Cô vợ tái sinh

Chương 377





Chương 377: Muốn chết sao

Viện trưởng xem như biết rõ tình hình, ông ta nhìn thoáng qua thang lầu, chần chờ nói: “Chỗ đó có camera, ai đúng ai sai, điều tra một chút liền biết.”

Lúc này, trong lòng Nhạc Mộng Như mới như tro tàn.

Thật ra loại tình huống đó của cô ta, không cần phải hoảng loạn, bởi vì cho dù xem lại camera cũng không sao, cô ta giữ tay Thương Trăn, sau đó Thương Trăn thu tay lại, quá trình này, cô ta nói Thương Trăn đẩy cô ta cũng không có gì đáng trách, nhưng hiện tại, bởi vì cô ta ngã xuống dẫn đến sảy thai, lại bị Thương Trăn chọc tức, hiện đại đầu óc mơ màng, nghe người khác nói giúp Thương Trăn một câu, thậm chí ngay cả lời phản bác, cô ta cũng không nói ra được.

Thua rồi! Cho dù cô ta đánh cược một đứa nhỏ vẫn không thể làm tổn thương đến Thương Trăn.

Thương Trăn đi lên phía trước mấy bước, lấy chiếc ngân châm kia ra, vốn dĩ máu của Nhạc Mộng Như đã ngừng chảy, lúc này lại một lần nữa chảy ra.

Bên tai cô ta vang lên giọng nói lạnh lùng của Thương Trăn.

“Muốn kiện thì kiện đi, nhiều người như thế chứng minh tôi không làm, cho dù cô có lừa gạt thành công, chẳng qua tôi chỉ mất ít tiền mà thôi, ngược lại là cô, vẫn nên đi cấp cứu thì hơn, vừa sinh non, tâm trạng lại không tốt sẽ dẫn đến cả đời không mang thai được!”

“Thương Trăn!” Nhạc Mộng Như cũng biết cô ta phải điều trị, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Thương Trăn, cô ta không cam lòng! Cô ta trừng mắt nhìn Thương Trăn, níu lấy cổ áo cô, trong mắt tràn đầy tơ máu.

“Vì sao? Vì sao cô phải hại tôi như thế? Nếu không phải cô, hiện tại người nên được vẻ vang là tôi! Cô đã cướp tất cả mọi thứ của tôi!”

Mỗi lần nghe được người khác bàn tán Phong Hành Diễm có bao nhiêu cưng chiều Thương Trăn, bảo vệ cô, thậm chí vì cứu cô, ngay cả mạng sống của mình cũng không cần, Nhạc Mộng Như đều cảm thấy hận đến mức cắn răng nghiến lợi! Bởi vì cô ta cảm thấy đây vốn dĩ đều là của cô ta, là Thương Trăn không từ thủ đoạn nào cướp đi những thứ vốn nên thuộc về cô ta.

“Tôi yêu anh ấy như vậy? Chẳng lẽ cô không biết tôi có bao nhiêu yêu anh ấy sao? Vì sao cô còn muốn giành với tôi? Cô không phải là bạn của tôi ư? Hiện tại, vì cô, danh tiếng mà tôi gây dựng lên đã không còn, vinh quang của tôi cũng không có, thậm chí còn phải ở bên cạnh một tên nhà giàu mới nổi, tại sao cô phải hại tôi như thế!”

Nhìn thấy Nhạc Mộng Như vừa khóc vừa nói, đồng thời còn giữ chặt cổ áo của cô đến mức gân xanh trên cánh tay đều hiện lên, giống như hận không thể bẻ gãy cổ cô!

Nói đến chuyện này, rất nhiều người hỏi cô vấn đề đó, Nhạc Mộng Như hỏi, Lâm Tuyết Hàm hỏi, Vạn Thanh Thanh cũng hỏi, hỏi cô vì sao lại hại bọn họ như thế.

Đời trước bọn họ rất vẻ vang, không biết Nhạc Mộng Như dùng thủ đoạn gì, ít nhất năm cô ta hơn 30 tuổi, cô ta được như nguyện đính hôn với Phong Hành Diễm, đồng thời là nhà vũ đạo nổi tiếng toàn thế giới, được trong và ngoài nước tôn vinh, đi đến đâu đều được danh tiếng tốt, mà không phải giống như bây giờ, ăn nói khép nép, dáng vẻ điên khùng giống như một oán phụ.

Vạn Thanh Thanh lại càng không cần phải nói, cô ta lợi dụng danh xưng “Mỹ nữ thiên tài y dược” đến mức tối đa, cô ta lợi dụng cô mang đến vô số lợi ích cho nhà họ Vạn, Vạn Hằng vui vẻ đón cô ta về, bỏ ra nhiều công sức để tẩy trắng xuất thân cho cô ta, để cho cô ta trở thành cô công chúa được nhà họ Vạn cưng chiều, vây xung quanh, lợi dụng tên tuổi để lượn lờ giữa một đám người đàn ông tốt, mà không phải giống như hiện tại, vì nịnh bợ một lão già còn phải đem hết vốn liếng, thanh danh lại còn kém hơn mấy đóa hoa giao tiếp.

Đời trước, Lâm Tuyết Hàm dựa vào Vạn Thanh Thanh, sau cùng trở thành tình nhân quan trọng nhất của Vạn Hằng, tiếp đó thỏa lòng mong ước trở thành bà Vạn, đồng thời còn dây dưa với Lâm Hàn Thạch, hoàn toàn ném Thương Bách Tề ra sau lưng.

Thương Bách Tề chết như thế nào, bà ta cũng không có cảm giác gì, mà không phải giống như bây giờ, không ai giúp đỡ, không có chỗ để đi, sau cùng trở thành người dọn dẹp trong nhà hàng, mặc cho người ta phân công,

Khó trách bọn họ muốn mắng chửi cô, bởi vì cuộc sống của bọn họ thật đúng là bởi vì cô mà xảy ra rất nhiều thay đổi…

Thế nhưng.

Ánh mắt của Thương Trăn ngưng tụ.

Đời trước bọn họ vẻ vang đều dựa vào việc cướp đoạt của cô, nghiền ép cô để đổi lấy.

Nhạc Mộng Như châm ngòi ly gián, làm hỏng hôn ước của cô, Vạn Thanh Thanh lòng tham không đáy, muốn lấy tài hoa của cô, Lâm Tuyết Hàm nối giáo cho giặc, tùy ý nhục nhã cô! Những người này, lúc cướp đoạt đồ của cô lại xem đó là chuyện đương nhiên, cô không cho bọn họ cướp, là cô không đúng?

Bọn họ dựa vào việc giẫm đạp lên cô mới đổi lấy vẻ vang, không cho bọn họ giẫm lên cô, liền có dáng vẻ của người bị hại ư? Có phải bọn họ đã quá không biết xấu hổ rồi không?

Nhạc Mộng Như thấy Thương Trăn không nói gì, còn cho rằng cô chột dạ, càng thêm lớn tiếng nói.

“Vì sao không nói gì? Tôi và cô làm bạn hơn mười năm, sau cùng, cô biến tôi thành dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, cô hài lòng rồi chứ? Cô thật độc ác, thật tàn nhẫn!”

Đôi tay lạnh buốt của Thương Trăn đột nhiên nắm lấy tay đang giữ lấy cổ áo cô của Nhạc Mộng Như, bởi vì phẫn nộ mà tay run rẩy, dựa vào ưu thế về chiều cao, nhìn xuống cô.

“Nếu cô nói thêm một chữ nữa, tôi liền để cho cô từ dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ, hoàn toàn biến thành quỷ, cô tin không?”

Giọng nói của cô rất nhẹ, chỉ có Nhạc Mộng Như nghe được, nhưng trong lời nói mang theo nhiều sát khí, khiến cho người ta lạnh lẽo.

“Cô…” Nhạc Mộng Như vừa nói một chữ liền bị ánh mắt của Thương Trăn chế trụ.

Cô đổi sang dáng vẻ thong dong, ánh mắt lạnh lùng lộ ra không kiên nhẫn, ẩn chứa tàn nhẫn!

“Không ngừng chảy máu lại còn có thể đứng đây nói nhiều với tôi như thế, xem ra sau này, cô thật sự không muốn có con nữa, cô rất nhàn, nhưng tôi không có thời gian, đây chính là lý do vì sao tôi vẫn luôn bỏ qua cho cô, nhưng nếu cô còn đến chọc tôi, tôi sẽ cho cô nếm thử thủ đoạn của tôi, nghĩ lại mấy người đã chết đi! Hình như cô rất muốn chết chung với bọn họ?”

Thương Trăn nói xong liền cười lạnh một tiếng.

Nụ cười này của cô lại khiến cho hai chân Nhạc Mộng Như mềm nhũn, giống như bị rút đi toàn bộ sức lực, không thể động đậy được.

Chẳng lẽ cho đến bây giờ, Thương Trăn còn chưa thực sự đối phó cô ta? Cô ta đã như bây giờ, Thương Trăn còn chưa ra tay, vậy chờ cô xuống tay, chỉ sợ cô ta sẽ chết như đám người Vạn Hằng?

Phong Hành Diễm cảm nhận được Thương Trăn rất lạnh lẽo, biết rõ giẫm lên mìn, nhưng anh vẫn đi đến, nắm tay cô.

“Đừng dụng vào em!”

Thương Trăn theo bản năng nói một câu, nhưng một giây sau, Phong Hành Diễm lại ôm cô từ phía sau.

Anh nhớ lại lời Tô Vi đã nói, nói từng chữ bên tai cô: “Qua rồi, những chuyện đó đều đã qua, cho dù như thế nào, ít nhất bây giờ em không chỉ có một mình, đúng không?”

Giọng nói của anh nhẹ nhàng như một cơn gió, dần dần thổi đi những sắc bén kia, Thương Trăn quay đầu nhìn thoáng qua anh, giọng điệu không lạnh lùng như trước.

“Trước mặt mọi người ôm ấp còn ra thể thống gì?”

Lúc này Phong Hành Diễm không quan tâm đến hình tượng, mất mặt thì mất mặt: “Anh ôm vợ, bọn họ ghen tỵ, có gan thì trở về đừng ôm!”

Mọi người truyền đến tiếng cười thiện ý, giống như cảm thấy dáng vẻ này của Phong Hành Diễm rất tốt, có cảm giác gần gũi, không phải là cao không chạm được.

Cho đến bây giờ, Nhạc Mộng Như chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Phong Hành Diễm, giờ phút này, hai người trước mắt đứng gần như thế, lại cách cô ta xa như vậy, giống như trời và đất, không có khả năng chạm vào.

——————–



Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status