Cô vợ tổng giám đốc xinh đẹp của tôi

Chương 796: Không nữ tính chút nào

Lâm Nhược Khê ngây người hồi lâu mới lúng túng hỏi:

- Vì sao… đột nhiên lại nói vậy?

Dương Thần sớm biết cô sẽ hỏi vậy nên nhẫn nại nói lại một lần nữa những lời đã nói với Sắc Vi, bao gồm việc hắn phải đi đến Xuyên Trung Đường Môn, đi cùng Thái Ngưng, sau khi trở về còn phải dạy Sắc Vi tu luyện trước tiên…

Bởi lúc trước Lâm Nhược Khê ở Pháp đã gặp một bộ phận lực lượng của Dương Thần, cũng không chịu nhiều đả kích lắm.

Chỉ có điều nghe đến việc Dương Thần sống đã ít nhất mấy trăm năm, hơn nữa lại không già đi, vẻ mặt mới thất sắc.

Lúc trước cô chỉ cảm thấy Dương Thần vô cùng mạnh, nhưng không ngờ người đàn ông này lại có hoàn cảnh này.

Dương Thần thở dài, tuy rằng nói những lời này đủ để khiến Lâm Nhược Khê cả đêm không ngủ yên, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phải nói rõ ràng với những người phụ nữ này, nên cũng không do dự gì.

- Bởi em không luyện võ như Sắc Vi, ngày thường không rèn luyện, từ nhỏ lại ít vận động, hiện giờ cũng chỉ ngồi ở văn phòng, thân thể quá yếu ớt, khí huyết không đủ tốt, tuy anh có thể giúp em điều trị khí huyến, nhưng độ dẻo dai của kinh mạch tốt nhất vẫn phải thông qua em tự rèn luyện mới được, mới có thể cứng cáp hơn, nếu không sẽ không có cơ sở vững chắc, về sau tu luyện nhất định phải có chuẩn bị sẵn sàng.

Dương Thần kiên nhẫn giải thích.

Lâm Nhược Khê tuy rằng mù mịt, nhưng cũng biết đây không phải nói đùa, yên lặng ghi nhớ trong lòng.

Cuối cùng, Lâm Nhược Khê không vui hỏi:

- Anh… đi Xuyên tỉnh cùng chị Thái Ngưng sao?

Dương Thần nghe thấy giọng có vị dấm chua ghen tuông, cười khổ nói:

- Không lâu lắm đâu, anh hứa một tuần là đủ, anh cũng không muốn lãng phí nhiều thời gian.

Lâm Nhược Khê trầm ngâm một lát, cuối cùng khẽ thở dài:

- Đáng tiếc là dạo này nhiều việc, còn phải thu mua mấy công ty giải trí, còn phải bàn việc hợp tác quảng cáo với Disney của Mỹ, không thì em cũng muốn đi cùng anh.

Dương Thần mỉm cười:

- Nếu thật sự muốn đi, giao công việc lại cho Thiện Ny và Minh Ngọc.

- Anh không thương xót bọn họ sao?

Lâm Nhược Khê lườm hắn một cái.

- Vì anh biết anh có nói thế em cũng không đành lòng mặc kệ Ngọc Lôi.

Lâm Nhược Khê có chút bất đắc dĩ nói:

- Tuy rằng em biết kỳ thực trong mắt anh Ngọc Lôi không là gì, nhưng dù sao cũng là do bà nội để lại cho em, em cố gắng kinh doanh đến quy mô như hiện giờ, khó có thể dứt bỏ cảm tình cho nó… Nó không chỉ là công ty của mình em, mà là Ngọc Lôi tâm huyết của mấy vạn người…

Dương Thần cười khẽ:

- Anh hiểu, cho nên anh cũng không vội bắt em phải bỏ công việc của mình, tu luyện thì tu luyện, cứ như ngày thường là được, dù sao cũng không phải là một ngày bỏ nhiều thời gian thì sẽ tiến bộ nhanh.

Lâm Nhược Khê nghe xong gật gật đầu, cô cũng lo lắng có phải lựa chọn giữa công việc và việc tu luyện hay không, nghe Dương Thần nói không ảnh hưởng cuộc sống hằng ngày cũng thoải mái hơn nhiều.

Giải thích và dặn dò thêm một lát, Dương Thần bèn bảo Lâm Nhược Khê ngủ trước.

Chính mình về phòng, Dương Thần lại cầm điện thoại, lần lượt gọi cho Mạc Thiện Ny, An Tâm, Lưu Minh Ngọc… báo cho họ biết mình định đi Xuyên tỉnh, để họ khỏi trách mình không nhớ nhung gì bọn họ.

Mạc Thiện Ny dường như đã biết việc này từ Sắc Vi nên cũng không ngạc nhiên gì.

An Tâm gần đây bận tiếp nhận các xí nghiệp và việc kinh doanh của An gia, bận tối mày tối mặt, cũng chẳng có thời gian bật điện thoại.

Còn lại Lưu Minh Ngọc đã ngủ sớm, bị Dương Thần làm tỉnh giấc thì oán hận thở dài, rồi gác máy lại tiếp tục ngủ, khiến cho Dương Thần thấy không vui lòng, người phụ nữ này từ đầu đến cuối không có thói quen lấy lòng đàn ông, dù là cô ấy thích mình, nhưng tính cách độc lập hơn những người phụ nữ khác, dù sao thì lúc đầu cũng do mình không chịu buông tay, cô ấy mới chịu làm tình nhân như vậy.

Hôm sau, Dương Thần lại đưa Trinh Tú đi thi vòng cuối, lần này chỉ thi nửa ngày, Trinh Tú ôn tập lâu nay giờ đã thi xong, khuôn mặt cô bé vô cùng kích động đỏ bừng lên.

Dương Thần lần này cũng không nhàn rỗi đợi Trinh Tú mà gọi cho Đường Uyển hẹn gặp mặt ở quán trà, đợi hai cô bé kia thi xong thì đi đón.

Lúc Đường Uyển mặc chiếc váy liền thân mỏng bó sát màu tím, đeo chiếc kính râm to đi ra quán trà, toàn thân có vẻ vô cùng thoải mái, khiến cho những người đàn ông nhìn thấy cô đều thèm nhỏ dãi.

Dương Thần hơi không vui, người phụ nữ này luôn ăn mặc trang điểm vô cùng cầu kỳ, đẹp thì đẹp, nhưng làm người khác nhìn không được tự nhiên.

- Sau này có thể mặc nhiều hơn không?

Dương Thần đợi Đường Uyển ngồi xuống lẩm bẩm nói.

Đường Uyển tháo cặp kính râm, lộ ra khuôn mặt trái xoan phong tình, nói:

- Thời tiết nhanh nóng như vậy, mặc nhiều ra nhiều mồ hôi không thoải mái.

Rõ ràng là có ý trêu tức, Dương Thần khó mà nói được gì.

Đường Uyển khẻ mỉm cười:

- Sao lại đột nhiên hẹn em đến quán trà, em tưởng chỗ anh hẹn em đến phải có chiếc giường mới đúng.

Dương Thần vẻ mặt buồn bực:

- Trong lòng em hình ảnh anh chẳng lẽ không thể cải thiện một chút sao?

- Sao phải thay đổi, em thấy thế cũng tốt.

Đường Uyển tự nhiên nói:

- Nếu anh trở nên không thèm nữ sắc, người làm mẹ như em sao có thể giữ chân anh lại?

Lại là những lời nói nghe đáng thương này, Dương Thần thấy không còn cách nào khác, nói:

- Hôm nay có chuyện quan trọng, vốn anh chỉ nói với Lâm Nhược Khê và Sắc Vi, nhưng em khá đặc biệt cho nên anh muốn sớm nói rõ cho em, chuẩn bị cho sớm…

Đường Uyển khó thấy Dương Thần nghiêm túc như vậy, cũng không trêu chọc nữa, nghiêm túc ngồi nghe.

Dương Thần kể lại việc tu luyện, nói:

- Vì em lớn tuổi hơn bọn họ một chút, cho nên phải tranh thủ, tuổi càng cao, thân thể càng già, anh hy vọng em có thể bắt đầu luyện tập căn bản, chuẩn bị sẵn sàng.

Đường Uyển nghe Dương Thần kể sơ lược, trong lòng giống như trời đất biến hóa, chỉ có chính cô hiểu được.

Nghe đến việc không ngờ có thể kéo dài tuổi thọ, phòng ngừa lão hóa, đối với cô mà nói vô cùng kích thích.

Sau đó lại nghĩ đến trước kia Dương Thần có đủ loại biểu hiện thần kỳ, đặc biệt là lúc chữa khỏi bệnh cho mình, tác dụng của công pháp huyền diệu kia với máu của mình, mới có thể từ từ tiêu hóa tin tức này.

Trầm mặc khoảng mười phút, Đường Uyển mới quyết định, nghiêm túc nói:

- Em hiểu, mỗi ngày em sẽ dành thời gian rèn luyện, nhưng em cũng có thỉnh cầu, anh có thể đáp ứng không…

- Khách khí gì vậy, anh sẽ không vui đâu.

Dương Thần nhíu mày.

Đường Uyển thản nhiên nói:

- Kỳ thực cũng không có gì, em không muốn đợi tiểu thư Sắc Vi học xong mới luyện, em muốn cùng luyện với cô ấy…

Dương Thần có chút kinh ngạc nhìn cô, không ngờ Đường Uyển còn nóng vội hơn mình tưởng.

- Không cần nhìn em thế.

Đường Uyển oan ức nói:

- Em không còn trẻ nữa, đã sắp bốn mươi rồi, tuy rằng không muốn nói như vậy, nhưng lúc đối mặt với nhiều việc, thật sự là không có sức lực, em của hôm qua trẻ hơn ngày hôm nay, em của hôm kia còn trẻ hơn em của hôm qua…

Cho nên… Em cố gắng mỗi ngày đều sống vô cùng thật lòng, đối với con gái, với anh, với người nhà em, đối với mỗi người xung quanh…

Tuy rằng em biết, em giữ gìn rất tót, nhưng tuổi con người không thể che dấu bởi bề ngoài, em chỉ muốn quý trọng, có được nhiều cơ hội hơn trong đời, em yêu quý mọi người chính là vì đơn giản như vậy…

- Vậy sẽ rất vất vả.

Dương Thần nói.

- Đáng giá không?

Đường Uyển hỏi lại.

- Có!

- Vậy thì được.

Đường Uyển thoải mái cười:

- Đi sớm về sớm, nếu chẳng may em già rồi, đám phụ nữ của anh không ai bằng Lâm Nhược Khê, về sau anh sẽ khổ.

Dương Thần mỉm cười:

- Trước giờ anh chưa từng thấy có thể so sánh em với Nhược Khê.

Đường Uyển chu miệng, hừ giọng nói:

- Sao? Em kém hơn cô ấy? Nói cho anh biết, lúc bằng tuổi cô ấy còn mê người hơn, cả ngày cứ lạnh như băng, chẳng có chút nữ tính nào, hừ, thật là một viên ngọc…

Dương Thần không kìm nổi cười ha ha vài tiếng, vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt mỹ nhân hờn dỗi, khiến cô né tránh đi.

- Ý anh là, Đường Uyển chính là Đường Uyển, Lâm Nhược Khê là Lâm Nhược Khê, trong lòng anh chỉ có một Lâm Nhược Khê, tất nhiên, cũng chỉ có một Đường Uyển.

- Thế còn tốt…

Đường Uyển vui vẻ cười yếu ớt, trong ánh mắt có vẻ nhu tình.

Tuy rằng hai người đến lúc tình nồng, nhưng cũng không phải là lúc nói triền miên.

Đợi đợt thi đại học kết thúc, Dương Thần và Đường Uyển lần lượt đi đón Trinh Tú và Đường Đường về nhà.

Giờ cơm chiều, người trong nhà liên tục gắp đầy bát cho Trinh Tú, Quách Tuyết Hoa thì không ngừng hỏi kỳ thi thế nào, có thể vào đại học nào, vì kết quả đến đầu tháng bảy mới có, khiến Trinh Tú muốn nói lại sợ bước không qua, bộ dạng căng thẳng đến mức dễ thương.

Mấy ngày vui vẻ qua rất nhanh, Dương Thần trừ việc thỉnh thoảng đến văn phòng xử lỷ vài việc liên quan đến hắn, phần lớn thời gian là giúp Quách Tuyết Hoa và vú Vương làm việc nhà, lúc là chạy vườn, lúc sai vặt, nếu không thì là chỉ bảo cho Lâm Nhược Khê, Sắc Vi, Đường Uyển… rèn luyện thân thể.

Thấy đủ thời gian, liền kéo cả Mạc Thiện Ny, Lưu Minh Ngọc và An Tâm vào kế hoạch rèn luyện, về mục đích, Dương Thần nói đi nói lại mãi, nhưng chỉ cần nghe bốn chữ “sẽ không già cả”, tất cả các cô đều hăng hái lên.

Về phần Thái Nghiên cục trưởng cục cảnh sát, căn bản không cần rèn luyện, hơn nữa lại bận tìm bọn buôn người phân tán khắp nơi ở Trung Hải, vốn đã bận tối mặt.

Sau đó, Thái Ngưng ở Yến Kinh rốt cuộc gọi điện thoại tới, nói có thể cùng đi tới Đường Gia Bảo, và cũng đã liên lạc với sư phụ Đường Lộ Di của mình.

Dương Thần cũng không muốn trì hoãn nhiều, trước khi đi giải thích với người trong nhà, âm thầm dặn tiểu đội Hải Ưng để mắt tới những người phụ nữ của mình và người nhà, bất cứ lúc nào có việc gì thì liên hệ với hắn.

Sau đó cùng Thái Ngưng hẹn ngày bay, đến tập hợp ở “Thiên phủ chi quốc” ở Xuyên tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 14 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status