Cô vợ xấu xí

Chương 97: Trừng phạt thế nào (1)



Hạ Tịch Nghiên là con gái họ?

Nếu anh nhớ không lầm, nhà họ Hạ chỉ có một cô con gái, hơn nữa, vào ba năm trước, đã gả cho anh…

Hạ Tịch Nghiên, Hạ Kỳ Lâm?

Anh sớm nên nghĩ tới!

Hạ Tịch Nghiên, Hạ Tịch Nghiên…

Lúc này, trong đầu anh đang cực lực tìm kiếm cái tên này, nhưng quả thực, anh nghĩ nát óc cũng không ra vợ trước của mình tên gì, nhưng lời của họ, anh xác định trăm phần trăm, Hạ Tịch Nghiên chính là vợ trước của anh! Nghĩ tới đây, ánh mắt anh nhìn Hạ Tịch Nghiên trên đài, khóe miệng cong lên nụ cười lạnh, con người thâm trầm khẽ híp lại, như đang suy nghĩ gì đó…

Mà Hạ Kỳ Lâm ở bên cạnh nói gì đó với Hạ Nguyên và Hứa Nghĩ Tuệ, hai người nhíu mày, vẫn là gật đầu, mặc dù chuyện này có chút không thỏa, nhưng họ bây giờ cũng không thể nói gì.

Thật sự không nghĩ tới Hạ Tịch Nghiên quay về lại tới làm việc ở chỗ Mục Chính Hi!

Chính vào lúc này, giọng nói Mục Chính Hi từ phía sau vang lên.

“Hạ tổng, bà Hạ, hai người đến rồi!?” Lúc này, Mục Chính Hi cười gian xảo đi tới.

Giọng nói của Mục Chính Hi, khí thế của anh, đều trong vô hình đem lại áp lực cho người khác.

Nghe thấy giọng Mục Chính Hi, Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ nghiêng đầu sang, lúc nhìn thấy anh, sững sốt một chút.

Lúc này, mắt Mục Chính Hi nhìn Hạ Kỳ Lâm ở bên cạnh: “Hạ Kỳ Lâm? Hoan nghênh!”

Lúc Hạ Kỳ Lâm nhìn thấy Mục Chính Hi, nhếch khóe miệng: “Tiệc rượu chúc mừng của Mục tổng, chúng tôi sao lại không tới!?”

Lúc này, Hạ Nguyên cũng nhìn Mục Chính Hi.

Mặc dù nói anh bây giờ đã ly hôn với

Hạ Tịch Nghiên rồi, nhưng hai năm trước, nhà họ Mục giúp đỡ tập đoàn Hạ Thị, đây là sự thực.

Nói tới cùng, Mục Chính Hi ngoại trừ có chút không an phận, cũng không thiếu Hạ Tịch Nghiên thứ gì.

Dù sao lúc này, cuộc liên hôn của họ cũng không phải anh tình nguyện!

“Không sai, tiệc chúc mừng của cậu, chúng tôi sao lại không tới?” Hạ Nguyên mở miệng nói.

“Rất hoan nghênh!” Mục Chính Hi nói, may mắn họ tới, nếu không anh còn không biết, anh bị giấu diếm tới lúc nào đâu.

Giọng Mục Chính Hi có chút quái dị.

“Đúng rồi, ba cậu thế nào?” Hạ

Nguyên nói việc nhà.

“Ba con rất tốt, rất nhớ nhung con dâu ông đâu!” Mục Chính Hi nhàn nhã nói, anh chính là cố ý.

Nghe tới chuyện này, Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ sững sốt, ngay cả Hạ Kỳ Lâm bên cạnh cũng sững sờ.

“Vợ trước của con đâu? Mặc dù chúng con đã ly hôn, nhưng một ngày vợ chồng tình nghĩa trăm năm, con muốn gặp cô ấy!“ Mục Chính Hi ngoài cười trong không cười nói.

ràng đã sắp giận đến bùng nổ rồi, nhưng dáng vẻ lại như không có việc gì cả, chỉ là không có dáng vẻ thường ngày, có chút quái đản.

“Nó…“Hứa Nghi Tuệ nghĩ nghĩ mở miệng: “Nó đã xuất ngoại rồi, không ở trong nước, cho nên không có cách nào đến!” Lúc nói những lời này, không đủ khí thế, nói xong, liền nhìn Hạ Nguyên.

Hạ Nguyên không nói gì.

Cách hai năm, họ cũng đã gặp mặt vài lần, nhưng Mục Chính Hi mỗi lần nhìn thấy họ, đều là hận không thể tránh đi, không nghĩ tới hôm nay anh lại hỏi đến Hạ Tịch Nghiên.

Hạ Nguyên im lặng, không lên tiếng.

Mà khóe môi Mục Chính Hi lại cong lên, cười như có như không gật đầu: “Thì ra là vậy…”

Hứa Nghi Tuệ ngượng ngùng mỉm cười, không nói gì.

Lúc này, Mục Chính Hi cười thâm sâu: “Vậy tốt, mọi người từ từ nói chuyện, con còn có việc, con đi trước!”

Hạ Nguyên vội gật đầu: “Được, cậu đi đi!”

Mục Chính Hi gật đầu, nhướn mày, ánh mắt nhìn Hạ Kỳ Lâm bên cạnh không nói gì, trực tiếp rời đi.

Lúc này, Hạ Tịch Nghiên vẫn đang nói trên đài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.8 /10 từ 4 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status