Cô vợ tái sinh

Chương 370





Chương 370: Bồi bổ

“Trăn Trăn, bảo bối, cầu xin em, một lần nữa nhé?”

Chiếc dây thừng đáng chết này, vì sao không cởi được?

“Không được.”

Thương Trăn mặc quần áo của mình lên, đưa lưng về phía anh, lộ ra phần lưng trắng nõn, đồng thời còn từ trên mặt đất lấy lên đồ để búi tóc.

Giọng điệu lười biếng này càng khiến cho Phong Hành Diễm khó nhịn được, cơ thể giãy dụa, cảm giác chưa được thỏa mãn dục vọng kia, nói một cách đơn giản chính là muốn ép chết người đi! Một lần vừa rồi, không chỉ không dập được lửa, ngược lại càng khiến ngọn lửa trong anh cháy dữ dội hơn! Anh sắp bị dục hỏa thiêu đốt rồi.

“Trăn Trăn…”Anh nghiêng người, khát vọng nhìn bóng lưng cô, dáng vẻ đáng thương biết bao nhiêu.

“Ít nhất em cũng nên cởi trói cho anh chứ? Như thế này, sao anh ngủ được?”

Chỉ cần có thể thoát khỏi chiếc dây thừng đáng chết này, anh liền có thể muốn làm gì thì làm! Nghĩ như thế, anh càng không thể chờ đợi!

Nhưng cố tình trước đó, Thương Trăn chỉ đắp chăn cho anh, không có ý tứ nào muốn cởi trói, điều này khiến anh có nỗi khổ mà khó nói, chỉ có thể dỗ cô.

Thương Trăn bất mãn lẩm bẩm: “Không, em mệt lắm, cởi trói cho anh, anh sẽ không bỏ qua cho em, anh cứ như thế ngủ đi!”

“Nếu không cởi trói, anh rất khó chịu, không ngủ được!”

“Cởi trói rồi, người khó chịu chính là em, lần trước tùy ý anh làm loạn, ngày hôm sau, em đã phải nằm ở trên giường suốt một ngày.”

Trước khi ngủ, cô còn lẩm bẩm một câu: “Có lẽ… Em nên nghiên cứu loại thuốc giúp thứ đó co lại?”

Không chịu đựng nổi, không chịu đựng nổi.

“Trăn Trăn… Em sẽ không thật sự đối xử với anh như thế chứ? Đừng mà! Nếu thế, đêm nay anh đừng nghĩ đến chuyện ngủ!”

Thương Trăn không trả lời, Phong Hành Diễm có chút sốt ruột.

“Trăn Trăn, cầu xin em, cởi trói cho anh có được không, anh hứa sẽ không động vào em, anh chỉ ôm em ngủ, tuyệt đối không động vào em!”

Về phần sau đó, ôm được rồi nói!

Anh nín thở chờ câu trả lời của Thương Trăn, nhưng một lát sau, thế mà lại truyền đến tiếng hít thở của Thương Trăn, cô thật sự mệt mỏi, cho dù Phong Hành Diễm ầm ĩ, cô vẫn ngủ được.

Lần này, Phong Hành Diễm thật sự muốn khóc.

Đêm nay, làm sao anh ngủ được?

Anh chấp nhận số mệnh nằm xuống, nhớ lại lần vận động kia, trong lòng rạo rực! Mồ hôi trên người anh, gần như muốn làm ướt ga giường…

Cơ thể của cô ấm áp lại chặt chẽ, bất kỳ người đàn ông nào hưởng thụ qua một lần đều không quên được…

Anh còn chưa có tận hưởng đủ, chỉ mới lướt qua mà thôi.

Không thể nghĩ đến nữa, không thể! Trừ khi anh muốn cứng rắn cả đêm.

Cho dù một lần vừa rồi Phong Hành Diễm không được thỏa mãn, nhưng ít nhất anh có được cô, đây chính là một khởi đầu tốt, không thể muốn nhiều hơn nữa!

Dù vậy, ngày hôm sau, lúc Thương Trăn thức dậy, quầng thâm trên mắt Phong Hành Diễm rất rõ ràng, anh bị dục vọng giày vò đến mức cả đêm không ngủ, đáng thương là, ngay cả việc tự mình giải quyết, anh cũng không làm được.

Cho nên lúc Thương Trăn nhìn sang, anh liền oán niệm nhìn chằm chằm cô, phần oán khí này giống như từ trong xương tủy.

Thấy Phong Hành Diễm không có sức lực gì nhìn chằm chằm cô, cuối cùng Thương Trăn động lòng trắc ẩn, hơn nữa một đêm trôi qua, có lẽ Phong Hành Diễm không còn lực sát thương gì? Nghĩ như thế, cô đi về phía anh.

Tối hôm qua, thật ra cô nghĩ làm thêm mấy lần, để dược tính trong người anh được giải hết, nhưng cô không nghĩ đến lại mệt mỏi như thế, cho nên… Không thể trách cô.

“Giúp anh cởi trói.”

Giọng nói của Phong Hành Diễm khàn khàn, thấy cô từng bước đi đến, trong ánh mắt u ám của anh đột nhiên lóe lên.

Khiến Thương Trăn cảm giác được nguy hiểm, vốn dĩ cô vươn tay ra, lúc này lại thu về, ngượng ngùng cười hai lần.

“Chuyện đó, cởi chuông phải do người buộc chuông, em đến nhờ Phong Tiểu Duyệt cởi trói cho anh.”

“Em dám!” Bên dưới chăn, quần áo của anh không chỉnh tề, sao có thể để người khác nhìn thấy?

Thương Trăn nghĩ lại, quả thật có hơi không ổn, cô tìm thấy một con dao gọt hoa quả bên cạnh tủ lạnh, cô cắm vào trên đầu giường phía sau lưng Phong Hành Diễm.

“Nhìn anh rất có sức lực, anh tự mình mài dây thừng đi!”

Sao có thể? Phong Hành Diễm vội vàng giả bộ mệt mỏi: “Anh không còn sức, em yên tâm, anh sẽ không làm gì em, giúp anh cởi trói nhé?”

Anh càng nói như thế, Thương Trăn càng cảm thấy bất an, phải biết rằng, Phong Hành Diễm là người mấy ngày không ngủ đều sẽ không uể oải như vậy.

“Không… Không được, anh tự mình giải quyết đi, em tin tưởng anh có thể làm được!”

Thấy Thương Trăn muốn chạy, cho dù Phong Hành Diễm có một vạn không đồng ý, cũng chỉ có thể tự mình ra tay cơm no áo ấm.

Vốn dĩ anh cho rằng, Thương Trăn muốn từ bên trong căn phòng ra ngoài, nhất định sẽ rất tốn sức, đến lúc đó, anh cởi xong dây thừng, còn có thể đè cô lại, để cho cô thỏa mãn anh một lần.

Mang theo loại suy nghĩ này, tốc độ của Phong Hành Diễm đột nhiên nhanh hơn, biết được anh nhanh, Thương Trăn lại càng nhanh hơn, cô trực tiếp dùng trâm cài đầu tối hôm qua, ở trên khóa cửa thao tác mấy lần, cửa liền được mở ra, thấy Phong Hành Diễm trợn mắt há mồm, gần như quên cả động tác.

“Ôi chao, may mà kỹ năng này vẫn còn đó.”

Thương Trăn hài lòng đi ra ngoài, Phong Hành Diễm vội vàng gọi cô lại!

“Khoan đã, chờ anh với, anh và em cùng ra ngoài.”

Thương Trăn chờ anh mới có quỷ, cô thè lưỡi về phía anh, cười nói: “Anh yên tâm đi, trước khi anh ra, em sẽ không để cho người khác vào.”

Sau khi nói xong liền dự định đóng cửa.

“Thương Trăn! Em dám! Không cho em đi!” Anh nhẫn nhịn cả một đêm, chỉ đợi đến hôm nay để đại phát thần uy, mở ra hùng phong, cô đi rồi, lần sau, không biết là khi nào anh mới bắt được người!

Nhưng anh càng không cho, Thương Trăn lại càng chạy nhanh, cô vừa hướng về phía anh liếc mắt đưa tình, sau đó mới nhỏ giọng ho khan một tiếng, cười nói.

“Anh từ từ thôi, đừng nóng vội, em đi ăn sáng trước… Tối hôm qua, anh phục vụ khá tốt, em sẽ dặn nhà bếp làm canh bồi bổ cho anh!”

Sau đó liền đóng cửa lại.

“Thương Trăn!!!”

Phong Hành Diễm gọi to, nhưng trả lời anh là tiếng đóng cửa không chút lưu tình của Thương Trăn!

Lúc này, Phong Hành Diễm cảm thấy mất hết ý chí, thật sâu có loại cảm giác mình bị gái chơi!

Còn Thương Trăn chính là người vô tình vô nghĩa, khách làng chơi trở mặt không quen.

Trên bàn cơm, Lý Uyển Oánh đã sớm có dáng vẻ hưng phấn, lúc Thương Trăn đến đã là chín giờ, nhưng Lý Uyển Oánh còn chưa ăn sáng, đặc biệt chờ cô, cô ngượng ngùng nói: “Mẹ nuôi, sao mẹ không ăn trước, tối hôm qua yến hội vất vả như thế, mẹ không cần chờ con.”

“Không sao, không sao!” Lý Uyển Oánh vội vàng đứng lên, thậm chí còn muốn đỡ cô, Thương Trăn bị nhiệt tình của bà dọa sợ. Lý Uyển Oánh không hề hay biết, nụ cười trên mặt không cách nào thu lại được.

“Tối hôm qua, con mới là người vất vả, đến đây, từ tối hôm qua mẹ đã bắt đầu hầm canh bồi bổ, phụ nữ ấy mà… Khụ, khụ, cần phải bồi bổ một chút!”

Vẻ mặt Thương Trăn xấu hổ, bởi vì không dám gặp cô, Phong Tiểu Duyệt đã trốn đi, nhưng Lý Uyển Oánh không giống thế, bà ấy thoải mái muốn bồi bổ sức khỏe cho Thương Trăn, Thương Trăn còn không thể từ chối.

“Vậy… Cảm ơn mẹ nuôi.”

Thương Trăn nhìn vào chiếc bát được mở nắp để ở trước mặt, một mùi thơm của thuốc ập đến, cô hơi phân biệt dược liệu, biết thứ này thật sự bổ, nghĩ đến chuyện gì, cô không khỏi cười một tiếng.

“Mẹ nuôi, canh này còn nữa không?”

Lý Uyển Oánh giật mình, vội vàng nói: “Có có có! Con muốn bao nhiêu cũng có! Trăn Trăn, con uống trước, mẹ bảo người làm bưng một bát khác đến!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status