Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương

Chương 341: Điềm xấu lễ mừng thọ

Convertor: Vovo

Editor: Hyna Nguyễn

————————-

“Diệp Oản Oản, cô quả thật là hỗn láo mà!” Ngay lập tức, âm thanh chói tay của Phương Tú Mẫn vang lên.

“Sinh nhật của ông nội mà cô lại đưa đến đồ vật đáng sợ như vậy, cô rốt cuộc là có ý gì đây, đúng là ác độc mà!” Lương Thi Hàm vừa nhìn thấy món quà mà Diệp Oản Oản đưa tới, lúc này đứng dậy, tức giận chỉ vào mặt Diệp Oản Oản mắng.

Một đám ông lão ngồi ở vị trí chủ tọa, thậm chí hai người Lý Nhạc cùng Chu Thanh Cương chân mày cũng nhíu lại, có chút khó tin nhìn về phía Diệp Oản Oản.

Tối nay là sinh nhật ông nội của cô, Diệp Oản Oản làm sao lại dám đưa đến thứ đồ vật không có ý nghĩa mai mắn như thế được.

Không cần nói đến đây là ngày vui của Diệp Hồng Duy, cho dù là ngày bình thường, cũng tuyệt đối không thể đưa cái này cho trưởng bối, ở buổi tiệc như thế này lại dùng vật này để chúc thọ rõ ràng là muốn đòi mạng người nhìn mà!

Cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Diệp Hồng Duy, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, trong lòng chợt trầm xuống.

“Ông nội, đây cũng không phải là quà tặng con chuẩn bị cho lễ mừng thọ của ông.”

“Diệp Oản Oản, Hoàng quản gia nói vật này là do cô đưa đến, dù sao cô đã dám đưa đến nhưng lại không dám thừa nhận, không nghĩ tới cô cư nhiên là người ác độc như thế! Cô dù sao trong thân thể cũng chảy huyết mạch của Diệp gia, làm sao có thể làm ra chuyện súc sinh cũng không bằng như thế! Cô rốt cuộc muốn làm gì đây?!” Phương Tú Mẫn căn bản không cho Diệp Oản Oản cơ hội phản bác, bà ta không kịp chờ đợi muốn thừa cơ hãm hại hạ thấp danh tiếng của Diệp Oản Oản.

Ngồi trên chỗ chủ tọa, gần như tất cả ánh mắt của mấy ông lão đều rơi ở trên người Diệp Oản Oản, chỉ có một vị học giả tuổi chừng 80 dùng ánh mắt của mình đặt trên cốt chế phẩm, bất ngờ lộ ra vẻ nghi hoặc muốn xem xét đồ vật đó. 

Trong phòng khách, đông đảo khách mời nhìn cốt chế phẩm trước mắt Diệp Hồng Duy, trong mắt đều nổi lên vẻ cổ quái cùng ánh mắt quỷ dị.

Lễ vật của Diệp Oản Oản quả thực làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Hai mẹ con Lương Thi Hàm cùng Phương Tú Mẫn chỉ trích cùng mắng chửi nhưng Diệp Oản Oản thân là người trong cuộc lại không có động tĩnh gì, trên khuôn mặt tinh xảo chỉ có vẻ bình tĩnh.

Cô cũng không ngờ tới đồ mà mình không muốn đưa ra sẽ bị quản gia Hoàng Minh Khôn mang lên.

Diệp Oản Oản đem tâm trạng mình ổn định lại, thầm nghĩ đối sách.

Diệp Hồng Duy cả người lạnh lẽo như băng ngàn năm, trong mắt hàn quang kinh người, người gặp không rét mà run.

Trên chủ tọa, khách mời do Diệp Hồng Duy tự mình chiêu đãi một đám các ông lão trố mắt nhìn nhau.

Bên kia, Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân lại yên tĩnh như cái cộc gỗ, bởi vì hành động này của Diệp Oản Oản, buổi thọ yến này của lão gia tử sợ rằng đã không cách nào thu lại được nữa rồi.

“Lấy kính lúp tới đây.”

Bỗng nhiên, một ông lão híp mắt lại cất tiếng nói nhất thời phá vỡ yên tĩnh.

Mặc dù không biết ông lão có dụng ý gì nhưng vẫn có người lấy kính lúp tới đưa cho ông ta.

Nhận lấy kính lúp, ông lão không kịp đợi hướng về cốt chế phẩm tiếp tục quan sát.

Hành động này của ông đủ để khách mời ở đây không cách nào hiểu được.

“Chuyện này…”

Ông lão xuyên qua kính lúp, trong miệng thỉnh thoảng truyền tới tiếng nghi ngờ cùng tiếng thán phục.

Diệp Hồng Duy cùng một đám ông lão đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Qua chốc lát sau, ông lão kia đứng dậy, dứt khoát đem cốt chế phẩm ở trước người Diệp Hồng Duy nâng lên, đặt ở trước mắt mình.

“Đại tuyệt tác…” Ông lão trong miệng không biết nhỏ giọng lầm bầm cái gì, ánh mắt sáng lên.

“Diệp lão đầu… Tôi muốn thương lượng với ông chuyện này…” Ông lão nhìn về phía Diệp Hồng Duy, bỗng nhiên mở miệng nói.

Nghe vậy Diệp Hồng Duy thần sắc không hiểu tiếp tục nghe xem có chuyện gì xảy ra.

“Ông đem vật này cho tôi đi…” Nói đến đây, ông lão nhất thời lắc đầu: “Không không… Tôi dùng “Long chi quật khởi” đổi với ông, như thế nào có được không?”

Theo lời ông lão vừa nói ra, toàn bộ trong phòng tiệc lại lần nữa lâm vào yên lặng.

Nhưng mà sau sự yên lặng ngắn ngủi liền truyền tới từng trận kinh ngạc.

“Long chi quật khởi… Chẳng phải đó chính là một trong những tác phẩm điêu khắc nổi tiếng và quý giá nhất của đại sư Âu Dương Dục “

“Chính xác đúng là như vậy rồi, kia chính là do Âu Dương Dục tự mình nghiên cứu chế tạo ra mà…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 103 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status