Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

CHƯƠNG 439: CẬU BA DƯƠNG PHÁT HIỆN SỰ THẬT NĂM NĂM TRƯỚC (5)



 

Bùi Dật Duy buông tay, Hàn Nhã Thanh cũng không hề dừng lại, quay người rời đi.

 

Thấy cô dứt khoát rời đi, vẻ mặt Bùi Dật Duy nhiều hơn vài phần sa sút, trên đôi mắt thâm thúy hiện lên vẻ đau xót không thể nào khống chế được.

 

Năm đó, ngay từ đầu anh ta thật sự mang theo mục đích khác để tiếp cận cô, nhưng sau đó, càng ngày tiếp xúc càng nhiều, anh ta thật sự đã yêu cô.

 

Sáu năm qua, không giờ phút nào anh ta không nghĩ đến cô, thậm chí anh ta nghĩ, chỉ cần cô có thể trở về bên cạnh anh ta, anh ta có thể quên đi tất cả, giống như bây giờ, anh ta hoàn toàn có thể trực tiếp hủy đi Hàn thị, nhưng anh ta không làm như vậy, chỉ là, cô hoàn toàn không cho anh ta cơ hội.

 

Chẳng lẽ, giữa anh ta và cô thật sự vĩnh viễn bỏ lỡ như vậy sao?

 

Không, tuyệt đối không thể, sáu năm trước là anh ta bỏ lỡ cô, sáu năm sau, anh ta nhất định sẽ tìm cô trở về, đoạt về.

 

Dù có khó hơn nữa, anh ta cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ từ bỏ.

 

Cho dù anh ta biết bây giờ cô có mối quan hệ không nói rõ được với Dương Tầm Chiêu, anh ta cũng sẽ không buông tay.

 

"Tổng giám đốc, mợ chủ đến gặp Bùi Dật Duy." Thư ký Lưu đẩy cửa ban công ra, đi vào, nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình đang mang vẻ mặt âm trầm thì hơi phát run.

 

Lúc đầu cho rằng cuối cùng mợ chủ đã trở về, cuộc sống của anh ta có lẽ sẽ tốt hơn một chút, nhưng không ngờ, thời gian này trải qua lại càng thêm cực khổ.

 

"Cậu nói gì?" Dương Tầm Chiêu nhanh chóng ngước mắt, nhìn về phía Thư ký Lưu, sắc mặt rõ ràng nặng nề hơn mấy phần: “Cậu nói, cô ấy đến gặp Bùi Dật Duy?”

 

"Vâng.' Thư ký Lưu đối diện với đôi mắt lạnh lùng âm u của tổng giám đốc nhà mình, hai chân hơi run lên, nếu có thể, anh ta thật sự không muốn đến đây báo cáo chuyện này với tổng giám đốc.

 

"Vì sao cô ấy đến gặp Bùi Dật Duy?” Dương Tầm Chiêu khẽ nhíu mày, việc này tại sao lại liên quan đến Bùi Dật Duy?

 

Chuyện giữa cô và Bùi Dật Duy anh có biết đến, nhưng trước kia Bùi Dật Duy tìm đến cô, cô cũng chưa từng nhìn qua Bùi Dật Duy, tuy là lần trước Bùi Dật Duy cản cô ở dưới tòa nhà của Hàn thị, cô cũng rất lạnh lùng với Bùi Dật Duy, vậy nên anh cho rằng giữa cô và Bùi Dật Duy đã không có gì.

 

Tại sao đột nhiên cô lại chủ động đến gặp Bùi Dật Duy?

 

Không đúng, rõ ràng là cô đến gặp thanh mai trúc mã của cô!

 

Chẳng lẽ Bùi Dật Duy chính là thanh mai trúc mã của cô?

 

Nghĩ tới điều này, đôi mắt của Dương Tầm Chiêu lại càng lạnh thêm mấy phần.

 

"Lúc trước cậu nói Bùi Dật Duy hại Hàn thị như thế?” Dương Tầm Chiêu híp mắt, hơi thở nguy hiểm khiến cho người ta kĩnh hãi.

 

"Vâng." Thư ký Lưu hơi cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

 

"Cô ấy không biết chuyện này?" Mặc dù Dương Tầm Chiêu hỏi như vậy, nhưng sắc mặt lại không có vẻ như một câu hỏi, hoặc là nói anh hi vọng cô không biết chuyện này, nhưng...

 

"Mợ chủ có lẽ biết, mợ chủ nói, Bùi Dật Duy làm gì cô ấy cũng không quan tâm, cũng sẽ không ngăn cản, nhưng không thể làm tổn thương đến ông cụ Hàn!” Thư ký Lưu âm thầm thở ra một hơi, anh ta biết, đây không phải là đáp án mà tổng giám đốc muốn, nhưng đây cũng là sự thật.

 

"Ý của cậu là, cô ấy biết tất cả những truyện này đều là do Bùi Dật Duy làm. Hoặc là nói, cô ấy đã sớm biết!” Đôi mắt đang nheo lại của Dương Tầm Chiêu có nhiều thêm mấy phần nguy hiểm lạnh lẽo.

 

Anh đột nhiên nhớ tới lúc trước ở trên xe, phản ứng của cô khi anh nói với cô về chuyện Hàn thị.

 

Vì cô đã sớm biết là do Bùi Dật Duy gây nên, vậy nên cô dung túng tất cả? Vì đã sớm biết là Bùi Dật Duy gây nên, vậy nên, cô không muốn Hàn thị cũng muốn che chở cho Bùi Dật Duy?

 

Thật ra chuyện Bùi Dật Duy đối phó với Hàn thị cũng không phải bí mật, lần trước nguy cơ của Hàn thị chính là do Bùi Dật Duy gây nên, mặc dù cô không hiểu chuyện làm ăn, nhưng dù sao cô cũng tiếp quản Hàn thị, vậy nên những chuyện đó chắc chắn cô biết rất rõ.

 

Cho nên chắc chắn cô đã sớm biết rõ tất cả những chuyện này đều do Bùi Dật Duy gây nên.

 

Vậy nên, cô không cần anh giúp đỡ, không chỉ không cần anh giúp đỡ, còn không muốn để anh nhúng tay vào việc này, chỉ vì người đó là Bùi Dật Duy.

 

Cô thật sự đúng là dụng tâm!!

Bùi Dật Duy có gì tốt? Đáng để cô làm như vậy sao?

Dương Tầm Chiêu đột nhiên cảm thấy lồng ngực của mình dường như có một ngọn lửa, như muốn đốt cháy anh.

 

Tuy nhiên, trước kia Bùi Dật Duy không chỉ một lần chủ động tìm đến cô, cô đều tránh né, bây giờ cô là chủ động đến gặp Bùi Dật Duy?

 

Rất rõ ràng, lần này cô chủ động đến gặp Bùi Dật Duy là vì sức khỏe của ông cụ Hàn, có lẽ cũng coi như vì Hàn thị, nhưng cô muốn cứu Hàn thị có thể đến tìm anh?

Anh có thể giúp cô cứu Hàn thị, thậm chí anh có thể cho cô một Hàn thị mạnh mẽ tuyệt đối, chỉ cần anh muốn, có cái gì mà anh không làm được?

Nhưng cô vẫn cứ đến gặp Bùi Dật Duy!

 

Người phụ nữ chết tiệt này, thật sự đúng là đáng ghét!

"Bùi Dật Duy nói thế nào?" Dương Tầm Chiêu chậm rãi ngồi thẳng lưng lên rồi từ từ dựa vào ghế, cây bút cầm trong tay đột nhiên bị bẻ gãy.

Thư ký Lưu bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa trực tiếp quỳ xuống.

"Bùi Dật Duy nói, anh ta làm tất cả những thứ này đều chỉ vì muốn gặp mợ chủ, còn nói sẽ không động đến Hàn thị!” Thư ký Lưu âm thầm thở ra một hơi, không thể không cố găng nói: "Bùi Dật Duy còn nói muốn cùng mợ chủ bắt đầu lại từ đầu!”





 

"Hừ, anh ta thật sự có can đảm nghĩ!" Khóe môi Dương Tầm Chiêu chậm rãi câu lên, nhưng không có chút độ cong dịu dàng nào, ngược lại càng thêm lạnh lẽo cứng rắn đáng sợ.

"Cô ấy phản ứng thế nào?” Dừng lại một lát, giọng nói của Dương Tầm Chiêu vang lên lần nữa, lần này dường như có mấy phần căng thẳng.

Cô ấy sẽ không bị cảm động chứ? Dù sao thì đây cũng chính là thanh mai trúc mã của cô.

"Mợ chủ lại không nói nhiều lời, ngồi không được bao lâu liền rời đi!” Lúc thư ký Lưu nói lời này, sắc mặt rõ ràng đã thả lỏng hơn rất nhiều.

 

Thư ký Lưu cảm thấy, tin tức này có lẽ là những gì mà tổng giám đốc muốn nghe.

Dương Tầm Chiêu ngẩn người, điều này lại khiến anh hơi bất ngờ, cô chủ động đi gặp Bùi Dật Duy, không ngồi một lát mà đã rời đi như vậy?

Đây là loại tình huống gì?

Đôi mắt Dương Tầm Chiêu hơi lóe lên, anh cầm điện thoại di động và bấm gọi ra ngoài.

Nhưng ngay sau đó, anh cúp máy, sau đó anh lại lấy điện thoại của thư ký Lưu gọi tới lần nữa.

Anh nghĩ, trải qua những chuyện lúc trước, rất có thể cô sẽ không nhận điện thoại của anh.

 

Thư ký Lưu nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình cầm điện thoại của anh ta gọi điện thoại cho mợ chủ, khóe miệng hung hăng giật giật.

"Thư ký Lưu? Có chuyện gì không?" Trong điện thoại, giọng nói của Hàn Nhã Thanh vẫn nhẹ nhàng chậm chạp và dịu dàng như thường, nghe không có quá nhiều thay đổi.

"Em đang ở đâu?” Nghe thấy cô nói chuyện với thư ký Lưu vẫn luôn dịu dàng như vậy, mà đối với anh lại luôn là đối chọi gay gắt, trong lòng Dương Tầm Chiêu cảm thấy cực kỳ khó chịu.

"Ngài Dương, có chuyện gì không?" Ở đầu dây bên kia, Hàn Nhã Thanh ngẩn người, lập tức thay đổi lại cách xưng hô, lời nói rõ ràng đã khách khí hơn mấy phần, trong sự khách khí còn lộ ra vài phần cố gắng xa cách.

 

Dương Tầm Chiêu nghe thấy cô xưng hô như vậy, giọng điệu như vậy, liền tức giận không thể bóp chết cô.

"Em cứ nói đi?" Cô còn dám hỏi anh có chuyện gì? Hơn nữa còn hoàn toàn giống như người không có chuyện gì, giống như chuyện sáng nay không phải cô làm vậy: "Chẳng lẽ em cho rằng những chuyện em đã làm, cứ trôi qua như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 82 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status