Cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp của tôi

Chương 1347: Thể xác và tinh thần đều mệt

Dương Thần hít sâu một hơi, nhịn xuống ẩm ướt trong mắt, đưa tay ra mở phong thư, trên phong thư này không viết chữ gì, chỉ sợ là Mẫn Quyên sau khi đổi không dám viết gì vì sợ lộ ra sơ hở.

Khi rút giấy bên trong ra, Dương Thần sau khi nhìn lướt qua, phát hiện nội dung quả thật khác biệt quá lớn so lúc với Tống Thiên Hành đã từng nói với mình, chính là chuyện của 17 và Lam Lam, cuối cùng còn thêm hai câu tách ra quy tắc “Vãng niệm diễn sinh kinh”, xác nhận thân phận của mình.

- Cô xem nội dung trên này nên biết tôi là cha của Lam Lam, vì sao còn không nói cho tôi biết?

Dương Thần chất vấn nói.

Mẫn Quyên cười khổ nói:

- Chính là vì biết chân tướng nên mới không dám nói, không dám giao thư cho ngài!

- Vì sao?

Dương Thần nhíu mi.

Mẫn Quyên thở dài nói:

- Dương tiên sinh, trước khi gặp được mọi người tôi đã đi theo lão gia, mang Lam Lam đi hơn một năm, nói lời không cung kính mà nói, tôi coi Lam Lam như con gái của mình, nhưng… Lam Lam vẫn luôn nói muốn tìm cha mẹ mình.

- Chúng tôi theo lão gia vào Nam ra Bắc, tuy lão gia rất yêu thương Lam Lam nhưng Lam Lam mỗi lần nhìn thấy các bạn nhỏ khác có cha mẹ, ánh mắt khát vọng này làm lòng tôi chua xót, chua xót tới đau, đau tới muốn khóc…

- Lam Lam rất không hòa hợp, cô bé mạnh mẽ hơn nhiều so với các bạn khác, rất đặc biệt, lại là người vô cùng thông minh và mạnh mẽ, đặc biệt là vẫn còn là một đứa trẻ, kỳ thật rất cô độc.

- Đưa tới gia đình bình thường thì thôi, nhưng Lam Lam vẫn không có cha mẹ, ngay cả tình cảm cha mẹ cơ bản nhất cô bé cũng không cách nào có được, cô bé thậm chí không biết cha mẹ mình có còn sống hay không…

Nghe lời nói của Mẫn Quyên, sống mũi Dương Thần không khỏi cay cay, trong lòng rầu rĩ, không thở nổi.

- Dương tiên sinh còn nhớ lúc đó, khi vừa gặp mọi người, chuyện Lam Lam ở cửa cô nhi viện lặng lẽ nhìn Lâm tiểu thư không? Ngài có biết đêm đó Lam Lam vui vẻ như nào, cô bé nói mình đã tìm được mẹ, nhưng mẹ không thích cô bé nên lại rời đi, một đứa bé trên mặt tất cả đều là ủy khuất khiến lòng tôi đau vô cùng.

- May là, Lâm tiểu thư hợp với Lam Lam, gặp lần đầu sinh tình cảm lần thứ hai thì quen, có ý tưởng muốn thu nhận Lam Lam, điều này khiến Lam Lam vui mừng vô cùng. Lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng thỏa mãn như vậy của Lam Lam, đây là thứ bảo mẫu như tôi căn bản không thể cho cô bé.

- Tôi cũng biết, Lâm tiểu thư có thể chỉ là giống mẹ đẻ của Lam Lam, nhưng cảm giác của một phụ nữ cho thấy, Lâm tiểu thư thật sự thật tâm suy nghĩ cho Lam Lam, thật sự yêu thích đứa bé này. Không có gì đáng quý hơn chân tình…

- Lam Lam lúc đầu đi ngủ đều là lộn xộn, căn bản không thích ngủ, nhưng gặp được Lâm tiểu thư rồi liền ngoan ngoãn đi ngủ, tôi nghĩ, đó là bởi vì ở bên cạnh mẹ mình, đứa bé rất an tâm.

Ánh mắt Dương Thần mông lung, không khỏi lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Nhớ tới bé mập trèo lên giường, bộ dáng ngủ say sưa chảy nước miếng, tình yêu trong lòng cũng là vui vẻ ấm áp.

Mẫn Quyên hít hít mũi, tiếp tục nói:

- Dương tiên sinh, tôi tới tuy không lâu nhưng tôi rất cảm kích các người, ngài, Lâm tiểu thư, Quách phu nhân, vú Vương, còn có các cô gái xinh đẹp khác thường tới nhà, mọi người không bao giờ dùng thái độ đối đãi khinh miệt với nông phụ nông thôn để nhìn tôi, mọi người cho tôi tự tôn, khiến tôi cảm nhận được mình là một phần của gia đình này. Tôi nằm mơ đều cảm kích mọi người…

- Nguyên nhân xảy ra việc này chính là vì tôi hy vọng mọi người đều có thể sống tốt. Nếu bởi vì một việc mà gây ra mâu thuẫn lớn, cuối cùng tan rã trong không vui, vậy dù là đối với gia đình hay Lam Lam đều là đả kích lớn nhất.

- Tôi biết Lâm tiểu thư không hề vui vẻ chấp nhận các cô gái khác, nhưng các cô ấy đối với ngài là tình chân ý thiết, cho nên một chốc một lát là không thể ngừng được quan hệ này.

- Dương tiên sinh bình thường lừa cô ấy, cũng nên nghĩ thông qua thời gian khiến gia đình từ từ ổn định lại, để Lâm tiểu thư có thể thật sự thu nhận các cô ấy.

- Tôi biết người đàn ông như Dương tiên sinh, có nữ nhân duyên là chuyện không cách nào tránh khỏi, người phụ nữ xinh đẹp sao có thể thích kẻ yếu chứ, đừng nói là trong cổ đại, cho dù hiện tại, người đàn ông có quyền có thế đều có vài cô…

Dương Thần một trận xấu hổ, người phụ nữ này nói trắng ra như vậy, tuy có thể nói chuyện thô kệch nhưng không thể trực tiếp nói ra như vậy chứ, khiến Dương Thần có chút ngượng ngùng.

- Mẫn Quyên tôi là nhân vật nhỏ, không có học thức, tôi quan tâm chính là Lam Lam có thể yên bình lớn lên, có cha mẹ yêu thương, có người trong nhà làm bạn…

- Tôi cũng có tư tâm của mình, tôi không muốn quay lại quê, nhà chồng với tôi chính là ác mộng, tôi cũng muốn ở trong nhà này, giống như vú Vương, trung thành tận tâm cả đời làm người hầu cho gia đình này là đủ rồi…

- Huống chi tôi đã biết, Dương tiên sinh là cha đẻ của Lam Lam, vậy cũng coi như Lam Lam có người thân thật sự rồi. Nếu bởi vì Lâm Nhược Khê sau khi biết được chân tướng mà sinh ra khúc mắc với chuyện này, đây chẳng phải là cho mỗi người trong nhà thêm một gánh nặng sao?

Mẫn Quyên lau khóe mắt nói.

Dương Thần đại khái đã hiểu được ý tứ của Mẫn Quyên, nói như vậy, nghĩ cũng thông rồi.

Quả thật, nếu Lam Lam là đứa bé do người phụ nữ khác sinh cũng không thể quá nghiêm trọng, nhưng Lam Lam lại là đứa bé 17 để lại.

Lâm Nhược Khê rất rõ ràng, 17 mới là người phụ nữ duy nhất cô muốn phân cao thấp, người này có thể nói là có ảnh hưởng tuyệt đối tới đời người của Dương Thần!

17 vốn đã vĩnh viễn rời đi, nhưng Lam Lam xuất hiện, thật giống như khiến cho bóng dáng 17 vĩnh viễn ở giữa hai người, không xóa được!

Trên tình yêu, Lâm Nhược Khê là người cảm tính, cô không có khả năng coi như không thấy, cô có thể dễ dàng tha thứ Dương Thần lòng có phụ nữ khác làm tình nhân, cũng sẽ không dễ dàng tha thứ Dương Thần để người phụ nữ khác trở thành tình cảm chân thành!

Dương Thần cũng không cách nào cam đoan, khi nhìn thấy Lam Lam trong lòng có nhớ tới 17 hay không, đây không thể nghi ngờ chính là châm chọc đối với Lâm Nhược Khê.

Nếu như mình vĩnh viễn không có được phong thư này, như vậy những chuyện tiếp theo sẽ không có gì là phiền toái, vui vẻ mà nuôi dưỡng bé mập thành khuê nữ của chính mình.

Nhưng hiện tại, bản thân biết thân phận của Lam Lam, sao có thể nhẫn tâm để 17 dưới cửu tuyền băng giá, để cho máu mủ của mình không biết cô bé chính là con đẻ của mình!

Cho dù hiện tại không nói, về sau để Lâm Nhược Khê phát hiện mình đã sớm biết, lừa dối cô, chỉ sợ sẽ càng khiến cô thương tích đầy mình…

- Lần đó, Dương tiên sinh từ Australia trở về, chính là thời điểm cách lúc lão gia rời khỏi khoảng một tháng, tôi lúc ấy thiếu chút nữa đã nói ra, chuyện lão gia lưu lại hai tín vật… Lúc ấy Dương tiên sinh ngài còn hỏi tôi có phải có gì muốn nói không, tôi cố nhịn không nói, thật sự là không nhẫn tâm nói ra…

Mẫn Quyên ai thán nói.

Dương Thần đứng tại chỗ, hắn vẫn còn nhớ rõ một màn kia, chỉ là lúc trước không để ý liền xem nhẹ, hiện giờ nghĩ đến, có chút buồn cười.

Ngưng lại hồi lâu, Dương Thần ý bảo Mẫn Quyên đứng dậy, bỏ chủy thủ và bức thư vào nhẫn không gian

- Chuyện này, không được sự cho phép của ta, không được nói ra.

Dương Thần phân phó nói.

Mẫn Quyên dùng sức gật đầu, cô có mượn tim hùm gan báo cũng không dám.

Dương Thần cảm thấy trong đầu mình rối bời, hoàn toàn không rõ ràng chuyện gì, chuyện này dây dưa đến quá nhiều, tình thân, tình yêu, lương tâm, đều là khiêu chiến thật lớn.

Thời điểm đi xuống lầu, vú Vương tựa hồ nhận thấy tâm tình Dương Thần không tốt lắm, thân thiết hỏi thăm.

Dương Thần thuận miệng nói vài câu cho có lệ liền ra cửa, dặn dò vú Vương hết năm mới có thể quay lại, có việc trực tiếp liên hệ với hắn.

Vé máy bay chính là buổi tối, Dương Thần do dự, cũng không đi tìm An Tâm cùng Tiêu Chỉ Tinh các cô, bởi vì Dương Thần không muốn phát tiết tình cảm tiêu cực lên người những người phụ nữ vô tội đó.

Từ gara lái ra chiếc BMW X6 đã lâu không lái, Dương Thần đi thẳng đến nhà vợ chồng lão Lý.

Trên đường đi gọi điện thoại tới, tiếp điện thoại là lão Lý, nghe là Dương Thần, lão Lý không khỏi cười mắng:

- Tiểu Dương, cháu cũng quá không cho ông già này mặt mũi, đến lễ mừng năm mới cũng không có chút quà tết, rốt cuộc còn muốn con gái ta theo cháu không?

Hiện giờ điều kiện một nhà lão Lý tốt hơn năm ngoái không biết bao nhiêu lần, Lý Tinh Tinh lại thường bên cạnh hai người, cũng dính dáng không ít với Dương Thần.

Dương Thần cười khổ,

- Cháu không phải là tới uống rượu với cha vợ người hay sao, chuẩn bị rượu và thức ăn nhé, nếu không đủ cháu mua chút thức ăn đã nấu chín tới.

Lão Lý cũng không nghĩ nhiều, bảo vợ thêm vài món ăn, liền bảo Dương Thần khẩn trương tới.

Xe đến dưới lầu khu nhà lão Lý, Dương Thần vừa muốn xuống xe, liếc mắt nhìn thấy một màn phía trước, cũng là sửng sốt, đôi lông mày đều đứng hết cả lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status