Thông tin truyện
Cô vợ giả ngốc của tổng tài
Đánh giá: 8.2/10 từ 116 lượt.
Truyện Cô vợ giả ngốc của tổng tài kể về Ôn Thục Nhi bị ép gả tới nhà họ Hoắc cho cậu ba tàn phế, nàng có khuôn mặt ai nhìn cũng thấy tạo hoá thật trớ trêu. Đã vậy đầu óc lại ngốc nghếch, thành tích đi học y khoa chỉ vừa đủ qua môn. Nhưng đằng sau vẻ ngoài đó chứa đựng bao nhiêu bí mật....
Ôn Thục Nhi mặc một chiếc váy cưới màu trắng kiểu dáng truyền thống kết hợp với một chiếc khăn trùm đầu màu trắng, bị trợ lý của Ôn Thanh Tuấn là Trương Thiên Toàn đưa từ cửa sau tiến vào căn biệt thự ở sân sau ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc.
Trong suốt quá trình này, không có một người nào khác đưa đón, cũng không có sự ồn ào, náo nhiệt. Nơi này yên tĩnh như thể một nghĩa trang vậy.
Trương Thiên Toàn một mạch đưa Ôn Thục Nhi vào phòng ngủ, đè bả vai để cô ngồi trên giường, khuôn mặt ghé sát khăn trùm đầu của cô, thấp giọng đe dọa: “Ôn Thục Nhi, người sống ở đây chính là chồng của cô. Cô ngoan ngoãn ghi nhớ kỹ những lời dặn dò đó, nếu không hãy cẩn thận tính mạng của ông bà ngoại cô.” Cơ thể gầy yếu của Ôn Thục Nhi khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi biết rồi. Anh không cần phải lo lắng, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong, đầu cô càng lúc càng cúi thấp xuống.
Thực sự là một kẻ ngốc.
Trương Thiên Toàn mỉm cười hài lòng, quay người rời di.
Ôn Thục Nhi đợi một lúc lâu, không thấy có người nào đến, xung quanh bao trùm sự im lặng chết chóc.
Gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Căn biệt thự khổng lồ này khiến người ta không cảm nhận được một chút xíu không khí vui mừng náo nhiệt nào của cặp đôi mới cưới, thậm chí có thể nói không ai nghĩ tới nơi này là một khu nhà cao cấp. Không ngoa nếu như nói căn biệt thự này giống như một ngôi mộ hoang vắng vậy.
Cô vốn tưởng rằng nhà họ Ôn muốn biến cuộc hôn nhân này trở thành chuyện làm ăn, nhưng không ngờ tới nhà họ Hoắc lại thờ ơ đến như Vậy.
Bọn họ không để bụng nhưng cô thì có. Dù sao cô đến đây cũng không phải vì muốn đảm đương chức vụ bà Hoắc.
Trong bụng “ục ục” lên hai tiếng, Ôn Thục Nhi gỡ bỏ chiếc khăn trùm đầu màu trắng đính đầy ngọc trai ra rồi nhảy xuống giường. Cô đẩy cặp kính gọng đen lên sống mũi, đôi mắt trong VeO và ranh mãnh sau tròng kính xoay chuyển, xem xét bốn phía xung quanh.
Đây là phòng ngủ của chồng cô? Căn phòng không nhỏ nhưng bài trí lại vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn cùng với một chiếc tủ quần áo. Toàn bộ là gam màu lạnh, không phải đen thì là xám.
Ôn Thục Nhi mặc một chiếc váy cưới màu trắng kiểu dáng truyền thống kết hợp với một chiếc khăn trùm đầu màu trắng, bị trợ lý của Ôn Thanh Tuấn là Trương Thiên Toàn đưa từ cửa sau tiến vào căn biệt thự ở sân sau ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc.
Trong suốt quá trình này, không có một người nào khác đưa đón, cũng không có sự ồn ào, náo nhiệt. Nơi này yên tĩnh như thể một nghĩa trang vậy.
Trương Thiên Toàn một mạch đưa Ôn Thục Nhi vào phòng ngủ, đè bả vai để cô ngồi trên giường, khuôn mặt ghé sát khăn trùm đầu của cô, thấp giọng đe dọa: “Ôn Thục Nhi, người sống ở đây chính là chồng của cô. Cô ngoan ngoãn ghi nhớ kỹ những lời dặn dò đó, nếu không hãy cẩn thận tính mạng của ông bà ngoại cô.” Cơ thể gầy yếu của Ôn Thục Nhi khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi biết rồi. Anh không cần phải lo lắng, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong, đầu cô càng lúc càng cúi thấp xuống.
Thực sự là một kẻ ngốc.
Trương Thiên Toàn mỉm cười hài lòng, quay người rời di.
Ôn Thục Nhi đợi một lúc lâu, không thấy có người nào đến, xung quanh bao trùm sự im lặng chết chóc.
Gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Căn biệt thự khổng lồ này khiến người ta không cảm nhận được một chút xíu không khí vui mừng náo nhiệt nào của cặp đôi mới cưới, thậm chí có thể nói không ai nghĩ tới nơi này là một khu nhà cao cấp. Không ngoa nếu như nói căn biệt thự này giống như một ngôi mộ hoang vắng vậy.
Cô vốn tưởng rằng nhà họ Ôn muốn biến cuộc hôn nhân này trở thành chuyện làm ăn, nhưng không ngờ tới nhà họ Hoắc lại thờ ơ đến như Vậy.
Bọn họ không để bụng nhưng cô thì có. Dù sao cô đến đây cũng không phải vì muốn đảm đương chức vụ bà Hoắc.
Trong bụng “ục ục” lên hai tiếng, Ôn Thục Nhi gỡ bỏ chiếc khăn trùm đầu màu trắng đính đầy ngọc trai ra rồi nhảy xuống giường. Cô đẩy cặp kính gọng đen lên sống mũi, đôi mắt trong VeO và ranh mãnh sau tròng kính xoay chuyển, xem xét bốn phía xung quanh.
Đây là phòng ngủ của chồng cô? Căn phòng không nhỏ nhưng bài trí lại vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn cùng với một chiếc tủ quần áo. Toàn bộ là gam màu lạnh, không phải đen thì là xám.
Danh sách chương
- Chương 201: Khả năng là xảy ra chuyện rồi
- Chương 202: Anh đã biết hết rồi sao?
- Chương 203: Cô ấy gần đây có chút kỳ quái
- Chương 204: Tôi mang tiền tới rồi, thả người
- Chương 205: Chọn một trong hai, tôi chọn Tống Phi Phi
- Chương 206: Anh ấy hối hận rồi
- Chương 207: Tự chính tay mình đẩy Ôn Thục Nhi đẩy xuống địa ngục
- Chương 208: Là do hai người làm sao?
- Chương 209: Vì cái gì mà anh lại từ bỏ cô ấy?
- Chương 210: Đánh chết đám lòng lang dạ sói, phụ tình, phụ nghĩa
- Chương 211: Tất cả là vì anh
- Chương 212: Hộc máu
- Chương 213: Để tôi đi tìm cô ấy.
- Chương 214: Thật sự yêu cô gái xấu xí đó
- Chương 215: Tôi không xứng
- Chương 216: Em vẫn còn sống, có đúng không?
- Chương 217: Đưa tay cho em
- Chương 218: Gặp được anh, tất cả đều thay đổi
- Chương 219: Năm năm sau
- Chương 220: Không thể đưa đứa nhỏ theo
- Chương 221: Thưởng lớn tìm người
- Chương 222: Anh đến thăm em
- Chương 223: Trừ phi Tiêu Nhi sống lai
- Chương 224: Không muốn tôi trở về sao?
- Chương 225: Không phải em nói nó rất ngọt sao?
- Chương 226: Cô ấy còn sống!
- Chương 227: Lỗ thì anh chịu, lời thì cho em hết
- Chương 228: Theo đuổi cô
- Chương 229: Món quà gì
- Chương 230: Cô không ở đây
- Chương 231: Con trai anh ấy
- Chương 232: Thật trùng hợp
- Chương 233: Tôi cho anh ba phút
- Chương 234: Tôi sẽ trả lại hết tất cả cho cô
- Chương 235: Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải thích ứng!
- Chương 236: Cô đích thực là phương thuốc chữa khỏi cho anh ấy
- Chương 237: “Sao lại trông giống mình thế?"
- Chương 238: Tại sao anh lại ở đây?
- Chương 239: Cô ấy thực sự rất tốt
- Chương 240: Ai cũng không thể cướp đi con của hắn !
- Chương 241: Bà đã chiều cháu quá nhiều
- Chương 242: Tôi nhất định sẽ cố gắng
- Chương 243: Tại sao lại vẫn còn sống?
- Chương 245: Là con trai ruột của anh!
- Chương 246: Cắn môi của anh
- Chương 247: “Nhớ kỹ lời anh nói, cân nhắc kỹ càng”
- Chương 248: Trở lại bên cạnh anh ta
- Chương 249: Anh ta nhìn cậu trên vách đá suốt bảy ngày bảy đêm
- Chương 250: Hai cha con lần đầu chính thức gặp mặt
- Chương 251: Chú đừng có ý đồ làm phiền mẹ cháu nữa