Thông tin truyện
Cô vợ giả ngốc của tổng tài
Đánh giá: 8.2/10 từ 116 lượt.
Truyện Cô vợ giả ngốc của tổng tài kể về Ôn Thục Nhi bị ép gả tới nhà họ Hoắc cho cậu ba tàn phế, nàng có khuôn mặt ai nhìn cũng thấy tạo hoá thật trớ trêu. Đã vậy đầu óc lại ngốc nghếch, thành tích đi học y khoa chỉ vừa đủ qua môn. Nhưng đằng sau vẻ ngoài đó chứa đựng bao nhiêu bí mật....
Ôn Thục Nhi mặc một chiếc váy cưới màu trắng kiểu dáng truyền thống kết hợp với một chiếc khăn trùm đầu màu trắng, bị trợ lý của Ôn Thanh Tuấn là Trương Thiên Toàn đưa từ cửa sau tiến vào căn biệt thự ở sân sau ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc.
Trong suốt quá trình này, không có một người nào khác đưa đón, cũng không có sự ồn ào, náo nhiệt. Nơi này yên tĩnh như thể một nghĩa trang vậy.
Trương Thiên Toàn một mạch đưa Ôn Thục Nhi vào phòng ngủ, đè bả vai để cô ngồi trên giường, khuôn mặt ghé sát khăn trùm đầu của cô, thấp giọng đe dọa: “Ôn Thục Nhi, người sống ở đây chính là chồng của cô. Cô ngoan ngoãn ghi nhớ kỹ những lời dặn dò đó, nếu không hãy cẩn thận tính mạng của ông bà ngoại cô.” Cơ thể gầy yếu của Ôn Thục Nhi khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi biết rồi. Anh không cần phải lo lắng, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong, đầu cô càng lúc càng cúi thấp xuống.
Thực sự là một kẻ ngốc.
Trương Thiên Toàn mỉm cười hài lòng, quay người rời di.
Ôn Thục Nhi đợi một lúc lâu, không thấy có người nào đến, xung quanh bao trùm sự im lặng chết chóc.
Gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Căn biệt thự khổng lồ này khiến người ta không cảm nhận được một chút xíu không khí vui mừng náo nhiệt nào của cặp đôi mới cưới, thậm chí có thể nói không ai nghĩ tới nơi này là một khu nhà cao cấp. Không ngoa nếu như nói căn biệt thự này giống như một ngôi mộ hoang vắng vậy.
Cô vốn tưởng rằng nhà họ Ôn muốn biến cuộc hôn nhân này trở thành chuyện làm ăn, nhưng không ngờ tới nhà họ Hoắc lại thờ ơ đến như Vậy.
Bọn họ không để bụng nhưng cô thì có. Dù sao cô đến đây cũng không phải vì muốn đảm đương chức vụ bà Hoắc.
Trong bụng “ục ục” lên hai tiếng, Ôn Thục Nhi gỡ bỏ chiếc khăn trùm đầu màu trắng đính đầy ngọc trai ra rồi nhảy xuống giường. Cô đẩy cặp kính gọng đen lên sống mũi, đôi mắt trong VeO và ranh mãnh sau tròng kính xoay chuyển, xem xét bốn phía xung quanh.
Đây là phòng ngủ của chồng cô? Căn phòng không nhỏ nhưng bài trí lại vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn cùng với một chiếc tủ quần áo. Toàn bộ là gam màu lạnh, không phải đen thì là xám.
Ôn Thục Nhi mặc một chiếc váy cưới màu trắng kiểu dáng truyền thống kết hợp với một chiếc khăn trùm đầu màu trắng, bị trợ lý của Ôn Thanh Tuấn là Trương Thiên Toàn đưa từ cửa sau tiến vào căn biệt thự ở sân sau ngôi nhà cũ của nhà họ Hoắc.
Trong suốt quá trình này, không có một người nào khác đưa đón, cũng không có sự ồn ào, náo nhiệt. Nơi này yên tĩnh như thể một nghĩa trang vậy.
Trương Thiên Toàn một mạch đưa Ôn Thục Nhi vào phòng ngủ, đè bả vai để cô ngồi trên giường, khuôn mặt ghé sát khăn trùm đầu của cô, thấp giọng đe dọa: “Ôn Thục Nhi, người sống ở đây chính là chồng của cô. Cô ngoan ngoãn ghi nhớ kỹ những lời dặn dò đó, nếu không hãy cẩn thận tính mạng của ông bà ngoại cô.” Cơ thể gầy yếu của Ôn Thục Nhi khẽ run lên, nhỏ giọng nói: “Tôi, tôi biết rồi. Anh không cần phải lo lắng, tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời.” Nói xong, đầu cô càng lúc càng cúi thấp xuống.
Thực sự là một kẻ ngốc.
Trương Thiên Toàn mỉm cười hài lòng, quay người rời di.
Ôn Thục Nhi đợi một lúc lâu, không thấy có người nào đến, xung quanh bao trùm sự im lặng chết chóc.
Gió thổi vào từ cửa sổ đang mở, mang theo cảm giác lạnh lẽo.
Căn biệt thự khổng lồ này khiến người ta không cảm nhận được một chút xíu không khí vui mừng náo nhiệt nào của cặp đôi mới cưới, thậm chí có thể nói không ai nghĩ tới nơi này là một khu nhà cao cấp. Không ngoa nếu như nói căn biệt thự này giống như một ngôi mộ hoang vắng vậy.
Cô vốn tưởng rằng nhà họ Ôn muốn biến cuộc hôn nhân này trở thành chuyện làm ăn, nhưng không ngờ tới nhà họ Hoắc lại thờ ơ đến như Vậy.
Bọn họ không để bụng nhưng cô thì có. Dù sao cô đến đây cũng không phải vì muốn đảm đương chức vụ bà Hoắc.
Trong bụng “ục ục” lên hai tiếng, Ôn Thục Nhi gỡ bỏ chiếc khăn trùm đầu màu trắng đính đầy ngọc trai ra rồi nhảy xuống giường. Cô đẩy cặp kính gọng đen lên sống mũi, đôi mắt trong VeO và ranh mãnh sau tròng kính xoay chuyển, xem xét bốn phía xung quanh.
Đây là phòng ngủ của chồng cô? Căn phòng không nhỏ nhưng bài trí lại vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường lớn cùng với một chiếc tủ quần áo. Toàn bộ là gam màu lạnh, không phải đen thì là xám.
Danh sách chương
- Chương 302: Tôi lập tức phái người đi mời
- Chương 303: Chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng phải thử
- Chương 304: Tất cả mọi người đều đang giúp anh, anh nhất định phải tiếp tục chống chọi
- Chương 305:
- Chương 306: Tất cả các người đi ra ngoài cho tôi! "Điện hạ!”
- Chương 307: Chú ơi, tôi xin lỗi!
- Chương 308: Trong đầu tôi chỉ có cô
- Chương 309: Tôi tin cô
- Chương 310: Anh đến đây để giúp đỡ hay để gây thêm phiền phức
- Chương 311: Sớm muộn gì cũng đến tẩm cung của Hồng Liệt
- Chương 312: Con không thèm quan tâm ông ta đâu
- Chương 313: Hình như phía trước hết đường đi rồi
- Chương 314: Bọn họ sẽ đuổi theo sau thôi
- Chương 315: Bị thương
- Chương 316: Anh Sẽ Không Giết Em Đâu, Nhất Định Sẽ Không!
- Chương 317: Hôn anh ấy
- Chương 318: Ôm cô ấy vào lòng
- Chương 319: Các người đền nổi không?
- Chương 320: Em nhất định phải nghĩ cách khiến ông ấy giúp đỡ
- Chương 321: Không muốn để bọn họ làm phiền thế giới của hai người chúng ta
- Chương 322: Có phải cháu nhìn trúng người đàn ông kia rồi không?
- Chương 323: Quả nhiên là con yêu tinh nhỏ
- Chương 324: Mọi người mau chạy đi
- Chương 325: Đều là kẻ hết
- Chương 326: Tôi đồng ý với cô, tôi sẽ thử
- Chương 327: Tôi sẽ không để anh ấy xảy ra chuyện đâu
- Chương 328: Ông nội thử là biết, không phải sao?
- Chương 329: Tôi đi tiễn anh ấy.
- Chương 330: Hoàng tử mất tích
- Chương 331: Bên ngoài có một cậu bé năm sáu tuổi
- Chương 332: Mày là con trai của Kiến Phong ư?
- Chương 333: Ở nước Z của chị có phải là phổ biến chế độ đa phu không?
- Chương 334: Ai cũng đều có nỗi khổ riêng!
- Chương 335: Ông đang muốn lấy mạng cậu ấy à!
- Chương 336: Tiểu nha đầu, lại muốn công kích ta à?
- Chương 337: Em đưa anh tới giường nghỉ ngơi
- Chương 338: Nếu không hiểu thì nên quan sát nhiều hơn là hỏi
- Chương 339: Đừng ai mong bước khỏi cánh cửa này
- Chương 340: Ai hướng dẫn ngươi
- Chương 341: Cậu không biết vị thần y chữa khỏi cho anh ấy là ai sao?
- Chương 342
- Chương 343: Em muốn đút cho anh ăn, anh cho em cơ hội đút cho anh có được không?
- Chương 344: Đây là cô đang chơi đùa với lửa!
- Chương 345: Lại gần hôn em
- Chương 346: Chị không muốn sống nữa rồi à?
- Chương 347: Tôi cần các người làm gì?
- Chương 348: Tìm thấy thuốc giải thay thế rồi sao?
- Chương 349: Ông ngoại, sao ông lại tới đây?
- Chương 350: Anh sẽ ổn thôi, nhất định sẽ ổn
- Chương 351