Con Cám

Chương 31: Tao theo đuổi mày được không?


Chương 31: Tao theo đuổi mày được không?

Sau khi suy nghĩ thông suốt, tôi quyết định thú tội với con Trúc.

Đúng vậy, là thú tội.

Tôi cảm thấy việc làm của tôi bây giờ chẳng khác nào chuyện con Hà đã từng làm với tôi cả. Thế nên tôi nghĩ có lẽ tôi nên thành thật với nó trước.

Tôi định sẽ gọi cho nó, nói chuyện bằng lời thông qua điện thoại, như thế sẽ tốt hơn việc chỉ nhắn tin. Nhưng đến khi mở danh bạ ra, tìm thấy tên của nó rồi thì tôi lại chần chừ, dù rằng trước đó nó từng bảo rằng Minh Thiên thích tôi.

Biết nói gì bây giờ? Nói ra rồi thì sao nhỉ? Liệu nó có tha thứ cho tôi hay không? Liệu mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ tan vỡ như tôi và con Hà? Liệu khi biết sự thật thì hai ngày nữa nó còn tâm trạng để đi thi hay không?

Hàng đống các câu hỏi hiện lên trong đầu khiến tôi do dự không biết phải làm thế nào.

Thôi, có lẽ nên đợi đến lúc nó thi xong rồi hẳn nói.

Nhưng còn một vấn đề là: tôi nên thổ lộ với Minh Thiên như thế nào đây?

Người gì thế không biết!

Chưa gì đã vội vàng về nước rồi!

Tôi cứ trằn trọc rồi suy đi nghĩ lại nhưng mọi thứ chẳng đâu vào đâu rồi cứ thế dần dần lại chìm vào giấc ngủ.

***
Sáng thứ ba, cách ngày người kia đi còn ba ngày.

Có lẽ ông Tơ bà Nguyệt yêu quý tôi hay sao ấy mà mới vừa đặt chân vào cổng tôi đã trông thấy Minh Thiên.

Mọi lần trước thì có lẽ tôi đã chán ghét ngoảnh mặt đi rồi, chẳng hiểu sao lúc này tôi lại cảm giác như máu toàn thân đang sục sôi, tim đập thình thịch. Tôi đứng ở cổng trường, cách bóng lưng người kia chưa đến năm bước, chỉ cần đưa tay là có thể chạm đến. Chưa bao giờ tôi cảm thấy hồi hộp như lúc này, thứ mùi hương chỉ thuộc về mỗi anh cứ vấn vít nơi đầu mũi tôi. Tôi đã từng ngửi qua nhiều loại nước hoa của cả nam lẫn nữ nhưng vẫn chưa tìm được loại mùi nào đặc biệt chỉ dành riêng một người như vậy. Vốn tôi chẳng tin vào khái niệm mùi cơ thể trong hàng tá các truyện ngôn tình cho lắm. Với tôi mà nói chỉ có mùi hôi nách mới được xem là mùi cơ thể đặc trưng mà thôi. Cho đến khi tôi gặp Minh Thiên vào đầu năm học, thứ mùi ấy vẫn nằm sâu trong tâm trí tôi đến tận bây giờ. Lúc trước tôi còn nhiều lần gặng hỏi anh đã dùng nước hoa gì nhưng người kia chỉ cười rồi bảo không dùng.

Tôi nhớ đến một lần mình nằm ngủ ở phòng y tế lúc bị bệnh, khi ấy tôi vẫn còn mơ màng nhưng lại cảm nhận được rõ ràng có ai đó chạm tay lên trán tôi để thử nhiệt độ. Lúc ấy tôi muốn mở mắt để trông rõ người kia nhưng ai mí mắt lại được người ta giữ lại sau đó nhẹ nhàng vuốt ve. Thứ khiến tôi ghi nhớ là mùi hương ấy, mùi của Minh Thiên.

Sau đó tôi nhiều lần muốn hỏi anh nhưng rồi lại thôi, thầm nghĩ có lẽ chỉ là tôi mệt mỏi rồi tưởng tượng vớ vẩn.

Đột nhiên bây giờ nhớ lại khiến tôi muốn lôi người trước mặt lại để hỏi cho rõ ràng. Có lẽ tôi nhìn lưng Minh Thiên mãi như thế khiến anh có cảm giác. Bất giác anh quay đầu lại nhìn tôi.

Mắt đối mắt như thế, tôi chợt nhận ra: cái người này sao lại đẹp trai dữ vậy!

Minh Thiên cũng nhìn chăm chăm vào tôi, mặt không chút biểu cảm. Thái độ của anh làm tôi tỉnh mộng. Tôi ngẩn ra vài giây rồi bước thật nhanh theo hướng khác. Cảm giác nghèn nghẹn cứ dâng lên cổ họng nhưng không cách nào bật ra được.

Sáng nay tôi đến trường một mình. Buổi sáng con Trúc nhắn cho tôi, bảo rằng hôm nay mẹ nó có việc nên tiện thể đưa nó đến trường.

Vẫn còn sớm, tôi không vội về lớp mà dạo qua căn tin trường một chút. Vốn chỉ định mua ít đồ ăn vụng trong giờ nhưng thế mà lại dính vào mấy chuyện thi phị.

Sau khi gom được mấy thanh kẹo ngậm thì tôi mang đi tính tiền, cùng lúc đó trông thấy đám con gái học cùng lớp Minh Thiên. Vốn tôi cũng không để tâm lắm, chỉ đứng chờ cô bán hàng đưa tiền thừa. Thế mà tôi lại nghe loáng thoáng như ai đó nhắc đến mình. Tất nhiên không nói một cách lộ liễu bằng cách gọi thẳng tên, bọn họ đặt cho tôi cái biệt danh "Rau".

Đại khái bọn họ nói rằng:

"Eo ôi dạo này rau có vẻ hơi héo nhỉ?"

"Hết mùa, hết thời thì phải tàn chứ, đâu có được như lúc trước."

"Mà ăn rau nhiều thì cũng ngán lắm, đâu phải ai cũng ăn mãi được, kiểu gì lại chẳng muốn đổi sang món khác."

"Rau héo thì bán ế không ai mua ấy chứ. Nghĩ mà thương thật!"

"Ầy, tự dưng lại ngửi thấy mùi rau đâu đây."

Nói rồi lại cười ha hả như mấy con dở hơi.

Tôi liếc sơ qua đám đó, trông thấy bà chị có cái tên trái ngược với nhân cách-Duyên.

Thú thật thì hiện tại tôi cũng chẳng muốn đôi co làm gì, cứ lơ đi cho khỏe người. Nhưng có người thì không muốn buông tha, được đà lại to mồm thêm.

"Sao không ai chăm rau mà lại để rau héo như này nhỉ?"

Tôi nhét tiền thừa vào cặp, chuẩn bị quay đầu đi cho khuất mắt cái đám não heo ấy thì đã nghe giọng tên ngồi cạnh vang lên.

"Dạo này căn tin nhiều ruồi thật nhỉ? Cứ vo ve vo ve không dứt. Cũng đơn giản lắm, không cần nói nhiều làm gì, cứ lấy cây vợt vả cho mấy cái lại chẳng im lặng ngay ấy mà. Mày thấy tao nói cho đúng không?"

Hóa ra tên này cứ im lặng đứng sau lưng tôi nãy giờ. Giọng hắn không lớn cho cả căn tin nghe thấy nhưng đủ để đám con gái ấy nghe được. Chưa hết, hắn còn nói thêm: "Ăn rau nhiều thì tốt cho sức khỏe. Cái loại chê rau là loại ôm bụng rên rỉ trong nhà vệ sinh vì đi ngoài không ra, à có khi sắp bị trĩ đến nơi ấy chứ! Mày thấy có hợp lý không?"

Từ bao giờ cái miệng của tên này lại sắc bén đến vậy nhỉ? Đúng là ngồi cạnh tôi có khác, được phết ý!

Tôi bật cười rồi đáp: "Học sinh giỏi nói gì cũng chuẩn!"

Tôi với Trung vừa cười nói qua lại vừa đi lên lớp, mặc kệ nét mặt hiện tại của bọn họ như thế nào.

Sau đó tôi lại gặp Minh Thiên đi hướng ngược lại. À, chính xác hơn là chúng tôi mới đúng. Tôi còn đang lo không biết liệu anh có hiểu lầm tôi và Trung không, dù sao thì trước đó anh từng trông thấy tôi vì tên này mà điên cuồng như thế nào. Nhưng rồi tôi nhận ra người này ngay cả liếc mắt nhìn tôi cũng không thèm.

Cứ thế đi lướt qua nhau.

Thế nhưng khi đi ngang tôi, anh lại nói "Dây giày."

Tôi ngẩn ra, không nghĩ rằng anh sẽ mở miệng ra nói chuyện. Tôi quay đầu lại chỉ thấy người kia đi thẳng như chưa từng nói gì.

Nhìn xuống chân mới phát hiện hóa ra dây giày tôi bị bung.

Thật ra Minh Thiên vẫn quan tâm tôi mà đúng không?

Aizz, tôi lại thấy xốn xang trong lòng rồi.

***

Ngày mai lũ bạn tôi sẽ lên đường đi thi nên cả ngày hôm nay tất cả thời gian bọn nó đều ở thư viện hoặc phòng ôn tập.

Nhìn đi nhìn lại ngoài tên ngồi cạnh cũng chẳng có ai để chơi.

Sau một khoảng thời gian ngồi chung thì thái độ của tôi dần bình thường trở lại. Chuyện trước đây tôi cứ cảm giác như chưa từng xảy ra vậy, mỗi lần nhắc đến cứ cảm thấy xa lạ. Có người sẽ nói tôi giả tạo, hai mặt các thứ. Dù sao lúc trước cũng từng chửi bới rất dữ dội nhưng bây giờ lại chơi với nhau như chưa từng có chuyện gì.

Tôi không biết nên giải thích như thế nào. Tôi chỉ cảm nhận được sự thay đổi của Trung, cảm thấy hắn thật sự biết lỗi nên tôi chấp nhận bỏ qua. Không chơi thân nhưng xã giao thì không thành vấn đề.

Tất nhiên khó chịu nhất vẫn là con Hà. Tự mình làm ra nhiều chuyện như thế đến cuối cùng chính mình lại là người bị bỏ rơi. Là tôi thì chắc tôi đã chuyển trường từ lâu rồi, liêm sỉ đâu mà ở lại. Mà thôi, với cái tính thảo mai của nó thì nhanh chóng tìm được bạn ấy mà.

À chính là cô nàng Xuân Chi giỏi thể thao lớp tôi. Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu mình đã làm gì để nhỏ đó ghét mình nữa. Mà thật ra người ghét tôi không ít nên trước đó cũng chẳng để ý đến nó lắm. Tôi bắt đầu để ý đến nhỏ này khi nó và con Hà dần dần chơi thân và vô tình nghe thấy nó nói kháy tôi trong nhà vệ sinh.

Mà thôi dăm ba con muỗi kêu cũng không đáng để tôi bực mình. Bao giờ chúng nó hút máu tôi thì cứ giơ tay làm một phát cho nó xịt máu là được.

Tôi cứ ngồi cạnh Trung như thế, hai mắt dán chặt vào điện thoại, miệng thì đang nhai kẹo.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nhắn cho Minh Thiên hai chữ "xin lỗi".

Tôi muốn xin lỗi vì mọi chuyện đã xảy ra trong suốt thời gian qua, xin lỗi vì lời nói của tôi hôm đó có hơi quá đáng. Mặc dù biết rằng tin nhắn gửi đi anh sẽ không trả lời.

Đột nhiên cảm thấy trong người nhẹ nhõm hơn. Hóa ra lời xin lỗi một khi nói được rồi sẽ không còn gánh nặng như lúc trước.

Vừa buông điện thoại đã thấy Trung nhìn mình chăm chú, tôi nhíu mày lườm hắn: "Điên à?"

Tôi lại thấy tên thần kinh này không những thôi nhìn tôi mà lại cười tủm tỉm như được mùa.

Ôi mẹ ơi, da gà tôi cứ nổi từng cơn ấy.

Có phải trước kia nhìn tôi cũng gớm như này không nhỉ? Chắc chắn là không rồi! Tôi không thể nào có cái kiểu kinh dị như này được!

"Tao phát hiện ra nhìn mày cũng xinh phết!" Hắn vẫn giữ cái điệu cười kinh dị ấy để nói với tôi.

Tôi thầm trấn an trong lòng rồi đáp lại: "Mắt mày là mắt chó nên mới phát hiện muộn."

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt kì thị rồi lại hỏi: "Hôm nay mày bị điên à?"

Thế mà câu trả lời lại khiến tôi muốn cắn lưỡi thật sự. Trung hỏi tôi một câu hết sức hồn nhiên: "Tao theo đuổi mày được không?"

Đéo, đéo, đéo, đéo và đéo!

Tôi cười hờ hờ rồi giơ ngón giữa với hắn, tượng trưng cho câu trả lời của mình.

Trung vẫn thản nhiên như không có gì, chỉ mỉm cười rồi nói: "Cho hay không là chuyện của mày mà theo hay không là chuyện của tao."

Tôi vẫn dùng ánh mắt kì thị để nhìn hắn rồi đứng dậy bỏ đi.

Nếu cứ ở trong lớp nữa thì tôi sẽ không kiềm chế mà chửi người mất.

Lúc trước tôi nghĩ tên này đối tốt với mình vì muốn chuộc lại lỗi lầm. Ai mà ngờ hắn thích tôi cơ chứ?

Hắn mà lại thích tôi?

Bởi mới nói người tạo nghiệp thì sớm muộn gì cũng bị nghiệp quật thôi!

***
Hi mọi người!!!!

Thật ra lâu rồi mình không viết truyện nên cảm thấy mọi thứ cứ lạ lẫm như nào ấy, phải đọc lại mấy chap cũ để nhớ mình từng viết gì. Hi vọng nhận được lời góp ý của các bạn, cảm ơn rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status