Cô vợ thần bí muốn chạy đâu

Chương 806: HẬU QUẢ KHI ANH TỨC GIẬN, ĐÍCH THÂN LÔI NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÓ RA (6)



Trong khách sạn Quốc Hâm, Đại Vương tử nước D sau khi tiếp nhận phỏng vấn thì trở về phòng.

“Anh cả, anh tại sao muốn làm như vậy?” Lâm Bối đã đợi ở trong phòng, thấy Đại Vương tử trở về thì trực tiếp hỏi, trong giọng của Lâm Bối rõ ràng mang theo vài phần bức thiết.

“Bởi vì anh tin Đường Lăng.” Đại Vương tử nhìn Lâm Bối, khóe mặt mang theo nụ cười, nhìn ra được tâm trạng của anh ta rất tốt.

“Anh tin Đường Lăng? Anh với Đường Lăng không có giao tình gì, anh dựa vào đâu mà tin tưởng anh ta? Với lại đơn hàng 150 nghìn tỷ há để anh nói tăng là có thể tăng, anh thậm chí không có hỏi ý kiến của phụ vương, nếu như phụ vương không đồng ý, anh đi đâu lấy được 150 nghìn tỷ.” Lâm Bối lúc này rõ ràng có hơi kích động, có điều cậu ta nói những lời này câu nào cũng có lý.

“Cái này em thật sự không cần lo, 150 nghìn tỷ này không cần anh bỏ, có người bỏ.” Nụ cười trên mặt Đại Vương tử càng sâu hơn: “Nếu đã có người bỏ tiền, mối làm ăn này anh nếu không nhận thì chính là đồ ngốc.”

“Làm ăn gì? 150 nghìn tỷ này ai bỏ?” Lâm Bối sửng sốt, có hơi khó nhìn nhìn chằm chằm anh ta: “Anh sẽ không phải đang nằm mơ đấy chứ? Ai sẽ bỏ ra nhiều tiền cho anh như vậy chứ?”

“Dương Tầm Chiêu.” Đại Vương tử lúc này cười rất vui vẻ: “Cho nên, lần này thật sự không cần lo.”

“Anh nói cái gì? 150 nghìn tỷ này do Dương Tầm Chiêu bỏ? Tại sao? Anh ta tại sao muốn làm như vậy?” Lâm Bối càng bàng hoàng hơn, Dương Tầm Chiêu đây là bị điên rồi sao?

150 nghìn tỷ không phải con số nhỏ, Dương Tầm Chiêu nói bỏ ra là bỏ ra sao?

“Anh nghe Dương Tầm Chiêu nói, Đường Lăng tối hôm kia không có chạm vào Cung Vân, nhưng Đường Lăng nói, lúc đó có một cô gái khác bước vào phòng của anh ta, cô gái đó chỉ có Đường Lăng có thể nhận ra, cho nên, Dương Tầm Chiêu muốn để Đường Lăng ra ngoài, chỉ khi Đường Lăng ra ngoài rồi, mới có thể nhanh chóng tìm được cô gái đó, chuyện này mới có thể được giải quyết.” Đại Vương tử liếc nhìn Lâm Bối, lúc này tâm trạng của anh ta rất tốt, cho nên giải thích rất rõ ràng.

Chỉ là Lâm Bối nghe thấy lời của Đại Vương tử, cơ thể lại cứng đờ trong nháy mắt, cứng đến mức không thể cử động...

Sắc mặt của Lâm Bối nhất thời cũng thay đổi!

“Dương Tầm Chiêu bỏ ra 150 nghìn tỷ là vì để Đường Lăng ra ngoài hai ngày sao? Dương Tầm Chiêu thật sự nỡ sao, anh ta với Đường Lăng có quan hệ gì?” Lâm Bối thầm hít một hơi, dựa theo kế hoạch, bọn họ hai ngày nữa sẽ phải về nước rồi.

150 nghìn tỷ để Đường Lăng ra ngoài hai ngày, Dương Tầm Chiêu đây là có tiền không có chỗ dùng sao?

Đường Lăng cho dù ra ngoài rồi, thời gian hai ngày có thể tra được cái gì?

“Nói thật, cách làm này của Dương Tầm Chiêu khiến anh cũng rất ngạc nhiên, anh sớm đã nghe nói Dương Tầm Chiêu với Đường Lăng có quan hệ rất tốt, nhưng cũng không ngờ bọn họ lại thân đến mức này, nói thật, anh cũng có hơi ghen tỵ, em nói xem, giữa bọn họ liệu có phải không chỉ là anh em, mà là...” Đại Vương tử sờ sờ mũi, biểu cảm lúc này trong nháy mắt có thêm vài sự kỳ quái.

Lâm Bối: “...”

“Dương Tầm Chiêu cũng sắp 30 tuổi rồi, nhiều năm như vậy bên cạnh anh ta một người phụ nữ cũng không có, Đường Lăng lớn hơn Dương Tầm Chiêu một tuổi, trước nay cũng chưa từng có phụ nữ, cho nên giữa hai người, thật sự rất có khả năng...” Mắt của Đại Vương tửu hơi tối lại, sau đó đột nhiên nhiều thêm vài phần ánh sáng: “Nếu như thật sự là như vậy, vậy anh có phải vẫn có cơ hội không?”

Làm người thứ ba cướp người đi, so với bẻ cong một người thì đơn giản hơn nhiều.

Lâm Bối lạnh nhạt liếc nhìn Đại Vương tử: “Dương Tầm Chiêu là người như nào anh biết rõ nhất, em khuyên anh đừng đánh chủ ý vào anh ta, bất luận anh ta là thẳng, hay cong, đều không phải là người anh có thể động vào.”

“Anh đối với anh ta chỉ là thưởng thức đơn thuần.” Khóe miệng của Đại Vương tử hơi nhếch lên, đối với Dương Tầm Chiêu anh ta hiểu, cho nên anh ta đối với Dương Tầm Chiêu chỉ là thưởng thức rất đơn thuần.

“Thưởng thức đơn thuần anh lại đặt phòng cho người ta? Thưởng thức đơn thuần anh đêm khuya gọi điện bảo người ta đến khách sạn? Anh dám nói anh một chút tâm tư khác cũng không có?” Lâm Bối nhìn anh ta, khóe môi mang theo độ cong nở nụ cười như có như không.

Khi Đường Lăng nói lời này, trong ngữ khí đó giống như mang theo vài phần đè nén, nhưng, không biết cậu ta đang đè nén cái gì?

“Thật sự không có, anh chỉ là đơn thuần hẹn anh ta đến nói chuyện.” Mắt của Đại Vương tử nhanh chóng lóe lên, trả lời vẫn coi như chắc chắn.

“Vậy cũng là anh không dám có.” Lâm Bối liếc nhìn anh ta: “Dương Tầm Chiêu là người như thế nào ai rõ hơn ai hết, anh nên thấy may mắn, bí mật đó của anh không có mấy ai biết, anh ta cũng không biết.”

Đại Vương tử ngước mắt, liếc nhìn Lâm Bối, không có nói gì, chỉ là thần sắc có hơi phức tạp.

“Em nghĩ, lần này Dương Tầm Chiêu cung cấp 150 nghìn tỷ cho anh, không thể không có điều kiện? Dương Tầm Chiêu làm việc, cho dù là cầu người, cũng sẽ không để mình ăn chịu thiệt quá nhiều?” Mắt của Lâm Bối hơi nheo lại, Dương Tầm Chiêu chính là một con cáo già, anh ta có thể để mình chịu thiệt sao?

Theo như cậu ta biết, đó là điều tuyệt đối không thể.

“Lâm Bối, anh phát hiện em hình như càng hiểu Dương Tầm Chiêu hơn anh?” Mắt của Đại Vương tử hơi lóe lên, nhìn Lâm Bối, trên mặt mang theo ý cười.

Tất cả mọi người đều cho rằng người em trai này của anh ta yếu đuối nhát gan, cái gì cũng sợ, không có chủ kiến, chỉ có anh ta biết, người em trai này của anh ta thật sự rất lợi hại.

May mà, người em trai này của anh ta không có ý tranh giành quyền lực với anh ta, nhiều năm như vậy vẫn luôn trợ giúp anh ta.

Cho nên, anh ta bây giờ đối với người em trai này cũng càng lúc càng tin tưởng.

“Anh đồng ý cái gì với Dương Tầm Chiêu?” Lâm Bối sớm đã nghĩ đến khả năng này, hiện nay nghe thấy Đại Vương tử chính miệng thừa nhận, thần sắc có vài phần ngưng trọng.

“Cũng không có gì, chỉ là công trình của nước D chúng ta về sau, anh đồng ý cho Dương Tầm Chiêu làm.” Đại Vương tử lúc này vẻ mặt cũng nghiêm túc vài phần.

“Công trình đó căn bản Dương Tầm Chiêu chắc chắn lấy được, anh đồng ý hay không đối với anh ta dường như không phải quan trọng như vậy?” Lâm Bối nhíu mày, nhìn Đại Vương tử, ánh mắt có vài phần nghi ngờ.

“Thật sự là chuyện gì cũng không giấu được em.” Đại Vương tử nhìn sang Lâm Bối, dường như khẽ thở dài: “Anh đồng ý với Dương Tầm Chiêu rằng tất cả công trình trực tiếp từ cơ quan đứng đầu toàn bộ giao cho anh ta.” [đọc truyện tại truyenhay.com]

“Quả nhiên là một con cáo già.” Lâm Bối sững sờ, sau đó mỉm cười, Dương Tầm Chiêu thật sự không chịu thiệt.

“Anh còn đồng ý với Dương Tầm Chiêu, để Đường Lăng ra ngoài, đợi Đường Lăng tìm được cô gái đó, chúng ta mới về nước, cho nên, lịch trình của chúng ta có khả năng sẽ thay đổi, đương nhiên, kế hoạch ngoại giao bình thường không thay đổi, khoảng thời gian sau coi như chúng ta tự mình đi chơi cùng nhau...” Đại Vương tử lại nghĩ đến điều kiện kèm theo khi thương lượng với Dương Tầm Chiêu vào trước đó, lúc này đều nói ra.

Khi nói đến đây, biểu cảm của Đại Vương tử rất tùy ý, theo anh ta thấy, chuyện này không phải chuyện gì lớn cả.

Nhiệm vụ ngoại giao bình thường toàn bộ đã hoàn thành rồi, chuyện khác tự nhiên tùy ý hơn nhiều.

Nhưng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.1 /10 từ 82 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status