Cô vợ giả ngốc của tổng tài

Chương 731



Chương 731

Tổng Phi Phi che mặt khóc thút thít: “Anh biết không? Tôi cũng không muốn quan tâm bà ấy, tôi cũng không muốn đối xử với bà ấy như động vật máu lạnh có tình cảm như vậy. Nhưng tôi không làm được. Tôi không khống chế được trái tim của mình. Tôi thực sự muốn bà ấy được sống, cho dù là lấy mạng của tôi đổi cho bà ấy, tôi cũng bằng lòng!!

Lục Thiên Bảo cau mày: “Được rồi được rồi! Nếu như sự bằng lòng và khóc lóc của cô có tác dụng thì còn cần bác sĩ làm gì nữa. Mỗi người tự có số mệnh của mình, nếu như cô có lòng thì yên lặng mà ngồi đó, đừng gây thêm phiền phức cho nhân viên y tế nữa.”

Trong lòng cô ta khó chịu, trong lòng anh ấy cũng khó chịu. Nghĩ đến việc anh ta đường đường là độc vương, ba lần bảy lượt bại dưới tay Tiêu Nhi cũng thôi đi. Bây giờ lại còn bại dưới tay người ngoài, đúng là mất mặt.

Trong phòng bệnh.

Vũ Tuyết Như đã hoàn toàn bị sốc.

Adrenalin lặng lẽ đây, máy khử rung tìm tự độngđang rung, tim phổi hồi phục…

Các nhân viên y tế tăng hết tốc lực, dùng qua một lượt tất cả phương pháp cấp cứu có thể sử dụng. Máy giám sát cơ thể của Vũ Tuyết Như rung lên một hồi xong, bỗng dưng biến thành một đường thẳng.

Tách Còi báo động vang lên một tiếng dài, âm thanh của người trong phòng bệnh bỗng chốc im bặt. Trên mặt tất cả mọi người đều lộ vẻ tiếc nuối bị thương.

Tiêu Nhi đứng ở cuối giường, đối mặt với gương mặt trắng bệch không còn sức sống của Vũ Tuyết Như. Cô tuyệt vọng nhắm mắt, lúc mở mắt ra lần nữa, con người đã nhuốm đò: “A Phong, em xin lỗi! Em không giữ được mạng của bà ấy, không đợi được đến lúc anh quay về.”

Bác sĩ Trương vỗ vỗ lên vai cô, dịu giọng nói: “Cô Tiêu, hãy nén bị thương. Những ngày nay cô đã cố gắng hết sức rồi, chúng ta đều đã cố gắng hết sức rồi.

Một sinh mạng đang sống sờ sờ như vậy mất đi ngay trước mắt. Tất cả mọi người đều cúi đầu thở dài.

Nhưng việc cần làm thì vẫn phải làm.

Bác sĩ Trương nói với y tá trường bên cạnh: “Tuyển bố thời gian tử vong, thông báo với người nhà.Y tá trường đáp, ghi chép lại trên hồ sơ bệnh án rồi từ từ kéo chiếc chăn trắng lên che đấu của Vũ Như Tuyết lại.

Bên ngoài phòng bệnh, Tống Phi Phi đã ngừng gào khóc, chỉ yên lặng rơi lệ.

Cô ta ở bên ngoài thấy tình cảnh bên trong phòng bệnh, con người đột nhiên chấn động, trong nháy mắt một cảm giác chẳng lành tràn ngập trong tâm trí.

Cô ta đau khổ gào thét, đẩy cửa muốn tiến vào phòng bệnh.

Lục Thiên Bảo thấy vậy thì tay chân luống cuống kéo cô ta lại: “Cô không được vào đó.

Tống Phi Phi nhắm mắt làm ngơ, trong đôi mắt đỏ ngầu chỉ còn chiếc giường bệnh nhỏ hẹp và thứ đang nhô lên trắng toát trên giường. Vũ Tuyết Như đã rất gầy rồi, gầy đến mức bị chăn che lấp không nhìn ra hình dáng. “Mẹ, mẹ không thể bỏ con lại được, mẹ Tiếc khóc gào xé tâm can vang vọng trên hành làng đang chìm trong bóng tối, khiến ánh đèn của cả tòa nhà như bị kinh sợ mà sáng lên.Lục Thiên Bảo vừa đồng cảm vừa phiền muộn, liều mạng kéo tay Tổng Phi Phi ra ngoài. Anh ấy vừa định lên tiếng an ủi thì đột nhiên nghe thấy bước chân dồn dập hỗn loạn trên hành lang, “Tránh ra, mau tránh ra! Thuốc đến rồi, thuốc giải đến rồi!!

m thanh nóng vội của người đàn ông giống như một tiếng sấm phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo tiêu điều.

Giây tiếp theo, Ngô Đức Cường mang hai người phụ nữ một cao một thấp xông đến gần.

Lục Thiên Bảo chỉ sững sờ có một lúc, sau đó liền nhanh chóng kéo Tổng Phi Phi tránh sang một bên. Đồng thời hét lớn với người trong phòng bệnh: “Thuốc giải đến rồi, chuẩn bị cấp cứu.

Dường như âm thanh của anh ấy chi vang lên trong chớp mắt, Ngô Đức Cường đã lao như một cơn gió mang người vào phòng bệnh.

“Me, me di!!

Tổng Phi Phi nhảy lên một cái, giẫm lên chân của Lục Thiên Bảo. Lục Thiên Bảo bị đau liền buông tay cô ta ra, cô ta liền lập tức đi theo đám người Ngô Đức Cường vào phòng.

Lục Thiên Bảo đầu đến mức hít vào một ngụmkhông khí, khập khiêng vào theo.

Trong phòng bệnh, bác sĩ đã nhường vị trí cấp cứu bên giường bệnh, Ngô Đức Cường vội vàng kéo chăn đang phủ trên người Vũ Tuyết Như ra.

Hồng Nhung mang một chiếc bình sứ nhỏ đấy màu xanh hoa trắng từ trong chiếc túi hoạt hình mang theo ra, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu đỏ đút vào miệng Vũ Tuyết Như.Bạch Bách Hợp phối hợp bưng đến một ly nước, nắm lấy cằm của Vũ Tuyết Như rồi đổ vào.

Nhưng Bạch Bách Hợp vừa buông tay, thuốc và nước liền chảy ra khỏi miệng của Vũ Tuyết Như, không hề đút được vào trong miệng.

Ngô Đức Cường sốt ruột nhìn về phía Tiêu Nhi và ông cụ Tiêu: “Mợ ba, ông cụ, có cách nào khiến bà ta động đậy một chút không? Chỉ cần thuốc có thể vào cổ họng là được.

Nhịp tim của Vũ Tuyết Như đã hoàn toàn dừng lại, cơ thể cũng đã bắt đầu đông cứng, lạnh lẽo, sớm đã không còn sức sống.

Ông cụ Tiêu và Tiêu Nhi nhìn nhau một cái, trầm ngâm đáp: “Chúng ta thử chậm một lần nữa, đã có hết sức rồi thì chỉ có thể nghe ý trời thôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.2 /10 từ 116 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status