Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

Chương 796: ĐÂY CHÍNH LÀ HÃM HẠI (5)



Bây giờ cảnh sát điều tra án ngay cả ghi chép lại lời khai cũng không làm? Điều này quả thực không hợp với lẽ thường.

“Cô?” Cố Khánh Vũ tức đến mức cả mặt tái xanh: “Cô là người nhà họ Đường…”

Hàn Nhã Thanh vừa nghe thấy câu nói này của anh ta lập tức biết anh ta muối nói gì, Hàn Nhã Thanh cong miệng, nhìn cô Cung đang ngồi trên sofa, nói với tốc độ rất nhanh: “Nhưng dũng khí của cô Cung cũng rất lớn, khiến người khác bái phục, tôi ủng hộ cô Cung, phụ nữ bị ức hiếp phải dũng cảm đứng ra đưa những tên đàn ông cặn bã ra pháp luật.”

Cố Khánh Vũ: “…”

Mọi người: “….”

Vệ sĩ đi theo Đường Vân Thành: “….”

Cô chủ, cậu Đường là anh trai của cô, cô nói như vậy có nên không?

“Cô Cung, cô nói tiếp đi? Nói hết những chuyện mà người đàn ông cặn bã đã làm với cô ra, để đội trưởng Cố đòi lại công bằng cho cô.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô Cung, vẻ mặt thật sự mang theo sự khích lệ.

Hàn Nhã Thanh rất chắc chắc Đường Lăng không làm những chuyện này, nhưng vết thương trên người cô Cung kia lại là thật, nếu không phải là Đường Lăng làm, vậy thì chắc chắn là người khác làm.

Điều quan trọng là ai là người làm hại cô Cung thành ra như thế này? Sau đó lại đổ lên người Đường Lăng?!

Mọi người: “….”

Cô Cung cũng hoàn toàn sững sờ, không hiểu Hàn Nhã Thanh có ý gì?

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía cô Cung, đối diện với ánh mắt của mọi người, cô Cung thầm thở dài, tiếp tục nói: “Lúc đó, tôi liều mạng vùng vẫy, liều mạng phản kháng, nhưng anh ta vẫn không bỏ qua cho tôi, anh ta đánh tôi bị thương, không quan tâm đến sự phản kháng mà tiếp tục dùng vũ lực với tôi, sau đó tôi bị hôn mê, ngày hôm sau tỉnh lại, tôi liền đi báo cảnh sát….”

Cô Cung khóc càng thương tâm.

“Cô Cung bị hôn mê lúc nào?” Đôi mắt Hàn Nhã Thanh nheo lại, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ, không nghe ra bất kỳ điểm khác thường nào.

“Thời gian cụ thể tôi cũng không rõ, dù sao tôi cảm thấy cũng rất lâu, có thể là khoảng 2,3 giờ sáng….” Vết thương trên người cô Cung chắc chắn không phải đánh một hai cái có thể tạo thành, vì vậy cách nói của cô ta cần phải phù hợp với vết thương trên người cô ta.

“Cô Cung, cô nói là trong khoảng thời gian đó cô vẫn luôn vùng vẫy, vẫn luôn phản kháng đúng không?” Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, nhanh chóng hỏi một câu.

“Đúng vậy.” Cô Cung có chút không hiểu lúc này tại sao Hàn Nhã Thanh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

“Nếu như cô Cung vẫn luôn phản kháng, vậy thì chắc chắn trên người của người đàn ông cặn bã kia vẫn còn lưu lại vết thương, ví dụ như vết trầy xước, v.v chắc chắn sẽ có, đúng không?” Hàn Nhã Thanh chính là đợi câu nói này của cô ta, vì vậy, câu nói của cô Cung vừa kết thúc, Hàn Nhã Thanh đã nhanh chóng bổ sung thêm một câu.

Đây là một suy luận bình thường, cô Cung đã liều mạng phản kháng, vậy thì chắn chắn trên người Đường Lăng vẫn còn lưu lại dấu vết….

Câu nói này của Hàn Nhã Thanh vừa nói xong, ánh mắt của Đường Lăng đột nhiên nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, có chút kỳ lạ trừng mắt với Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh sững sờ, sao thế? Cô nói sai cái gì sao?

Cô đang giúp anh ta xóa bỏ sự nghi ngờ mà.

Dưới tình huống như vậy, muốn đảo ngược tình thế là chuyện rất khó có được không?

Khó khăn lắm đột nhiên cô mới tìm được một điểm đột phá, Đường Lăng lườm cô làm gì?

Đường Lăng không chạm vào người phụ nữ này, người phụ nữ này chắc chắn sẽ không làm anh ta bị thương, Hàn Nhã Thanh cảm thấy bước đột phát này không tồi.

Trong trường hợp này, cô có thể tìm được một sơ hở đã rất khó khăn rồi!

Trừ khi….

Hàn Nhã Thanh giật nảy mình, đôi mắt lập tức mở to, nhìn Đường Lăng.

Đường Lăng trừng mắt với cô như vậy? Trên người Đường Lăng sẽ không thật sự có vết trầy xước đấy chứ?

Hàn Nhã Thanh vô cùng kinh ngạc!!

Ai có thể nói cho cô biết tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô cần biết chi tiết, càng chi tiết càng tốt!!

“Đúng vậy, lúc đó tôi đã cào anh ta bị thương, trên cánh tay anh ta, trên lưng anh ta đều có vết cào của tôi.” Cô Cung ngẩng đầu lên nhìn Hàn Nhã Thanh, sau đó nói một cách rất rõ ràng.

Lúc này, trong đôi mắt sâu của cô Cung mang theo một chút đắc ý.

Hàn Nhã Thanh: “….”

Cô cảm thấy giống như cô đã đào cho anh mình một cái hố, cô sẽ không chôn sống anh mình chứ?

Nhưng tin tức mà Đường Lăng truyền đến cho cô rõ ràng là anh ta không chạm vào người phụ nữ này, không chạm vào, tại sao lại bị người phụ nữ này cào bị thương chứ?

Với sự cảnh giác của Đường Lăng, chẳng lẽ lại bị phụ nữ cào bị thương trong tình huống khác sao?

Điều này căn bản là không thể, không tồn tại?

Vậy rốt cuộc chỗ nào xảy ra sai sót?

Đúng, cô là chuyên gia tâm lý học tội phạm, nhưng cô không phải là thần thánh, bây giờ cô không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bảo cô đoán như thế nào, tìm manh mối kiểu gì?

“Vậy sao? Vậy thì mời Đường Lăng….” Cố Khanh Vũ nghe thấy lời nói này của cô Cung, hai mắt sáng lên, lập tức lấy lại tinh thần.

Ý tứ lúc này của Cố Khánh Vũ đã rất rõ ràng, trên người Đường Lăng đã có dấu vết bị cào đương nhiên phải cởi quần áo ở đây để nhìn một chút, để mọi người đều nhìn thấy.

Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua được chứ.

“Đúng là người đàn ông cặn bã.” Hàn Nhã Thanh tức giận hừ một tiếng, hố là cô đào cho Đường Lăng vì vậy cái hố này nhất định phải do cô lấp, với phản ứng lúc nãy của Đường Lăng, Hàn Nhã Thanh biết trên người Đường Lăng chắc chắn có vết cào, hơn nữa chắc chắn không ít.

Nếu như lúc này thật sự cởi quần áo của Đường Lăng ra, kết quả kia cô thật sự không dám tưởng tượng.

Mẹ nó!!

Đừng mang theo thứ trêu người như vậy chứ?!

“Đường Thấm Nhi, cô mắng ai thế?” Vẻ mặt Cố Khánh Vũ đột nhiên thay đổi, bởi vì Hàn Nhã Thanh trực tiếp ngắt lời mắng của anh ta, nghe quả thật giống như đang mắng anh ta.

“Tôi mắng người đàn ông cặn bã làm hại cô Cung.” Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, câu trả lời rất đương nhiên.

Người làm hại cô Cung chính là Đường Lăng.” Cố Khánh Vũ cười khẩy thành tiếng, lúc nói anh ta còn cố ý nhìn Đường Lăng.

“”Ừ, cho dù người làm hại cô Cung là ai, thì đều là người đàn ông cặn bã.” Hàn Nhã Thanh vội vàng bổ sung thêm một câu, vẻ mặt lẫm liệt, hào hùng.

Cố Khánh Vũ: “….”

Cô nói như vậy, ngược lại khiến Cố Khánh Vũ không thể nói tiếp được.

“Tôi nghe nói căn phòng này được chỉ định cho cậu ba Dương, là đại vương tử nước D đã yêu cầu đặt cho cậu ba Dương, chuyện này có lẽ Đường Lăng cũng biết?” Hàn Nhã Thanh nhanh chóng chuyển chủ đề, lúc này cô không thể để Cố Khánh Vũ cởi quần áo của Đường Lăng ra.

“Biết, đại vương tử của nước D đã từng nói với tôi, lúc đó Viên Quân Lâm cũng ở đó.” Đường Lăng hiểu ý của Hàn Nhã Thanh, đè thấp giọng trả lời một câu.

“Đã là phòng mà đại vương tử nước D đặt cho cậu ba Dương, vậy thì lúc nào cậu ba Dương cũng có thể đi vào, Đường Lăng vào phòng của cậu ba Dương, chả nhẽ không sợ cậu ba Dương gặp phải sao? Tại sao không về phòng của mình chứ?” Câu nói này của Hàn Nhã Thanh cố ý làm rõ điểm này, Đường Lăng biết đây là phòng của cậu ba Dương, đương nhiên biết cậu ba Dương có thể đến bất cứ lúc nào, trong trường hợp này, Đường Lăng sẽ gấp đến mức làm chuyện như vậy sao?

Không chỉ Đường Lăng không làm, chỉ sợ bất kỳ một người bình thường nào cũng sẽ không làm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 82 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status