Con Cám

Chương 32: Con Trúc đi thi


Chương 32: Con Trúc đi thi

Sau đó tôi lại có thái độ bài xích đối với tên ngồi cạnh. Hắn không thích tôi thì thôi, tôi vẫn sẽ hòa đồng với hắn. Ai ngờ đâu tên này lại có tình cảm với mình cơ chứ. Nghĩ đến cứ thấy quái quái thế nào ý.

Trước giờ người thích tôi cũng không ít, cùng lắm thì tôi lơ bọn họ vài hôm, nói vài câu khó nghe thì bọn họ cũng sẽ bỏ cuộc thôi. Nhưng với tên ngồi cạnh, bất kể tôi có bày tỏ thái độ như thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn nhiệt tình theo đuổi tôi.

Phiền thật đấy!

Tôi ôm quả mặt thối suốt cả buổi học cho đến khi về nhà.

Khác với dự đoán của tôi. Tôi vốn nghĩ với cái tình trạng của tôi và Minh Thiên hiện tại thì tin nhắn của tôi sẽ trong trạng thái "seen không rep" nhưng không, anh đã trả lời.

"For what?"

Viết tiếng Việt thì có chết không cơ chứ? Đã biết tôi dốt tiếng Anh rồi còn gì?

Nhưng không sao, từ này tôi hiểu nè!

Chỉ với một tin nhắn mà tâm trạng u ám của tôi ngay lập tức trở nên sáng sủa hẳn. Tôi cất cặp, không thèm thay đồ mà ôm điện thoại nằm xuống giường, trong đầu suy nghĩ ra hàng đống câu trả lời nhưng vẫn không ghi ra được.

Cái tính dở hơi trong tôi lại nổi lên. Tôi nhắn lại: "Không có gì, thích vậy đó"

Người kia lại trả lời: "Ừ"

Thế là chấm hết một cuộc trò chuyện.

Có điên không cơ chứ?

Đáng lí ra tôi nên uyển chuyển dẫn dắt câu chuyện, bày tỏ thái độ một chút sau đó tiện đà thổ lộ tâm tình mới phải!

Muốn đập đầu vào gối tự tử cho rồi!

Aaaaaaaaaa.

Tôi điên cuồng gào thét trong lòng một hồi lại nhắn tin hỏi thăm tình hình của bọn sắp lên đường đi thi. Trong một nhóm mà tất cả đều đi thi có mỗi tôi ở nhà thì có tủi thân không chứ? Tủi thân muốn chết ý! Nhìn tụi nó bàn bạc các kiểu tự dưng trong lòng cũng nổi hứng muốn đi thi mặc dù trình độ học vấn của tôi thì mọi người biết tỏng cả rồi đó.

Tối đó tôi mang một bức tranh mình vẽ sang cho con Trúc, hi vọng nó làm bài thật tốt. Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là vài con vật hoạt hình dễ thương, con nào cũng ôm tấm bảng đề hai chữ "thi tốt" trên đó.

Gặp rồi tôi mới cảm thấy hình như tâm trạng của nó không ổn cho lắm. Vốn dĩ ngày hôm nay tôi chẳng gặp nó nhiều nên cũng không để ý kĩ. Nhưng đến khi đứng đối diện nó, tôi mới nhận ra hình như nó vừa mới khóc xong.

Tôi hốt hoảng hỏi nó có chuyện gì, nó chỉ cười nhẹ rồi nói không sao cả sau đó bảo tôi nhanh chóng về nhà, nó còn phải ôn bài.

Tôi cũng không cố gắng gặng hỏi, không muốn nó phiền lòng nên kìm nén thắc mắc để về nhà.

Tôi nằm bấm điện thoại trên giường cỡ chừng ba mươi phút sau thì con Trúc gọi đến. Vừa bắt máy, chưa kịp "alo" thì đã nghe một tràng tiếng khóc truyền đến.

Nó vừa khóc vừa bảo không muốn đi thi. Nó muốn bỏ cuộc.

Tôi ra sức an ủi nó, sau đó mới biết hóa ra mẹ nó tạo áp lực, bảo nó lần này thi không có giải thì đừng đặt chân vào nhà nữa. Suốt khoảng thời gian này mẹ nó không ngừng gây sức ép, tưởng chừng như muốn bóp nghẹt nó. Nếu tôi là đứa con sinh ra trong gia đình đó chắc hẳn tôi đã sớm bị bức cho phát điên.

"Lúc trước tao nghe lời mẹ tuyệt đối, mẹ tao bảo một thì tao sẽ nói một, tuyệt đối không nói hai. Vì trước giờ tao vốn chỉ đi theo cái hướng mà bố mẹ hướng sẵn cho tao, tao không có ước mơ gì cả, cứ nghe lời bố mẹ, làm một đứa con ngoan là được. Cho đến năm nay tao mới phát hiện ra tao muốn được ca hát. Hôm qua, lúc tao đề cập đến việc muốn thi vào thanh nhạc, mẹ tao phản đối kịch liệt, thậm chí có thể gay gắt đến mức cho tao một cái tát để tỉnh ngộ. Sau đó mẹ tao dùng vô số lời lẽ không hay để nói về nguyện vọng của tao. Thật sự lúc đó tao cảm thấy rất buồn, lại không thể phản bác được, cũng không thể nói với ai được. Nhiều khi tao lại muốn bật lại lời người lớn giống mày vậy, cứ làm những gì mày thích, sống đơn giản không cần gò bó theo khuôn khổ của ai. Ngỗ nghịch cũng được, nhưng mày được thoải mái là chính mày. Mà tao thì yếu đuối, tao không dám đối đầu với mẹ tao, tao chỉ có thể giữ im lặng, làm một con búp bê để bố mẹ điều khiển. Nhiều người sẽ cảm thấy tao học giỏi, chăm ngoan, lễ phép, hiểu chuyện được mọi người tán dương, có gì mà buồn. Nhưng họ chỉ thấy được vẻ ngoài hoàn chỉnh thôi. Bên trong con người tao chẳng hoàn hảo được như vậy. Tao nói nhiều thật đấy, nói chung hiện tại tao cảm thấy rất buồn. Tao đang rất áp lực, chỉ nghĩ đến cảnh tao không có giải thì sẽ bị mẹ chì chiết là tao đã muốn phát điên rồi. Tao phải làm thế nào bây giờ?"

Tôi lặng người nghe nó nói, nghe từng tiếng nấc của nó, nghe cả tiếng sụt sịt của nó. Tưởng chừng như muốn khóc theo.

Trước giờ tôi vốn nghĩ cuộc sống của nó thật nhẹ nhàng, không có nhiều mâu thuẫn như của tôi. Không nói thì thôi, hóa ra lại nhiều ấm ức đến vậy.

Tôi lại dỗ nó vài câu rồi nói: "Chuyện cần làm bây giờ là mày bình tĩnh lại, tối nay đừng làm gì cả, cứ ngủ một giấc thật sâu rồi sáng mai mang tinh thần thoải mái đi thi. Cứ làm bài hết mình là được, năng lực của mày mọi người đều công nhận, đừng vì dăm ba cái giải mà nản lòng. Mà có ngược không cơ chứ, cái đứa học ngu chỉ đứa học giỏi cách làm bài cho tốt này! Tóm lại mày tập trung cho phần thi ngày mai, chuyện của mẹ mày cứ đợi thi xong rồi tính. Đôi lúc mẹ mày muốn tạo áp lực để mày cố gắng, chẳng lẽ không làm bài được thì mẹ mày sẽ đuổi mày ra đường? Làm gì có chuyện đó, đúng không? Cho nên mày bình tĩnh lại, ngủ thật sớm rồi ngày mai làm bài cho thật tốt nhé?"

Nó cũng dần bớt khóc sau đó nói bằng cái giọng khàn khàn: "Ừm, tao biết rồi, cảm ơn mày nhiều lắm."

***

Cả ngày hôm nay người tôi cứ bồn chồn không yên. Cứ nghĩ đến tình trạng của con Trúc tối qua là tôi lại cảm thấy lo lắng mặc dù tôi rất tin tưởng khả năng của nó.

Tôi cố nén cảm giác khó thở trong lòng, chờ đợi kết quả tốt từ con Trúc. Tôi chờ từ sáng cho đến trưa, khi cả bọn đã hoàn thành bài thi và vui vẻ trở về.

Sáng nay nhà trường thuê xe chở học sinh đội tuyển đi thi Olympic các môn. Xe về đến trường là khoảng mười một giờ trưa, gần đến giờ tan học. Chuông tan học vừa reo là cả bọn vui vẻ ùa vào lớp học. Trông mặt đứa nào đứa nấy đều hớn hở, chắc hẳn làm bài tự tin lắm. Tôi ngó ngang ngó dọc nhưng vẫn không thấy con Trúc đâu, hỏi ra thì chúng nó bảo về trước rồi.

Nghe thằng Thuận bảo đề toán học không khó, lúc này tôi đã yên tâm phần nào, thầm nghĩ có lẽ con Trúc làm bài rất tốt.

Vế đến nhà, tôi gọi điện cho nó nhưng không thấy bắt máy, nhắn tin cũng không trả lời.

Thầm nghĩ chắc có lẽ vì mệt nên nó đã nghỉ ngơi rồi.

Tôi tắm rửa, ăn trưa rồi ngủ. Hôm nay là thứ tư nên bọn tôi được nghỉ buổi chiều. Ngủ liền mạch cho đến gần năm giờ chiều thì nghe mẹ tôi vội gọi tôi dậy.

Tôi mắt nhắm mắt mở hỏi mẹ có chuyện gì, mẹ tôi liền hỏi: "Sáng giờ con có gặp cái Trúc không?"

"Buổi sáng nó đi thi mà..." Tôi vừa ngáp vừa nói.

Mẹ tôi lại tiếp tục gặng hỏi: "Thi xong thì sao?"

"Thi xong nó về nhà, chắc mệt quá nên ngủ rồi, con gọi điện không được."

Lúc này trông mẹ tôi lo lắng thật sự. Mẹ bảo liên lạc với bạn bè xem có biết con Trúc ở đâu không, cả ngày hôm nay nó vốn không về nhà, hiện giờ bác Xuân đang nổi điên lên.

Lúc này thì tôi tỉnh ngủ hẳn, vội vàng nhắn tin mọi người để hỏi thăm nhưng kết quả vẫn là không biết.

Lòng tôi nóng như lửa đốt, cùng mọi người đi tìm khắp nơi nhưng chẳng biết nó ở đâu cả.

Tôi cùng cả bọn tìm con Trúc ở tất cả những nơi mà bọn tôi từng đến, đi hết những nơi mà tôi nghĩ nó có khả năng đến. Nhưng kết quả đều thất vọng.

Có khi nào nó làm bài không được nên nghĩ quẩn rồi không?

Cái con dở hơi này!

Nó mà dám làm liều thì đừng có tự nhận có quen biết với tôi đấy!

Nhiều lần tôi tìm nó không được, gấp muốn phát khóc nhưng vẫn khó chịu kìm xuống.

Tìm cả buổi vẫn không thấy người đâu, bọn tôi tụ lại nghỉ chân ở trước cổng trường.

Thằng Vỹ bảo: "Hôm nay trước lúc thi tao cảm giác như tâm trạng nó không ổn cho lắm, có khi nào nó không làm bài được không?"

Con Trang vừa thở hồng hộc vừa đáp: "Nhưng mà lúc ra về trông nó còn bình tĩnh lắm, tao nghĩ năng lực của nó thì dư sức có giải ấy chứ."

Sau đó con Hạnh hỏi tôi: "Hôm qua nó có gì lạ không?"

Tôi bèn kể lại chuyện nó gọi điện thoại cho tôi. Kể xong cả đám nhất thời im lặng.

Hiện tại hơn sáu giờ tối, mọi người đã đi tìm con Trúc cả tiếng đồng hồ nhưng người vẫn không biết bốc hơi hướng nào. Đang lúc bất lực thì mẹ tôi gọi điện đến, bảo con Trúc đã về.

Đến tầm bảy giờ tối thì con Trúc xuất hiện. Trông vẻ mặt mệt mỏi đến lạ. Vừa thấy nó, mẹ nó đã nhào đến cho nó một cái tát ngay trước cửa nhà, ngay trước mặt hàng xóm láng giềng. Mặt nó suýt nữa thì va vào cửa sắt nhưng nó không khóc. Nó chỉ nhẹ nhàng bảo: "Con xin lỗi mọi người.", sau đó bước vào nhà.

Sau đó tôi nghe nó bảo nó cứ ngồi trên một chiếc xe buýt để xe đưa nó đi một vòng quanh thành phố. Đến trạm thì bắt chuyến ngược về là được.

Thảo nào lại chẳng ai tìm được nó.

Tôi nghĩ có lẽ tâm trạng của nó không tốt, tôi cũng không hỏi kết quả thi cử như thế nào mà dặn nó nghỉ ngơi sớm.

Chuyện bỏ nhà mất tích cả buổi của con Trúc vốn là chuyện trước nay chưa từng có. Tấm gương sáng vừa mất tích báo hại cả xóm phải xốn xang một phen. Sau đó tôi loáng thoáng nghe đâu đó có người nói: "Chơi với con Mồng Tơi rồi lại học theo tính xấu của nó đấy!"

Thôi được rồi, phần xấu này tôi cứ nhận cho mọi người vừa lòng vậy!

***
Trong lúc chờ chú Gun thì mình viết thêm một chap nữa vậy. Hay dở như nào thì sau này sẽ chỉnh sau :>
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 10 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status