Cô vợ tái sinh

Chương 510





Chương 510: Chân tướng

Lý Uyển Oánh gật đầu, hừ một tiếng với Phong Hành Diễm, ý tứ kia rất rõ ràng, chính hoa đào của con còn chưa ngắt sạch sẽ, lại còn muốn quấy nhiễu chuyện tốt của Trăn Trăn? Trước tiên đem người chướng mắt này xử lý rồi nói sau!

Nhưng trong nháy mắt, Phong Hành Diễm đã kéo Thương Trăn lại.

“Trăn Trăn, em ở lại.”

“Vì sao?” Tầm mắt của Thương Trăn từ chỗ bàn tay anh đang giữ lấy cô, chuyển đến ánh mắt anh: “Tôi ở lại sẽ quấy rầy hai người có tình cảm nói chuyện yêu đương, không tốt đâu?”

Thương Trăn nói như thế khiến cho trong lòng Nhạc Mộng Như lại dâng lên hy vọng, hai mắt đỏ bừng nhìn Phong Hành Diễm.

Nhưng Phong Hành Diễm càng lúc càng dùng sức nắm chặt tay Thương Trăn, nhìn cô, nghiêm túc nói.

“Anh và cô ta không có quan hệ gì.”

Thương Trăn cười nhạo: “So với tôi, anh đối xử với cô ta tốt hơn nhiều, nếu như anh và cô ta không có quan hệ, vậy đối với anh mà nói, đại khái ngay cả người qua đường, tôi cũng không bằng! Buông tay!”

Thương Trăn nói xong, tránh thoát khỏi tay Phong Hành Diễm rời đi.

Nhưng Phong Hành Diễm lại đột nhiên nói: “Anh đối xử tốt với cô ta, đó là vì anh cho rằng, cô ta đã từng cứu mạng của anh!”

Lời nói của Phong Hành Diễm khiến cho mọi người ở đây đều ngây người, còn Nhạc Mộng Như lại hoảng hốt, anh Phong đột nhiên nhắc đến chuyện này, xảy ra chuyện gì?

Thương Trăn nhìn Phong Hành Diễm, vẻ mặt kỳ lạ: “Như thế anh càng nên đối xử tốt với cô ta.”

Phong Hành Diễm cười khổ một tiếng, nhìn cô, gằn từng chữ một.

“Nhưng sự thật lại là, người cứu mạng anh là em!”

Thương Trăn mở to hai mắt ra nhìn, trong nháy mắt, sắc mặt Nhạc Mộng Như trắng bệch! Quả nhiên anh Phong đã biết chuyện này!

Lý Uyển Oánh kỳ lạ hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Làm sao mẹ không hiểu gì vậy?”

Phong Hành Diễm không thừa nước đục thả câu, nhanh chóng nói.

“Vào năm anh 14 tuổi, không phải có lần anh chết đuối sao? Là Trăn Trăn, em đã cứu anh từ trong nước ra, là em đội mưa đi mua thuốc hạ sốt trong đêm cho anh, còn vì thế mà bị ốm, nhưng khi anh tỉnh lại, chỉ thấy Nhạc Mộng Như, hơn nữa Nhạc Mộng Như còn nói, là cô ta đã cứu anh, là cô ta đi mua thuốc, còn nói em bởi vì quá sợ hãi, cho nên đã đi về nhà. Vì thế anh cho rằng cô ta cứu mình, mới có thể liên tục nhẫn nhịn cô ta như vậy.”

Đối với Thương Trăn mà nói, lời nói của Phong Hành Diễm quả thật buồn cười! Cô nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Nhạc Mộng Như, thật lâu mới khàn giọng hỏi.

“Những lời anh ấy nói đều là sự thật?”

Nhạc Mộng Như không nghĩ tới chuyện này đã đi qua hơn mười năm, thế mà lại có ngày bị nhấc lên ở ngay trước mặt, sau khi hoảng hốt, cô ta đột nhiên kiên định nói.

“Anh Diễm, anh có ý gì? Làm sao em nghe xong lại không hiểu gì? Lúc trước chính em đã cứu anh, khi đó Thương Trăn mới 9 tuổi, sao cô ta có thể cứu anh được?”

Phong Hành Diễm và Thương Trăn đều im lặng, bọn họ không nghĩ đến, vào lúc này, Nhạc Mộng Như vẫn còn muốn ngụy biện!

Thương Trăn nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt không có ý tốt: “Tôi không thể cứu? Từ nhỏ sức lực của tôi đã lớn hơn cô rất nhiều, tôi không thể, chẳng lẽ cô có thể cứu?”

Nhạc Mộng Như nghĩ, dù sao chuyện quá khứ đã đi qua lâu như thế, chỉ cần cô ta cắn chặt, cô ta chính là người cứu được Phong Hành Diễm, chuyện này lại như thế nào chứ? Vì thế, vẻ mặt cô ta nghiêm nghị, nghiêm túc nói.

“Chính tôi là người đã cứu được anh Diễm! Tôi biết rồi, nhất định là do cô lừa dối anh Diễm, nói lúc trước chính cô là người đã cứu anh Diễm, anh Diễm mới nhìn cô bằng con mắt khác, đúng không? Thương Trăn, cô thật hèn hạ!”

Thương Trăn bị cô ta làm cho giận quá hóa cười!

Rõ ràng mạo danh thay thế là cô ta, cô ta thế mà còn cắn ngược lại? Thật ra ai cứu người đã không còn quan trọng nữa, nhưng chỉ cần cô vừa nghĩ đến Nhạc Mộng Như lấy công lao của cô, mặt dày mày dạn vơ vét chỗ tốt cho mình, cô liền không nhịn được nữa, lúc này liền nói ra.

“Cô cứu người? Cô có chứng cứ không? Lúc trước tôi cứu người, sau đó bị sốt cao, trong bệnh viện vẫn còn lưu lại ghi chép, bây giờ đến bệnh viện liền có thể điều tra được! Lúc đó tôi kéo Phong Hành Diễm từ trong nước ra, trong người không thoải mái, tôi năn nỉ cô đi mua thuốc, cô đã nói như thế nào? Cô nói, cô sợ tối, tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo lấy cơ thể bị bệnh đi mua thuốc, kết quả bởi vì tôi bị ốm phải nằm viện, không có mặt ở đó, những chuyện này đều trở thành công lao của cô rồi ư? Cô còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không!”

“Tôi không làm thế!” Nhạc Mộng Như bị Thương Trăn nói đến mức sắc mặt đỏ lên, cô ta cầu cứu nhìn Phong Hành Diễm, lớn tiếng nói: “Anh Diễm, anh phải tin em, em mới chính là người đã cứu anh!”

Thương Trăn còn muốn nói tiếp, đột nhiên bị Phong Hành Diễm kéo về phía sau, Phong Hành Diễm rất bình tĩnh nói với Nhạc Mộng Như.

“Cô nói, cô cứu tôi ư? Rất đơn giản, bên ngoài có hồ bơi, cô chỉ cần nhảy xuống bơi một vòng, tôi liền tin cô!”

Nhạc Mộng Như nghe thấy thế, trong nháy mắt, một chữ cũng không nói ra được, mỗi ngày cô ta đều bận rộn đi tham gia biểu diễn, tham gia tiệc rượu, thế mà quên mất việc học bơi.

Phong Hành Diễm tiếp tục nói: “Tuy thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng chuyện mà tôi muốn điều tra, sẽ không có chuyện nào tôi không điều tra được, lúc này cô còn muốn lừa tôi, đại khái là cảm thấy tôi rất dễ lừa gạt ư?”

Anh nhẹ nhàng nói mấy câu lại ẩn chứa thật sâu trào phúng và chèn ép! Từng chút đánh tan toàn bộ phòng tuyến trong lòng của Nhạc Mộng Như, cô ta trầm mặc rất lâu, sau đó đột nhiên khóc to.

“Em làm như thế cũng là vì em yêu anh! Anh Diễm, em rất muốn ở bên anh, cho nên…”

“Cô cũng xứng nói đến yêu ư?” Phong Hành Diễm nắm chặt tay Thương Trăn, cho dù cô giãy dụa như thế nào cũng không tránh thoát được.

“Thứ mà cô yêu chính là địa vị và quyền thế của nhà họ Phong! Cô yêu chính là vinh quang mà tôi có thể đem đến cho cô, là lợi ích cho gia tộc của cô. Ban đầu vốn dĩ tôi còn nghĩ, nếu như cô thẳng thắn thừa nhận, lại chân thành nhận sai, tôi sẽ không so đo với cô, thế nhưng cô lại không thừa nhận…”

Phong Hành Diễm nở nụ cười, ánh mắt dần dần trở nên hung ác nham hiểm.

“Thứ tôi có thể đưa cho cô, tôi cũng có thể lấy lại, quản gia, ném cô ta ra bên ngoài, từ nay về sau, không cho phép cô ta bước vào nhà họ Phong một bước.”

“Vâng!”

Quản gia từ phía sau lưng Phong Hành Diễm đi ra, vội vàng gọi người đến kéo Nhạc Mộng Như, nhưng làm sao Nhạc Mộng Như có thể cam tâm?

Cô ta dựa vào phần ân tình này, trở thành người phụ nữ được hâm mộ nhất trong thành phố Hải Trung, bây giờ một khi bị vạch trần, bị Phong Hành Diễm chán ghét, vứt bỏ, những người kia sẽ chế giễu cô ta như thế nào?

“Anh Diễm, hu hu hu… Anh Diễm, anh đừng như thế, em yêu anh, em chỉ nhất thời hồ đồ…”

Phong Hành Diễm lười nghe cô ta nói, chỉ muốn đánh nhanh thắng nhanh, nhanh chóng bỏ đi người này.

Trong nháy mắt Nhạc Mộng Như bị đưa đi, cô ta vừa giãy dụa, vừa hét to.

“Vì sao? Anh Diễm, chẳng lẽ bởi vì em lừa anh, anh liền muốn đối xử với em như thế ư? Chuyện này không công bằng!”

Vốn dĩ vẫn luôn giả bộ như không nghe được, lúc này Phong Hành Diễm đột nhiên nhíu mày, quay người nhìn Nhạc Mộng Như.

“Đúng, bởi vì tôi chưa từng thích cô, cho nên hiện tại cũng không có lý do gì để nhẫn nại nữa.”

Anh đột nhiên kéo Thương Trăn đến bên người: “Bởi vì tôi yêu cô ấy, tôi không muốn để cô ấy chịu bất kỳ ủy khuất gì, cô nghe rõ chưa?”

Những lời Phong Hành Diễm nói khiến Nhạc Mộng Như và Lý Uyển Oánh đều sợ ngây người, lúc Nhạc Mộng Như bị kéo ra ngoài, cô ta khiếp sợ đến mức không nói ra lời.

Phong Hành Diễm thế mà thích Thương Trăn? Mặt Thương Trăn bị hủy dung! Anh vậy mà thích cô?

Thương Trăn từ trong tay Phong Hành Diễm tránh thoát đi ra, trừng mắt nhìn anh.

“Anh có ý gì? Yêu tôi? Anh nói giống như tôi nhất định sẽ chấp nhận vậy!”

Thương Trăn càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, trong đầu cô đột nhiên lóe lên, khẳng định, nói: “Vì thế gần đây tính tình của anh đột nhiên thay đổi, là vì anh biết được sự thật, tôi là người đã cứu anh?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.4 /10 từ 1816 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status