Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

CHƯƠNG 1248: HẢ LÒNG HẢ DẠ (1)



CHƯƠNG 1248: HẢ LÒNG HẢ DẠ (1)

Lúc này Cậu hai Trác chỉ chờ đợi kết quả kiểm tra của ông Cổ. Rốt cuộc ông cụ Dương bị gì, trong lòng anh ta biết rất rõ. Cậu hai Trác không nhịn được cười thầm, với tính cách của ông lão này, kế tiếp sẽ có trò hay để xem rồi đây.

Hơn nữa bây giờ ông ấy còn có cảm tình với bé Hạo, muốn nhận bé làm học trò. Nếu ông ấy muốn nhận học trò thì chắc chắn sẽ lấy lòng thằng bé.

Với tính tình của ông Cổ, truyện gì ông ấy cũng có thể làm được, giờ phút này Cậu hai Trác rất mong chờ!

Ông Cổ đứng trước giường ông cụ Dương nhìn thoáng qua, sau đó xốc mí mắt của ông cụ Dương lên, mở miệng ông ra nhìn rồi bắt mạch.

Vẻ mặt của Giáo sư Cổ lúc này rất nghiêm túc, so với dáng vẻ vừa rồi hoàn toàn như hai người khác nhau, có thể thấy được Giáo sư Cổ rất nghiêm túc trong lúc làm việc, bất kể bệnh nhân là ai, bệnh trạng như thế nào, chỉ cần ông ấy đã đồng ý khám thì sẽ nghiêm túc thực hiện.

Cậu hai Trác chăm chú nhìn Giáo sư Cổ bắt mạch, ánh mắt anh ta khẽ lóe, nói thật bây giờ anh ta cũng không hiểu cách bắt mạch của ông Cổ.

Anh học Tây y, bình thường kiểm tra toàn dựa vào các thiết bị tiên tiến khác nhau, hoàn toàn không theo kịp cách thức của ông Cổ. Thành thật mà nói, anh cũng muốn học hỏi từ ông Cổ, nhưng ông ấy không dạy anh, ông ấy chướng mắt anh, không phải vì anh không có thiên phú, mà đơn giản là vì ông ấy chướng mắt anh thôi.

Nhưng bây giờ ông Cổ nhìn trúng bé Hạo, chỉ là không biết bé có hứng thú với ngành y hay không. Nếu thằng bé không muốn học thì sợ là sẽ khiến ông Cổ thất vọng rồi.

Mặc dù anh cả đã dùng Minh Hạo để dụ ông Cổ tới, nhưng chắc chắn anh ấy chưa hứa hẹn điều gì cả, mọi thứ đều phải dựa theo ý kiến của thằng bé.

Nhà họ Đường luôn tôn trọng sự lựa chọn của con cái mình, anh cả cũng thế.

Do đó chuyện của ông Cổ có thể thành công hay không thật sự rất khó nói.

Viện trưởng nhìn thấy Giáo sư Cổ bắt đầu kiểm tra, lời ra tới miệng cũng cố gắng nuốt xuống. Ông ta chỉ muốn bà cụ Dương sẽ càu nhàu về vấn đề thiết bị trước khi Đường Minh Hạo lên tiếng, lại quên mất nhà họ Cổ là thế gia Đông y, Giáo sư Cổ cũng nghiên cứu về Đông y.

Lúc trước anh đã nghe nói Giáo sư Cổ khám cho bệnh nhân chưa bao giờ sử dụng thiết bị, bởi vì bản thân Giáo sư Cổ có hiệu quả hơn bất cứ thiết bị nào.

Hôm nay xem như anh đã thật sự được nhìn thấy, tuy anh học Tây y, không hiểu về Đông y, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới sự sùng bái của anh.

Bà cụ Dương nhìn Giáo sư Cổ kiểm tra, mắt bà ta lập lòe với tốc độ cực nhanh, Giáo sư Cổ này không cần dùng gì, chỉ nhìn bằng mắt, bắt mạch bằng tay thôi ư?

Nếu là như vậy, bà ta có thể lấy điểm này để nói không? Dù sao ông ta cũng không dùng thiết bị, không có kết quả kiểm tra, họ cũng không nhìn thấy, chỉ dựa vào lời nói của Cổ Vũ, bà hoàn toàn có thể không chấp nhận.

Bà cụ Dương đang suy nghĩ thì Giáo sư Cổ đã kiểm tra xong. Ông ấy đứng dậy, đầu tiên là nhìn ông cụ Dương nằm bất động trên giường, sau đó lại nhìn bà cụ Dương, cuối cùng ông ấy chuyển tầm mắt sang các phóng viên có mặt ở đây, nhìn thẳng vào ống kính camera, khóe môi khẽ hé, nói ra rõ ràng từng câu từng chữ: “Cơ thể bệnh nhân không có bất cứ vấn đề gì, với sức khỏe của bệnh nhân thì không thể xuất hiện tình trạng hôn mê được, do đó tình trạng hôn mê của bệnh nhân hiện tại là giả.”

Giáo sư Cổ nói quá thẳng thừng khiến tất cả các phóng viên đều sốc. Giáo sư Cổ kiểm tra xong nói cơ thể ông cụ Dương không có vấn đề thì thôi, ông ấy còn nói thẳng ra ông cụ Dương đang giả vờ hôn mê, vậy thì thật khó xử.

Bây giờ ông cụ Dương vẫn đang nhắm mắt nằm bất động trên giường kìa.

“Ông dựa vào đâu mà nói vậy? Ông chỉ nhìn sơ qua hai lần, rõ ràng ông đang gạt người!” Đương nhiên bà cụ Dương sẽ không chấp nhận, hơn nữa bà ta vừa nghĩ ra cách ứng phó, lúc này lời nói của Giáo sư Cổ vừa khéo cho bà ta cơ hội phát huy.

Bà cụ Dương cũng không ngờ Cổ Vũ sẽ nói thẳng ra ông cụ Dương giả vờ hôn mê!

Không phải bác sĩ đều ăn nói rất khéo sao? Sao cái gì ông ta cũng dám nói thế?

“Dựa vào sự truyền thừa qua mấy trăm năm của nhà họ Cổ chúng tôi, dựa vào kinh nghiệm chữa bệnh hơn ba mươi năm của tôi.” Cổ Vũ nhìn bà cụ Dương, ông có thể không so đo những chuyện khác, nhưng liên quan tới vấn đề truyền thừa Đông y, ông nhất định phải so đo!

“Bà cụ Dương, Giáo sư Cổ là bác sĩ Đông y, cách khám bệnh của Đông y là như thế, nhưng ông ấy khám còn chính xác hơn bất kỳ loại thiết bị tiên tiến nào. Trước đây có một bệnh nhân kiểm tra bằng thiết bị không phát hiện ra, nhưng giáo sư vừa nhìn là biết ngay vấn đề là gì, vì thế kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ sẽ hoàn toàn không có vấn đề. Giáo sư Cổ nói ông cụ Dương không sao thì chắc chắn là ông cụ Dương không sao.” Tuy viện trưởng khá bất mãn khi nghe thấy lời bà cụ Dương, nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn giải thích cho bà ta.

Khó lắm Giáo sư Cổ mới đến bệnh viện của họ, khó lắm ông ấy mới giúp họ khám bệnh cho người bệnh của bệnh viện họ, ông không thể để ông ấy bị bà cụ Dương chất vấn như vậy được.

“Tôi không tin Đông y gì hết, giờ tôi chưa nhìn thấy kết quả, chỉ dựa vào lời nói của bác sĩ Cổ, các ông bảo tôi phải tin thế nào đây?” Lúc này bà cụ Dương cứ túm lấy điểm này không buông, dù sao đi nữa bà cũng sẽ không chấp nhận.

“Bà cụ Dương, không phải lúc trước bà đã nói là chỉ cần kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ, bà sẽ không phản đối sao? Giờ bà lại nói một đằng làm một nẻo à?” Phóng viên được Đường Minh Hạo dẫn vào khi nãy lên tiếng chất vấn, giọng điệu không hề khách sáo chút nào.

“Bà cụ Dương, vừa rồi chính miệng bà đã nói lời này, tại sao bây giờ lại không thừa nhận?”

“Bà cụ Dương, trước đó chính bà đã nói sẽ không phản đối kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ, do vậy cậu chủ nhỏ của Diêm Môn mới cho người mời Giáo sư Cổ tới, bây giờ bà lại đổi ý không thừa nhận thì chẳng phải quá buồn cười sao?” Phóng viên nhìn thấy thái độ của bà cụ Dương lúc này nhất thời đều phản bội, không tiếp tục giúp đỡ bà ta nữa.

Ngay cả vài nhà truyền thông luôn hợp tác với nhà họ Dương trước đây cũng bắt đầu chất vấn bà cụ Dương, phóng viên còn lần lượt đưa ra các câu hỏi ngày càng sắc bén.

“Bà cụ Dương, Giáo sư Cổ là nhân vật đứng đầu giới y học, mọi người đều biết khả năng của ông ấy, hơn nữa ông ấy rất có uy tín, bà chất vấn kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ như vậy sợ là không ổn đâu?”

“Đông y uyên thâm, vô cùng huyền bí, bà cụ Dương có thể không hiểu, nhưng việc này không thể trở thành lý do để bà chất vấn Giáo sư Cổ được.”

“Bà cụ Dương, sao bà lại vội vã phản đối kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ thế? Người nhà bệnh nhân bình thường sẽ phản đối kết quả kiểm tra của bác sĩ sau khi nghe sao? Hơn nữa đó còn là bác sĩ như Giáo sư Cổ? Tại sao bà phải nghi ngờ kết quả kiểm tra của ông ấy? Có phải trong lòng bà có ý đồ gì không?”

Lời nói của phóng viên lúc này càng thẳng thừng và sắc bén hơn.

“Tôi không nghi ngờ kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ, mà là giờ tôi không nhìn thấy được gì, chỉ nghe ông ta nói…” Nghe thấy lời của phóng viên, vẻ mặt của bà cụ Dương hơi khó coi, bây giờ tất cả các phóng viên đều đang công kích bà ta, điều này khiến bà ta vừa tức vừa hận.

“Bà cụ Dương, bệnh nhân tìm bác sĩ khám bệnh đều nghe theo lời bác sĩ nói mới đúng chứ? Nếu là bác sĩ như Giáo sư Cổ thì hẳn không có lý do gì để chất vấn đâu nhỉ?” Một phóng viên ngắt lời bà cụ Dương.

“Giáo sư Cổ do đứa nhỏ này mời tới, hơn nữa qua thái độ của ông ta dành cho nó, có thể thấy được ông ta và nó chắc chắn có quan hệ, cho nên…” Con ngươi bà cụ Dương nhanh chóng lóe lên, bà ta lại muốn lấy cớ từ Đường Minh Hạo để nói.

“Bà cụ Dương, xin bà ăn nói cẩn thận, tất cả mọi người đều biết rõ con người của Giáo sư Cổ, bà đang bêu xấu ông ấy thì có!” Lần này viện trưởng lên tiếng ngắt lời bà cụ Dương, nếu bà ta phản đối kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ vì không tin vào trình độ của ông ấy, viện trưởng cũng không biết phải nói gì nữa.

Nhưng nếu bà cụ Dương nghi ngờ con người của Giáo sư Cổ, ông ta không thể dễ dàng bỏ qua được, đây rõ ràng là bêu xấu người khác!

Bà cụ Dương bị viện trưởng chặn họng không nói được chữ nào, sắc mặt bà ta thay đổi mấy lần, sau đó trở nên vô cùng khó coi.

“Bà cụ Dương, rốt cuộc bà có ý gì, bà không muốn thừa nhận kết quả kiểm tra của Giáo sư Cổ nên bêu xấu ông ấy à?”

“Bà cụ Dương, lúc trước khi cậu chủ nhỏ của Diêm Môn muốn mời Giáo sư Cổ đã hỏi qua ý kiến của bà, lúc đó chính miệng bà đã đồng ý, nhưng giờ bà lại bêu xấu Giáo sư Cổ, rốt cuộc bà có ý gì?”

“Bà cụ Dương, có phải bà bêu xấu Giáo sư Cổ là để che giấu việc gì không? Có phải bà muốn che giấu sự thật ông cụ Dương giả vờ hôn mê không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 82 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status