Con Cám

Chương 29: Tôi... thích Minh Thiên?


Chương 29: Tôi...thích Minh Thiên?

Có những lúc tôi thật sự không tài nào hiểu nổi Minh Thiên. Lúc thì anh vui vẻ nhiệt tình, khi thì anh lạnh lùng trầm tính. Cả lúc này cũng vậy. Rõ ràng bọn tôi vừa mới cãi nhau, thế mà không ngờ cái kiểu câu mập mờ như thế lại phát ra từ anh.

Nói sao nhỉ? Tôi cũng không rõ cảm giác trong lòng mình như thế nào khi nhìn thấy câu nói đó. Hình như tim đập nhanh thêm vài nhịp, có lẽ là rung rinh nhẹ nhưng cũng có thể là bực tức vì cái kiểu đầu đuôi không rõ ràng kia.

Đôi lúc tôi còn chẳng hiểu nổi mình. Nhiều khi tôi còn tự hỏi mình có thật sự thích Minh Thiên không, nhưng dường như chẳng bao giờ tôi có thể xác định một cách chính xác. Đúng thật là tôi có một chút rung động với anh, cũng có cảm giác thinh thích. Nhưng tôi lại sợ bản thân mình ngộ nhận, lại sợ sau này khi anh thật sự có cảm tình với tôi thì cảm giác của tôi dành cho anh lại không còn.

Người ta thường bảo con gái khó hiểu quả không sai, vì ngay cả bản thân tôi cũng chẳng hiểu nổi mình nữa huống hồ là ai khác.

Có rất nhiều người bình luận vào dòng trạng thái đó, nhưng hầu như Minh Thiên không trả lời. Tôi lướt xem từng bình luận của mọi người, chẳng hiểu sao cứ thấy lồng ngực khó chịu. Mà tính tình tôi thế nào thì mọi người cũng hiểu rồi đấy, tôi nhắn tin hỏi thẳng Minh Thiên.

"Rốt cuộc anh có ý gì?"

Tin nhắn vừa gửi đi liền nhận được hồi âm: "Chẳng có ý gì cả."

Tôi bực mình gõ thêm vài dòng, lại cái kiểu nói chuyện bố láo đấy, đúng là chẳng thể nào ưa nổi.

"Anh bị dở người à? Khi không share bài viết rồi nói nhảm làm gì?"

Ngưng một chút, tôi lại nhắn: "Rốt cuộc anh xem tôi là cái loại gì? Anh cảm thấy tôi dễ trêu chọc lắm à?"

Lần này có vẻ Minh Thiên suy nghĩ lâu hơn, phải một lúc sau mới thấy anh nhắn lại.

Đọc xong tin nhắn, tôi chỉ muốn quăng điện thoại vào mặt anh. Mà chẳng hiểu tại sao tôi lại cảm thấy thất vọng, cổ họng cứ nghèn nghẹn. Chỉ là vài câu đơn giản: "Tôi chỉ muốn thanh minh với mọi người, em với tôi không có quan hệ gì thì làm sao tôi đá em được. Em nghĩ nhiều rồi."

Chỉ một câu hết sức đơn giản, anh suy nghĩ lâu như vậy làm gì?

Tôi nhắn hai chữ: "Hiểu rồi." Sau đó tắt điện thoại rồi nằm vật ra giường, hai mắt cứ dán vào trần nhà.

Đột nhiên không hiểu sao tôi lại nhớ về khoảng khắc cả hai gặp nhau, rồi lại thêm khoảng thời gian trước kia, không hiểu sao hai mắt cứ cay cay. Chỉ một câu "em với tôi không có quan hệ gì" mà đem những kí ức kia giũ sạch.
***

Chủ nhật, trời quang mây tạnh.

Tôi với con Trúc cùng mấy đứa trong lớp rủ nhau đi ăn vặt.

Tôi biết ngay thế đéo nào chúng nó cũng sẽ bàn về vụ hôm qua mà. Nói sao nhỉ? Tôi thì lại không muốn nhắc đến.

Cả đám, ngoại trừ con Trúc và tôi ra thì đứa nào đứa nấy cũng bán tán rôm rả. Được một lúc, chợt nhớ ra gì đó, con Trang mới quay ra hỏi: "Sao nãy giờ mày im lặng vậy? Tới tháng à?" Con Trúc vốn im sẵn rồi nên nó không hỏi.

Tôi vừa uống hớp nước vừa nói: "Nếu không thì nói gì bây giờ?"

Có lẽ nhận ra tâm trạng của tôi không được tốt, mấy đứa kia cũng bắt đầu chú ý đến. Tôi vẫn thản nhiên ngồi gặm đồ ăn, mắt chỉ nhìn vào miếng cá viên trước mặt.

Đoạn con Hạnh khều khều tay tôi: "Nhân vật chính, nói gì đi chứ!"

Tôi ngẩn đầu: "Nói gì mới được?"

"Nói coi mày với ông kia có quan hệ gì?"

"Chẳng có quan hệ gì cả. Không quen, không thân." Nói xong tôi nhìn đồng hồ, thấy cũng khá trễ liền lên tiếng: "Trễ rồi, tụi tao về trước đây. Tạm biệt.", và cũng thành công trong việc ngăn cản lời nói chuẩn bị thốt ra của tụi nó.

Tôi đưa con Trúc về.

Hôm nay nó chỉ toàn ngồi im lặng một góc. Cũng phải, dù sao nó cũng thích Minh Thiên nhiều như thế, lại cứ phải nghe mọi người bàn luận về tôi và anh ta thì không cảm thấy khó chịu mới là lạ.

Mà tôi vốn dĩ chẳng biết phải nói gì, cũng không muốn bàn luận về chuyện này. Suốt dọc đường hai đứa đều im lặng, chẳng đứa nào hó hé một câu.

Về đến nhà thì trời đã sẫm tối. Trong lúc quay đầu xe, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng của mẹ con Trúc: "Sắp thi đến nơi rồi mà không lo ôn bài ôn vở. Chơi với nó suốt thì không khéo lại trở nên giống nó..."

Những lời sau đó tôi không còn nghe rõ nữa. Đây không phải lần đầu tôi nghe thấy những câu nói như thế này, thậm chí có một số người còn nặng lời hơn. Nhưng lúc ấy tôi chỉ im lặng rồi mặc kệ, có chăng cũng chỉ là thầm mắng tổ tiên nhà người ta trong bụng. Thế mà lần này tôi lại thấy khó chịu vô cùng, hai mắt cứ cay cay.

Về nhà, tôi mang tâm trạng tồi tệ lướt Facebook với hi vọng sẽ giảm bớt cảm giác khó chịu trong lòng. Thế nhưng sau khi thấy bài đăng của Minh Thiên, cảm giác khó chịu lại tăng thêm gấp bội.

Anh viết: Đính chính lại với mọi người rằng tôi và Mồng Tơi vốn không phải một cặp nên không có chuyện ai đá ai. Hi vọng mọi người không bàn tán thêm về vấn đề này. Cảm ơn.

Chẳng hiểu sao đáy lòng lại hơi nhói. Đây chẳng phải là đáp án mà tôi muốn sao? Khó chịu cái gì chứ?

Bài đăng chưa đầy nửa tiếng nhưng thu hút chú ý của rất nhiều người. Chúng nó bình luận và chia sẻ bài viết ngập tràn cái news feed. Tôi không đọc bình luận của mọi người. Có lẽ là không dám, cũng có lẽ là không quan tâm thiên hạ.

Tôi suy nghĩ rồi cũng viết một bài đăng với nội dung: "Mấy bạn quan tâm vào chuyện riêng tư của mình, mình rất cảm ơn. Chuyện vốn dĩ rất đơn giản, là do mọi người dặm mắn thêm muối rồi suy diễn lung tung mà thôi. Hi vọng các bạn dừng lại ở đây :))"

Vừa nhấn nút đăng tải xong tôi liền tắt máy. Nằm trên giường suy nghĩ vu vơ một lúc, về chuyện Minh Thiên, về chuyện con Trúc, rồi thêm một số chuyện đâu đâu, vậy mà nước mắt tôi lại trào ra.

Tôi ghét cái loại bánh bèo vô dụng chỉ biết khóc như thế này. Ghét cực! Thế mà dạo gần đây tôi lại biến thành cái loại người mà mình ghét.

Hồi thích Trung tôi có như thế này đâu nhỉ? Lúc đấy tôi vui suốt, có bao giờ phải khó chịu như vậy đâu. Thế nên chắc có lẽ tôi không thích Minh Thiên rồi. Vì lúc nào tôi cũng thấy nhoi nhói trong lòng, đặc biệt là khoảng thời gian này. Lại thêm suốt ngày cứ rầu rĩ không vui, nào có giống cái hồi mà tôi còn thích Trung.

Nghĩ xong cả rồi nhưng lòng tôi thì vẫn nặng trịch, cứ như đáp án này bị lỗi vậy. Thế là tôi nhắn tin hỏi con Hạnh, cái đứa đang trong giai đoạn mập mờ với bạn nam học cùng đội tuyển.

"Ê, sao m biết m thích thằng Thịnh?"

Chưa đầy một phút thì nó trả lời: "Thích thì thích thôi"

Rồi nó lại nhắn: "Mà hỏi gì lạ vậy?😃"

"Thì hỏi vậy thôi"

"Thích thằng nào rồi? Khai mau :))"

"Có ai đâu, t nhiều chuyện chút không được à? 🙂"

"Thì đại loại như t luôn suy nghĩ về nó, lúc đéo nào cũng nghĩ đến nó. Với cả lâu lâu nhìn nó cười với t là tim t đập nhanh lắm, lúc nào cũng muốn gặp mặt. Kiểu như chỉ cần nghĩ đến nó là muốn rụng trứng ấy :))"

Tôi nhắn một câu trêu nó: "Gứm chết đi được 🤮"

"Vẫn không bằng một góc của m hồi đó đâu con ạ 🙂"

Tôi cố cãi: "T thế nào? 😃"

Nhắc đến mà nhục. Nhiều lúc tôi suy nghĩ lại nhưng vẫn không thể nào hiểu nổi tại sao hồi đó mình lại có thể như vậy được.

"Ê này, đừng có nói với t là m thích cái ông Dennis kia nhé"

Tôi nhìn trân trân vào cái tin nhắn ấy một lúc lâu rồi đọc lại tin nhắn của con Hạnh sau đó âm thầm đối chiếu với bản thân... hình như hơi giống.

Có lẽ thấy tôi mãi vẫn chưa trả lời, nó liền nhắn: "Đm seen rồi đéo rep =.="

Tôi trả lời nó: "t không biết"

"không biết gì cơ?"

"Không biết t có thích Dennis hay không..."

"..."

Nó tiếp tục nhắn: "Đến thích hay không còn đéo biết thì làm ăn đc gì hả trời🙂"

"T sợ t ngộ nhận :<"

Tin nhắn vừa gửi, con Hạnh liền gọi đến.

"Tao nói này, việc mày thích một ai đó còn không khẳng định được à?"

Tôi nói: "Tao cũng không biết nói sao với mày nữa. Tao không biết tao có thích Dennis hay không, tao sợ tất cả là do tao ngộ nhận mà thôi. Giống hồi tao còn thích thằng Trung ấy. Hồi đó tao cứ nghĩ rằng tao thích nó ghê lắm, không có nó chắc cuộc đời tao chẳng còn gì. Thật đó, tao nói ra mày nghe buồn ỉa nhưng lúc trước tao từng nghĩ vậy. Nhưng rồi dần dần tao nhận ra tao chẳng thích nó nhiều như thế. Không có nó cuộc đời tao vẫn tươi, vẫn sáng sủa rực rỡ như thường. Vả lại sau vụ đó, tao hơi ám ảnh..."

Con Hạnh im lặng nghe tôi xổ một tràng dài sau đó trả lời: "Từ bao giờ mày lại trở nên nhát gan như thế? Thích thì nhích còn không thì thôi. Mày sợ cái gì?"

"Tao đã nói đấy thôi, ngay cả việc có thích hay không tao còn không dám chắc."

"Vậy tao hỏi mày nhé. Có bao giờ ông ý làm tim mày đập mạnh chưa?"

Tôi hồi tưởng, sau đó ngập ngừng "Hình như là...rồi."

"Lúc không gặp thì mày có nhớ không? Kiểu như mong được gặp lại ấy?"

"Có..."

"Có lúc nào mày đỏ mặt chưa?"

"Ừ... có..."

"Thế còn khóc thì sao? Mày đã từng khóc vì người ta chưa?"

"...Rồi."

"How about ghen? Khi mày thấy Dennis hơi thân thân với đứa con gái khác, mày khó chịu không?"

Hình ảnh Minh Thiên bưng chồng vở hộ con bé kia lại hiện lên trong đầu tôi. Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ lại mà phát bực. Tôi gật đầu: "Có, hơi bực."

Bỗng dưng bên kia truyền đến tiếng chửi: "Đù mẹ mày... thứ dòng ngu!"

"..."

"Mày thích người ta! THÍCH ĐẤY! Có hiểu hay không?"

Tôi hơi ngơ ra một chút: "Gì?"

"Ôi cục cưng bé bỏng của chị ơi, em biết yêu rồi~"

Tôi vội vàng tắt máy sau đó ngồi thừ người.

Thích?

Thật à?

Như vậy là thích ư?

Tôi... thích Minh Thiên??

***
Con bé vừa thất tình không lâu nên hơi đần một chút :))
Ấy hello mọi người, nhớ Shi không?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status