoay người đi tìm đồ,

Triệu Thanh Xuân cùng đám người Lê Lỗi cũng đuổi theo hỗ trợ, mấy người múc nước múc nước chuẩn bị bồn tắm.

Nhân lúc mọi người bận rộn chuẩn bị, Tiêu Nhi nói với 3 cô gái kia: "Cảm ơn 3 cô đã cứu mạng! Không biết nên xưng hô với 3 cô như thế nào?"



Lục Thiên Bảo cũng ghé vào dùng ngôn ngữ Thanh Bạch còn lẫn cả ngôn ngữ nước Z sứt sẹo lên tiếng: "Mấy người là cổ thần hay là tiên y? Vừa rồi đã mạo phạm các chị gái xinh đẹp rồi, hi vọng các chị gái xinh đẹp rộng lượng bỏ qua."

Cô gái trên trán có điểm chu sa mặt mày cong cong, nhàn nhạt lắc đầu: "Chúng tôi không phải là tiên y cũng không phải cổ thần chi là làm nghiên cứu y dược, vừa hay dạo gần đây chúng đang nhắm vào cổ độc mang số hiệu NO.1 làm một ít nghiên cứu. Mấy người có thể gọi tôi là Hồng Nhữ, hai cô gái này trợ lý của tôi A Tĩnh và A Thù." "Vừa rồi tình huống khẩn cấp chỉ sợ chậm chễ sẽ không cứu được ngài đây, cho nên không dám trẻ nãi thời gian giải thích với mọi người. Gây nên hiểu lầm chúng tôi cũng có trách nhiệm cũng mong mọi người bỏ qua."



Thái độ khách khí, thanh âm lại êm tại dù khẩu âm có chút kỳ quái.

Lục Thiên Báo chỉ nghe hiểu hai chữ nghiên cứu, lại giả vờ làm ra bộ dạng rất hiểu biết liên tục gật đầu: "Ừm, làm nghiên cứu rất tốt, tôi cũng là làm nghiên cứu tôi nghiên cứu thuốc độc. Chị gái xinh đẹp, để hôm nào chúng ta thảo luận vấn đề này một chút ha?" Tiêu Nhi một bàn tay đem anh ta từ trong đám người đẩy ra, dùng tiếng Thanh Bạch thành thạo nói với Hồng Nhữ: "Các cô không cần để ý cậu ta, cậu ta chính là người nói nhiều như vậy đó." Ba cô gái trẻ lập tức mím môi cười nhẹ hai tiếng, động tác nhã nhắn lại ưu nhã.

Cổ Thần vuốt râu nói xen vào: "Xin hỏi cô Hồng Nhữ đây, cô vừa rồi tiêm vào cho Hoắc Kiến Phong là cái gì, có phải là thuốc giải của cổ độc NO.1?"









Hồng Nhữ lắc đầu, cong mắt cười một tiếng: "Là thiên chỉ tước dia chi sen." "Cái gi?" "Vừa rồi cái kim thuốc màu đỏ đó chính là thiên chi tước và địa chi sen?"

Hai từ này từ được lặp lại nhiều lần trong đoạn đối thoại, không cần Tiêu Nhi và Cổ Thần phiên dịch đảm người có thể nghe được rất rõ ràng, cả đám vừa khiếp sợ lại vừa hiểu kì. "Hai thứ thuốc thần này rốt cuộc là cái gì? Dáng dấp của hai thứ đó trông như thế nào?" "Mấy người từ nơi nào tìm được hai thứ thuốc này?"



Tiêu Nhi đem nghi vấn của mọi người phiên dịch cho Hồng Nhữ, lại khách khí bổ sung câu: "Chúng tôi tìm rất lâu, thật sự là rất là hiểu kỳ xin cô có thể giải thích rõ ràng." Cùng với những lời mà Tiêu Nhi nói ra, tất cả mọi người đều ngừng thở chờ đợi đáp án.

Hồng Nhữ nhìn thấy ánh mắt mong đợi của mọi người, khó xử cười cười: "Xin lỗi, cái này thuộc về cơ mật thương nghiệp, tôi tạm thời vẫn chưa thể nói cho mọi người được. Hơn nữa thuốc này đối với cổ độc NO.1 Có hiệu quả hay không, chúng ta bây giờ cũng không thể trăm phần trăm chắc chắn." "Kết quả, đều phải chờ bệnh nhân này tinh lại, làm kiểm tra cặn kẽ, mới có thể tính là xong" Cô duỗi ngón tay tinh tế trắng nõn chỉ về phía Hoắc Kiến Phong, tất cả mọi người theo tầm mắt của cô nhìn sang.

Tiểu Thất cùng đám người đã chuẩn bị kỹ càng chậu gỗ cùng nước ẩm, đám người giúp đỡ nhấc Hoắc Kiến Phong lên đặt vào trong bồn.



Từ đầu đến cuối, Tiêu Nhi không phải ngồi xổm trên mặt đất thì chính là ngồi dưới đất, cô nắm chặt lấy tay của Hoắc Kiến Phong một giây cũng không buông lỏng.

Nhiệt độ trên người anh đã khôi phục một chút, mạch máu cũng yếu ớt nảy lên, đối với cô mà nói chính là hạnh phúc mất đi rồi có lại nên cô muốn năm thật chặt hạnh phúc này.



Trong bồn tắm gỗ, Hoắc Kiến Phong năm ngửa.

Hồng Nhữ tranh thủ thời gian từ trong túi lấy ra một con dao đen, nhanh chóng dùng cồn sát khuẩn, ở trên lòng bàn chân sần sùi khô quắt của Hoắc Kiến Phong vạch ra cái vết dao chữ thập.

Rất nhanh, liên có máu theo vết thương chảy ra hoà tan vào trong nước.



Máu chảy ra có màu tím đen, mang theo mùi tanh nồng nặc, gặp nước không bị hoà tan mà đặc dính thành khối nhỏ.

Đám người nhíu mày, mặt lộ vẻ kinh ngạc.



Cổ Thần bịt mũi nhìn một chút rồi hỏi Hồng Nhữ: "Có phải, những cái này chính là xác của cổ trùng đúng không?"

Hồng Nhữ ôn nhu gật đầu: "Đúng rồi. Nhin hinh dạng có lẽ là vẫn chưa dậy thì hoàn toàn, do hậu kỳ bị thuốc quấy nhiều dình chi sinh trưởng, nếu không dựa theo số lượng cổ độc này chỉ sợ ngài đây không chống đỡ được đến lúc chúng tôi tới."

Cổ Thần nhíu mày nhìn ông cụ Tiêu Thiên Đức một cái, rầu rĩ nói: "Là ông già này cho cậu ta uống thuốc Đông y khiến cổ độc trong người anh ta không tái phát nữa, chi là tác dụng phụ lại khiến cho anh ta vô cùng già yếu."



Hồng Nhữ hiểu rõ, trên mặt đều là vui mừng: "Đã sớm nghe nói thuốc Đông y của nước Z rất lợi hại, hôm nay được gặp đúng là danh xứng với thực."

Tiêu Nhi đem lời ca ngợi phiên dịch cho ông cụ Tiêu Thiên Đức nghe, ông cụ Tiêu Thiên Đức lại tiếc nuối lắc đầu: "Trung y rất sâu rộng phong phú , đáng tiếc tôi chỉ biết một chút da lông, nếu mà hiểu biết sâu hơn chút cũng không để cho Hoắc Kiến Phong trở thành cái bộ dạng này rồi."



Máu độc cháy ra càng ngày càng nhiều trong chậu gỗ nước đã bị nhuộm thành màu đỏ thẫm.

Hoắc Kiến Phong vốn cũng bởi vì già nua mà dáng vẻ trở nên mong manh yếu ớt, giờ phút này cơ thể đó càng mỏng manh suy yếu hơn.

Tiêu Nhi thay ông cụ Tiêu Thiên Đức phiên dịch xong, nhìn thấy tình trạng này lại không khỏi lo lằng nói: "Mặc dù chảy ra đều là máu độc, nhưng cứ tiếp tục như vậy chảy xuống anh ấy có phải sẽ mất máu hay không?"



Từ "chết" cô vẫn là không giảm nói, Hồng Nhữ hiểu rõ lo lắng của cô: "Điểm ấy trước đó chúng tôi cũng cân nhắc qua, nhưng lên núi quá vội vàng chỉ mang theo chút công cụ lấy máu đơn gián."

Cô gật đầu với A Tĩnh và A Thù, hai người lập tức đi ra bên ngoài rồi lấy vào mấy thứ đồ, động tác thuần thục lắp ráp một cây giá lấy máu đơn giản. "Chúng tôi sẽ cho mọi người làm xét nghiệm, nếu như nhóm máu phù hợp có thể truyền máu cho ngài đây. Nếu như còn chưa đủ, cũng chỉ có thể đưa ngài đây xuống bệnh viện dưới núi. Thật ra nơi này nhiều người như vậy, giao thông lại không thuận tiện đối với sự hồi phục và xử lý tình huống đột ngột phát sinh thi nơi này không phải lựa chọn tốt nhất. Hay là mọi người cùng nhau xuống núi, truyện này đối với tất cả mọi người đều tốt."



Thấy mọi người gật đầu tán đồng, Cổ Thần vội vàng phản đối nói: "Vây làm sao mà được! Cô ấy đã đồng ý ở lại trên núi nấu cơm cho tôi cả đời. Mấy người có thể đi, còn cô ấy phải ở lại!"

Cổ Thần không có chỉ mặt gọi tên, nhưng mọi người đều biết người mà ông ta nói chính là Tiêu Nhi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status