Cô vợ tái sinh

Chương 369





Chương 369: Chưa được thỏa mãn dục vọng

Thương Trăn đã xõa mái tóc dài, lộ ra đường cong quyến rũ.

“Anh nhìn có thấy hài lòng không?”

Phong Hành Diễm si mê nhìn cô, cả người bị kéo căng đến mức cực hạn, giống như chỉ tùy ý kích thích liền gãy mất, ánh mắt anh càng ngày càng âm trầm, hơi thở càng lúc càng dồn dập.

“Trăn Trăn…” Ở trong lòng, anh âm thầm thề, lần tiếp theo, anh nhất định phải trói cô lại, làm đủ loại trêu chọc cô, để cho cô cũng trải qua loại cảm giác thống khổ khi bị dục vọng tàn phá, sau đó không ngừng muốn cô! Nhất định như thế!

Thương Trăn buông tầm mắt xuống, ngón tay giống như ban ơn, cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh, lộ ra cơ bụng bị một tầng mồ hôi mỏng phủ lên, ngón tay lướt qua phần dây lưng, thử thách mức độ kiên nhẫn của người ta.

Phong Hành Diễm ngửa đầu thở dốc, nhẫn nhịn quá lâu, anh cảm thấy tuyến tiền liệt của mình có loại cảm giác trướng đau, nhưng hết lần này đến lần khác, động tác của Thương Trăn lại rất chậm, anh sắp nổi điên lên rồi!

Đôi mắt màu tím của anh bị hơi nước phủ lên, đôi môi bị cắn chặt cũng lộ ra một vài tơ máu.

Nhanh hơn, nhanh hơn nữa đi!

Thương Trăn không để anh chờ quá lâu, chỉ là động tác chậm rãi mà thôi, cô cởi ra dục vọng của anh, để Phong Hành Diễm ưỡn người lên, phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ.

“Nhanh lên…” Anh khàn khàn thúc giục.

Thương Trăn bị giọng nói của anh trêu chọc, nhìn thoáng qua anh.

Cô không hoàn toàn cởi quần áo của hai người xuống, nửa người dưới bị váy dài che khuất, cái gì cũng không nhìn thấy, sau đó dùng tư thái rất dụ hoặc để cởi quần.

Lúc Phong Hành Diễm nhìn thấy Thương Trăn dùng đầu ngón tay cầm miếng vải nhỏ kia ném xuống mặt đất, Phong Hành Diễm nghe thấy tiếng lý trí của mình vỡ vụn!

Hai mắt anh giống như có thể xuyên thấu váy của cô, nhìn thấy cảnh tượng khiến người ta phát điên, cơ thể càng thêm cứng rắn.

Lúc cơ thể kề sát nhau, cả hai đều run rẩy.

Thương Trăn mơ màng nhìn anh, đột nhiên cười khanh khách, nói: “… Thật ra em đoán được hai người đang có âm mưu chờ em, ngay từ đầu, vốn dĩ em không muốn tới, em không muốn đi đến một bước này, để anh lại một lần nữa phá nát phòng ngự của em.”

Lời cô nói khiến cho Phong Hành Diễm dần dần tìm được một chút lý trí, nửa người dưới của anh bị giày vò, ngửa đầu, khàn giọng nói: “Vì sao em còn muốn đến?”

Vấn đề này khiến cho Thương Trăn lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, ánh mắt phức tạp.

“Bởi vì chỉ cần nghĩ đến, anh nghiêm túc chuẩn bị tất cả, em không đến, anh sẽ có bao nhiêu thất vọng, cho nên, có hơi không khống chế được nổi chính mình…”

Phong Hành Diễm sững sờ.

Hai tay Thương Trăn chống lên hai bên người anh, cơ thể lấy một đường cong tuyệt vời chống đỡ lên trên người anh, giọng nói trầm thấp.

“… Em cho rằng mình đã hoàn toàn vứt bỏ đi mọi thứ, bởi vì anh, chúng nó lại quay về, em cho rằng mình đã đầy đủ lý trí, máu lạnh vô tình, mà anh lại lần lượt đánh vỡ nguyên tắc của em.”

Cô giống như có nghi vấn, thở dài: “Vì thế, em nên làm gì với anh bây giờ?”

Trái tim Phong Hành Diễm đập thình thịch, ngoại trừ một bộ phận nào đó của hai người bọn họ đang kề sát nhau, những bộ phận khác trên cơ thể đều không hề dây dưa, nhưng lúc này đây, anh lại cảm thấy linh hồn của bọn họ đang quấn lấy nhau, mong muốn đơn phương cũng được, nghiệt duyên cũng được, nghiêm túc dây dưa cũng được, không cách nào tách ra!

“Thừa nhận đi, Trăn Trăn, em yêu anh.”

Cho dù trên mặt cô có lạnh lùng, bình tĩnh như thế nào, thế nhưng anh đã cảm nhận được cơ thể của cô cũng bởi vì anh mà sôi trào, cô yêu anh! Điều này giống như là thuốc kích dục tốt nhất, khiến anh chỉ mới suy nghĩ một chút, cơ thể đã không nhịn được run rẩy.

“Yêu anh…” Thương Trăn không khỏi lặp lại, giọng nói của cô khàn khàn mơ màng khiến Phong Hành Diễm cảm thấy ngứa ngáy, anh hừ một tiếng, cơ thể cong lên, từng chút chen về phía cơ thể cô.

Cơ thể hai người đều run lên, mỗi khi từng bước đi vào, Phong Hành Diễm đều cảm nhận được sự chặt chẽ và nhiệt độ khiến anh phát điên.

Xuyên thủng cô, có được cô, ngoại trừ niềm vui sướng đỉnh điểm của cơ thể, còn có một loại cảm giác chinh phục, khoái cảm cướp đoạt mãnh liệt! Khiến hai mắt anh đỏ ngầu, cắn chặt răng mới không để mình liều lĩnh xé nát cô…

“Em yêu anh, Trăn Trăn, em yêu anh, thừa nhận đi!”

Nếu không, vậy thì nên giải thích như thế nào, rõ ràng cô bởi vì đau đớn mà nhíu mày, nhưng vẫn buông lỏng chính mình để tiếp nhận anh.

Nếu không, vậy thì nên giải thích như thế nào, cô lần lượt muốn rời đi, lại vì anh mà kiên trì?

Cô thản nhiên như thế, làm Phong Hành Diễm liều mạng ngăn chặn xúc động chính mình muốn vào đến tận cùng, từ từ mở rộng biên giới đất, cho dù thế, sự thoải mái này, không một ai có thể mang đến cho anh.

Dường như đã đi qua một khoảng thời gian rất dài, Phong Hành Diễm mới hoàn toàn đi vào, lúc này, đầu anh chảy đầy mồ hôi, lại không quên thương tiếc dỗ cô.

“Đau không em? Anh có thể nhẹ hơn.”

Thương Trăn cắn răng, không để cho chính mình lộ ra vẻ mặt khó chịu nào, sau cùng, đôi mắt cô giống như được nước gột rửa qua, hai gò má ửng hồng, nói.

“So với lần trước, anh dịu dàng hơn nhiều.”

Cô nói như thế, đơn giản chính là muốn mệnh, trên trán Phong Hành Diễm có giọt mồ hôi to bằng hạt đậu rơi xuống, cơ bắp trên người căng lên, anh dường như có thể nghe được tiếng máu trong người mình sôi trào.

“Cởi trói cho anh, anh nhất định sẽ làm cho em sung sướng hơn.”

Thương Trăn khẽ cười một tiếng: “Anh đang nói đùa đấy à?”

Cô di chuyển, thành công khiến Phong Hành Diễm hít sâu một hơi.

“Bây giờ anh còn nhịn được, nhưng đợi một lát nữa, thuốc có tác dụng, anh nhất định sẽ nổi điên, không phải anh đã nói em là vưu vật à?”

Phong Hành Diễm điên rồi, từ khi cô bắt đầu câu nói này, anh điên rồi!

“Vì thế… Vẫn nên để em đến đi, anh chỉ cần hưởng thụ là được.”

Sau khi nói xong, cô không để ý đến Phong Hành Diễm phản đối, chính mình nắm chặt độ sâu, chậm rãi lên xuống, trêu chọc người một cách trí mạng, khoái cảm đến đỉnh điểm, lại làm cho người ta càng cảm thấy không đủ.

Đây tuyệt đối là giây phút Phong Hành Diễm cảm thấy hạnh phúc, lại thống khổ nhất.

“Sâu thêm một chút! Bảo bối, sâu thêm một chút!”

Bởi vì biên độ động tác của Thương Trăn quá nhỏ, Phong Hành Diễm vẫn luôn ở trong ranh giới nổi điên và sắp nổi điên, giống như mãi không gãi đúng chỗ ngứa, chẳng những cơ thể không thoải mái, ngược lại càng thêm gian nan! Rõ ràng có thể vui vẻ hơn, chỉ cần cô sâu hơn, sâu hơn!

Thương Trăn cuộn mình trên ngực anh, giống như con mèo nhỏ hừ một tiếng, khàn giọng nói: “Không cần, lớn như thế, em nuốt không trôi.”

Phong Hành Diễm muốn hộc máu, làm sao có thể nuốt không trôi, lần đầu tiên cô có thể!

Mỗi lần anh muốn tự mình động, Thương Trăn lại dịch ra, anh chỉ có thể nghênh hợp với tiết tấu của cô, mặc cho dục vọng của mình thoáng được thoải mái, sau đó nghênh đón phản công mãnh liệt hơn.

Chờ đến sau cùng khi anh phát tiết ra, loại cảm giác không tận hứng kia khiến xương tủy anh đều cảm thấy ngứa, anh căn bản không thỏa mãn! Phải nói, so với trước đó còn cảm thấy không đủ!

Nhưng giày vò hơn một tiếng, Thương Trăn đã mệt mỏi không nhúc nhích được.

Gương mặt nhỏ nhắn của cô lộ ra dáng vẻ thỏa mãn, sau khi dọn dẹp qua cho hai người, cô không để ý đến Phong Hành Diễm ngăn cản, từ từ đến ghế sofa, thế mà dự định ngủ!

“Em mệt quá, làm cũng làm rồi, có lẽ dược tính của thuốc trên người anh đã được giải rồi? Vậy em ngủ trước đây.”

Giải rồi?

Phong Hành Diễm cảm nhận được chính mình vẫn cứng rắn như cũ, thật đúng là khóc không ra nước mắt, so với lúc chưa được giải dược tính, anh còn khó chịu hơn!

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status