Con Cám

Chương 28: Tôi không đá Mồng Tơi


Chương 28: Tôi không đá Mồng Tơi

Nếu nói người bên kia không ngủ vì phiền muộn thì người bên này không ngủ vì mãi mê cày phim.
***

"98...99...100..."

Tôi nằm lẩm nhẩm mãi nhưng vẫn không ngủ được. Hiện tại đã là mười hai giờ hai mươi, nếu giờ này còn chưa ngủ được thì kiểu gì ngày mai mặt tôi cũng nổi mụn cho xem.

Đờ mờ, mặt tôi mới trơn lán được mấy hôm!

Biết thế buổi trưa tôi không ngủ nướng cho rồi, ngủ đến tận giờ cơm tối mới chịu dậy. Quả báo!

Hết cách, tôi đành mò điện thoại, tìm phim để xem cho nhanh buồn ngủ. Nghe thiên hạ đồn mới ra Tokyo ghoul phần ba, phim hay dữ dội, hay không thể miêu tả được cho nên tôi mới tò mò xem lại hai phần trước.

Vốn nghĩ xem vài phút thì sẽ mỏi mắt, tự động buồn ngủ nhưng thế đéo nào càng xem càng ghiền? Cứ xem tới đoạn chúng nó chém giết nhau thì không nhịn được phải xem tập sau để biết thằng đó còn sống hay không. Mà như kiểu càng xem tiếp lại càng tò mò, cứ thế xem hết 12 tập của phần một lúc nào không hay. Đến khi nhìn lại đồng hồ mới bàng hoàng phát hiện trời gần sáng mẹ nó rồi.

Tôi vội vàng dẹp điện thoại sang một bên rồi trùm chăn trùm mền bắt đầu nhắm mắt lại.

Hên quá, ngủ được rồi! Tạ ơn trời đất!

Thế là đến gần giờ cơm trưa tôi mới tỉnh dậy nhờ cú đạp thần thánh của mẹ, kèm theo âm thanh phẫn nộ quen thuộc: "Con với chả cái, suốt ngày chỉ biết nằm ngủ, chẳng được tích sự gì. Nuôi mày rõ tốn cơm! Mày sang mà xem con Trúc kia kìa! Mới sáng ra đã giúp mẹ quét nhà, lau nhà, mày có làm được việc gì cho cái nhà này không? Chỉ biết ăn rồi ngủ, chạy đi chơi! Hồi bằng tuổi mày tao đã phải dậy sớm đạp xe mấy cây số để đi chợ, còn phải ra ruộng với bà ngoại mày, rồi phải cho heo ăn, mày coi lại mày xem! Đẻ ra đứa con gái đúng là vô duyên vô nợ, nhà có mỗi đứa con gái mà chả nhờ được việc gì!"

Tôi ngơ ngác ngồi dậy, đang thắc mắc bây giờ là buổi sáng hay chiều thì mẹ tôi lại gào thét thêm lần nữa: "Đánh răng rửa mặt rồi cút xuống dưới nhà cho tao!"

Bị mắng mãi nên kiểu như cũng quen rồi, tôi chẳng hề hấn gì cả. Mặc dù đã ngồi dậy nhưng hai mắt vẫn cứ híp lại, trong đầu toàn hình bóng của Kaneki Ken*. Cho đến khi một tiếng "rầm" vang lên, mẹ tôi đóng cửa rời khỏi thì tôi mới lê lết tấm thân tàn này vào nhà vệ sinh.

*Nam chính của Tokyo ghoul.

Khi tôi đặt chân xuống dưới nhà cũng đã là mười hai giờ kém mười. Vốn dĩ đến tận giờ này mẹ tôi mới kêu tôi dậy vì hôm nay là thứ bảy, mẹ tưởng tôi đi học, cả bố và mẹ đều thế. Cho đến khi bố tôi bảo: "Hình như hôm nay con Tơi nó không phải đi học." thì lúc ấy mẹ tôi mới nổi khùng mò lên phòng tôi. Còn lí do tại sao xe tôi vẫn đậu trước nhà mà chẳng ai phát hiện ra thì cái này phải hỏi nó, chắc hẳn nó biết phép tàn hình nên bố mẹ tôi mới không nhìn thấy.

Nhiều khi nghĩ lại tôi cảm thấy bố mẹ tôi đúng là kì cục, chẳng bao giờ nhớ rõ lịch học của tôi. Chiều hôm nào tôi chỉ học mỗi hai tiết, về nhà sớm thì họ lại hỏi: "Ơ, sao hôm nay về sớm thế? Trốn tiết à?". Tôi nhớ đã không ít lần tôi bảo: "Chiều nay con chỉ học có hai tiết thôi." nhưng dường như lời nói của tôi vĩnh viễn không bao giờ lọt vào tai bố mẹ tôi được, cứ thấy mặt tôi là lại hỏi. Chiều thứ tư cũng thế, vốn dĩ tôi chẳng cần đi học nhưng bố mẹ tôi lại cứ thắc mắc: "Sao chiều nay không đi học? Cúp học à?"

Ôi nghĩ đến mà buồn!

"Dọn cơm ra, còn đứng đó làm gì!" Mẹ tôi vừa nói vừa đập vai tôi một phát đau điếng. Cái này mà ở Mĩ thì bị phạt lâu rồi, may cho mẹ vì mẹ là người Việt Nam đấy!

Tôi vừa xới cơm vừa hỏi: "Bố đâu rồi mẹ?"

"Ra tiệm rồi, có người muốn đổi tiền."

Tôi không nói gì nữa, tiếp tục "tàn phá" nồi cơm.

Nhà tôi mở tiệm vàng, từ trước đến nay làm ăn cũng khấm khá, bởi vậy mới tồn tại cái thể loại lười biếng vô tích sự như tôi (à đấy là lời mẹ tôi nói). Tôi thì không thích đeo vàng cho lắm, ờ mà bạch kim còn được. Mấy bà trong xóm suốt ngày lại cứ bảo: "Tơi sướng nhể, sau này đám cưới khỏi tốn tiền mua vàng." Không biết vô tai người ta nó có bình thường không chứ lọt vào tai tôi nghe cứ vô duyên thế nào ý. Mà từ đó đến giờ, cứ mỗi lần điền sơ yếu lí lịch phần nghề nghiệp bố mẹ, tôi đều để 'kinh doanh' hoặc 'buôn bán' cả. Vì có năm đó lỡ dại, ghi 'bán vàng', thế là cả lớp đồn ầm lên, gặp tôi cứ bảo: "Ê Tơi, bố thí cho kí vàng nào!", không thì cũng hỏi: "Nhà mày có bán vàng mã không?",... rồi có mấy đứa hãm lờ hơn khi cứ mỗi lần quyên góp tiền để làm gì đó thì chúng nó lại bảo: "Bạn Tơi quyên góp một cây vàng nhé!"

Đờ mờ chị hờn! Đến khi lên cấp ba, chúng nó hỏi bố mẹ tôi làm nghề gì, tôi chỉ bảo buôn bán, hỏi bán gì thì tôi bảo bán vài ba thứ linh tinh ở ngoài chợ. Ban đầu chỉ mỗi con Trúc biết vì nó gần nhà tôi, sau thì bọn chơi chung cũng biết nhưng may mắn thay chúng nó không hãm lờ như mấy đứa cấp hai.

Chỉ có hãm lờ hơn!

Tới sinh nhật của một đứa nào đó, nó sẽ bảo: "Tơi à, tao chẳng cần quà cáp cao sang gì cả, tao chỉ cần vàng 24k là đủ."

Không thì cũng là: "Mày có tin con Tơi lấy vàng ném bể đầu mày không?"

Còn có: "Mày tắm bằng vàng à? Sao trắng thế?"

"..."

Sao tui khổ vậy nè?

Nhưng với tấm lòng vị tha và bao dung, tôi vẫn chơi với chúng nó cho đến tận bây giờ.

"Nghe nói cái Trúc sắp thi học sinh giỏi à?" Mẹ tôi vừa gắp đồ ăn vừa nói.

Tôi "vâng" một tiếng, nuốt đồ ăn trong mồm rồi nói tiếp: "Thứ bảy tuần sau nó thi."

Bỗng dưng mẹ tôi lại thở dài, tôi khó hiểu ngước mắt lên nhìn thì nghe mẹ tôi lầm bầm: "Nhìn con người ta mà thèm. Nhìn lại con mình sao chán thế không biết." Nói xong lại thở dài cái nữa, mắt vẫn chăm chú nhìn vào cục thịt trước mặt.

Nghe xong, tôi cảm giác như có tiếng quạ văng vẳng đâu đó trên đỉnh đầu mình.

Lại so sánh!

Tôi bắt chước mẹ, chống tay lên cằm rồi thở dài: "Nhìn mẹ người ta mà thèm. Nhìn lại mẹ mình sao chán thế không biết." Sau đó lại thở dài thêm một cái nữa để kết thúc.

Ngay lập tức cái vá múc cơm lao về phía tôi vào kèm theo đó âm thanh điên tiết của mẹ: "Nói gì đó!" Nhưng không sao cả, với trình độ cao siêu của mình, tôi vẫn có thể dễ dàng né tránh.

Tôi nhanh chóng đứng dậy, nói: "Con no rồi, bai mẹ!" Sau đó chạy vọt lên lầu.

À còn một chuyện. Vấn đề tại sao tôi không làm việc nhà à? Đơn giản thôi, nhà có thuê giúp việc mà, việc gì tôi phải cướp việc của họ. Còn tại sao mỗi lần mắng tôi, mẹ đều nói tôi suốt ngày không làm được việc gì thì cái này nên hỏi mẹ, tự mình thuê người làm rồi lại mắng tôi không chịu làm việc nhà.

Tôi nằm trên giường, chán nản lướt facebook một cách vô mục đích, lướt mãi chẳng có gì hay, đang định mở phần hai của Tokyo ghoul lên xem tiếp thì trông thấy bài đăng trên Confession trường. Bài đăng chỉ hai phút trước nhưng được rất nhiều người chú ý đến. Đọc xong, tôi bực bội tắt màn hình điện thoại, ngay cả hứng thú xem phim cũng không còn. Sau đó thông báo reo liên tục, tôi đưa mắt nhìn qua liền thấy hàng loạt thông báo nói rằng có người đã nhắc đến tôi trong một bình luận.

Bọn rãnh lờ! Chị mà biết đứa nào bày ra thì chết cả lũ với chị!

Bài đăng giấu tên chỉ vỏn vẹn vài chữ: "Cho hỏi Mồng Tơi bị Dennis đá rồi à?"

Dennis Dennis Dennis lại là Dennis! Từ chiều hôm qua đến giờ tôi đã cố gắng không nghĩ tới anh ta rồi, thế đéo nào lại còn nhắc đến?

Tôi bực bội thở hắt ra sau đó mở điện thoại.

Bọn kia liên tục nhắn tin đến.

Đạt: "Confession! Lên confession nhanh!"

Trang: "Đm có đứa nhắc tới m kìa 🙂" rồi nó lại nhắn: "Khổ, em yêu tui lại thành người nổi tiếng :))"

Hạnh: "Đọc confession đi 🙂" bên dưới kèm theo đường link.

Vĩ: "Có muốn t hack cả confession trường luôn k? :))"

Tôi không trả lời tin nhắn, chán nản mở bình luận ra xem. Thật ra từ khi đọc bài đăng tôi đã biết chắc thế đéo nào bản thân cũng sẽ bị chửi rủa cho mà xem.

Đúng như tôi nghĩ, các bình luận đứng top đa phần đều mang ý chế nhạo cả.

Animal A: "Lịch sử lại tái diễn 😌"

Animal B: "Tao biết mà, con đó sớm muộn gì cũng bị đá 🙂"

Animal C: "Đáng đời 🙂"

Những bình luận như thế nhiều vô số kể, có mấy đứa rảnh phụ khoa hơn khi lôi cả chuyện của Trung ra phân tích. Nhưng vẫn còn một số bình luận có chút tình người.

Human A: "Người ta chia tay hay gì thì kệ mẹ người ta, liên quan đến bọn mày à? 🙂"

Human B: "Mình thấy bé này có làm gì sai đâu nhỉ, chẳng hiểu sao mấy bạn lại chửi cho được. Gato với người ta à?"

Human C: "Mấy đứa con gái sân si thật đáng sợ! 🙂"

Human D: "Sắp thi giữa kì rồi đó mấy đứa, lo ôn bài ôn vở đi :))"

Bình luận chỉ trích, chế nhạo rất nhiều, nhưng bên cạnh đó thì bình luận lên tiếng nói hộ cũng không ít. Bênh vực thì đa phần là các anh chị lớp 12 hoặc mấy đứa quen biết, chơi chung với tôi, thậm chí có cả mấy người lạ hoắc lạ huơ.

Còn về mấy đứa chửi rủa tôi thì khỏi nghĩ cũng biết chúng nó thuộc dạng nào.

Tôi mở Messenger, trả lời vài ba câu với tụi kia thì đột nhiên trông thấy nick của Minh Thiên có chấm xanh nhỏ ở bên dưới.

Chẳng hiểu sao tôi lại cứ nghệch mặt ra khoảng vài giây. Tài khoản Facebook đấy vẫn luôn im lìm từ trước tết đến giờ, chẳng còn thấy hoạt động thì đột nhiên hôm nay lại hiện lên.

Suy nghĩ một hồi, nhớ ra chuyện trước đó, tự dưng tôi muốn tìm lỗ chui xuống cho đỡ nhục.

Mẹ ơi, mấy cái tin nhắn đó!

Cầu trời anh ta không đọc. Chết mất thôi!

Chuyện là lúc trước, cái hồi mà Minh Thiên mất dạng ý, tôi có nhắn tin, gọi điện. Rồi cái hồi mà anh ta xuất hiện trở lại, tôi mặt dày nhắn tin gặn hỏi nguyên nhân tại sao lại phớt lờ tôi.

Nhớ tới chuyện hôm nọ cả hai vừa cãi nhau xong lại nghĩ đến đống tin nhắn kia, tôi chưa thấy cái nhục nào như cái nhục này.

Tôi cầu trời khấn Phật, cầu cho Minh Thiên không đọc, chẳng phải anh ta cũng không ưa tôi sao? Mặc dù con Trúc nói Minh Thiên thích tôi nhưng tôi lại chẳng tin đó là thật, tôi thà tin người ta ghét mình còn hơn.

Nhưng như tôi đã nói trước đây, ông trời nào có nghe lời khẩn cầu của tôi bao giờ.

Ngay khi trông thấy biểu tượng chứng minh đối phương đã đọc tin nhắn, có một khoảnh khắc tôi muốn lao ra ban công ngay lập tức.

Nhưng rồi tôi lại thắc mắc một điều không biết Minh Thiên đọc tin nhắn xong thì sẽ có suy nghĩ như thế nào. Đột nhiên không hiểu sao tôi lại muốn thấy vẻ mặt anh khi đọc tin nhắn, cả việc anh sẽ trả lời hay lựa chọn im lặng.

Tôi nghĩ xong lại thấy bản thân nực cười. Việc đéo gì tôi phải quan tâm?

Lại mò lên Facebook, trông thấy tài khoản Dennis William chia sẻ bài viết, kèm theo một câu: "Tôi không đá Mồng Tơi."

***
Viết xong đăng liền, chưa chỉnh sửa gì cả :))
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status