Con cưng của tổng tài ác ma

Chương 72


Anh ta đã bắt con đi 5 năm, không ngờ Ngữ Điền lại là con của cô, cô thực sự không thể tưởng tượng được. Nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn nhút nhát đó, trái tim cô đau như cắt. Con rất nhút nhát, thậm chí còn sống nội tâm, con theo anh ta sống mà không vui chút nào! Ngoài việc tạo cho con một hoàn cảnh vật chất sung túc, dường như anh ta không hề quan tâm đến nội tâm của con trẻ.

Còn mình, khi biết được sự thật, nỗi đau lớn lao lại một lần nữa trỗi dậy. Cô không muốn vì nỗi sợ hãi của mình mà tha thứ cho người đàn ông đã hại họ phải cốt nhục chia lìa này!

Tình nhân? Từ này đủ để làm nhục lòng tự trọng của cô rồi. Anh ta nói cả đời cũng sẽ không cho cô một danh phận, chỉ làm tình nhân, vậy mà suýt nữa cô đã nhận lời anh ta!

Không! Lúc này, cô từ chối!

“Tần Trọng Hàn, anh là đồ khốn!” Cô run rẩy và hét lên.

“Hà Hà, Ngữ Điền là con trai của em, không ai có thể cướp con đi được. Tôi sẽ nói với con, em là mẹ nó!” Anh ta nghĩ, cũng đã đến lúc phải nói cho con biết rồi.

“Tại sao anh không nói ngay từ đầu? Tại sao?” Cô hỏi bằng giọng lạnh lùng. “Tại sao anh phải đeo mặt nạ để lừa tôi lên giường với anh?”

Đây mới là sự tức giận cực độ trong lòng cô. Thì ra, 6 năm trước, 6 năm sau, cô đều bị người đàn ông này xâm hại. Anh ta làm cô cảm thấy mình giống như một cô gái điếm, đang bánh rẻ linh hồn và thân xác của mình vậy!

Thảo nào anh ta hoàn toàn không quan tâm đến chuyện cô không còn là gái trinh, bởi vì anh ta đã biết rằng, 6 năm trước, sự trong trắng của cô đã trao cho anh ta! Anh ta có thể giả vờ như không biết gì, có thể sỉ nhục cô đến như vậy. Vào cái đêm mà anh ta biết cô có Thịnh Thịnh, anh ta đã giày vò cả thể xác và tinh thần của cô.

“Hà Hà!” Tần Trọng Hàn nhận ra tâm trạng của cô đang không ổn định. “Em ngồi xuống trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện!”

“Anh đừng chạm vào tôi!” Cô đẩy anh ta ra.

Anh ta lại ôm cô thật chặt. “Nghe tôi nói!”

Cô cảm thấy xương cốt toàn thân sắp bị anh ta ôm đến đau nhức, mặc dù cảm thấy hơi thở trong ngực đã bị anh ta chèn ép đến hết sạch, cô cứng đờ ở đó, hoàn toàn bất động, để mặc cho anh ta ôm cô, trên mặt đầy vẻ bi thương. Sao anh ta có thể làm như vậy? Sao lại làm như vậy?

“Hãy tha thứ cho một phút không kìm nổi lòng của tôi!” Anh ta như đang giải thích.

Cô cảm nhận được rõ ràng hơi thở nóng hổi của anh ta thôi vào tai cô, còn anh ta không làm gì cả, chỉ ôm cô thật chặt, thì thầm vào tai cô: “Tôi thừa nhận vì mình không kìm nổi lòng, nên tôi...”

Khi nghe thấy câu này, trong lòng cô lại một lần nữa bùng lên cơn giận. “Ý anh là, anh chỉ là một con vật đang tới kỳ động dục, hễ thấy phụ nữ thì kìm lòng không đậu, muốn chiếm làm của riêng?”

“Không phải như vậy!” Anh ta khẽ hét lên.

“Không phải vậy thì thế nào?” Cô hỏi khẽ, giọng nói đã lạnh như băng.

Cuối cùng, cô bắt đầu vùng vẫy, cố sức đẩy anh ta ra xa. “Anh thả tôi ra, tôi ghét anh!”

Anh ta bị cô đẩy ra liền vội vã đưa tay ra chụp lại, nhưng lỡ tay xé rách áo của cô. Cô vẫn tiếp tục giãy giụa. Trong lúc giằng co, chỉ nghe thấy một tiếng “roạt”, cái áo của cô đã bị xé rách!

Ngay lập tức, cái áo ngực màu hồng lộ ra ngoài. Tần Trọng Hàn kinh ngạc nhìn vào mảnh áo trên tay mình, rồi ngước lên nhìn tấm lưng trắng ngần của cô, hơi thở cũng dần trở nên gấp gáp.

Tiêu Hà Hà vựa xấu hổ vừa giận, khuôn mặt xinh đẹp đỏ au, hai tay khoanh trước ngực, cố gắng che đi cơ thể yêu kiều trắng hơn tuyết của mình.

Trên khuôn mặt đẹp trai với đường nét rõ ràng của Tần Trọng Hàn, có một nét quyến rũ dễ thấy. Anh ta híp đôi mắt dài và đẹp lại, đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm.

Anh ta thở dài, người đẹp ngay trước mắt, muốn thử thách sức chịu đựng của anh hùng. Anh ta không muốn làm anh hùng, bèn giơ tay ra vuốt ve tấm lưng của cô. Cô sợ hãi đến mức run rẩy. “A...”

Anh ta bỗng thu tay về, nhưng cánh tay mạnh mẽ kéo một cái thì đã kéo Tiêu Hà Hà vào trong lòng mình, rồi vội vàng quay người lại, đè cô xuống cái giường ở phía sau.

Đôi mắt của anh ta đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Hà Hà đang nhắm mắt lại và thở gấp vì sợ. “Đâu phải chưa từng ôm bao giờ?”

Bốn mắt nhìn nhau, cô giận đến đỏ mặt, trừng mắt liếc nhìn, giận dữ và xấu hổ đan xen. Cô vẫn muốn vùng vẫy lần nữa, nhưng toàn thân không còn chút sức lực nào, đành phải để mặc cho bộ ngực cường tráng của Tần Trọng Hàn đè lên cơ thể mềm nhũn của mình, không thể cử động.

Tần Trọng Hàn nhìn cô, giọng anh ta trầm và có sức hút, nhưng hơi khàn. “Tôi không cố tình đâu, tại cái áo này dễ bị rách quá. Vốn định tối nay sẽ tha cho em, nhưng làm anh hùng thực sự mệt mỏi quá, mà tôi…”

“Tần Trọng Hàn!” Tiêu Hà Hà gầm lên giận dữ. “Nếu anh còn thừa cơ lợi dụng tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”

Anh ta nhíu mày, ánh mắt khóa chặt khuôn mặt cô. “Lần trước không phải em cũng có cảm giác à? Em không phải không có cảm giác gì với tôi. Một lần và nhiều lần, không có gì khác biệt thì phải?”

“Tần Trọng Hàn...” Cô đỏ bừng mặt, ngăn không cho anh ta nói tiếp.

“Tôi nhớ mấy đêm trước đó, em rất có cảm giác khi nằm bên dưới người tôi mà!” Anh cười rất gian xảo, những câu nói ra đều rất trắng trợn. “Không phải sao?”

Mặt của Tiêu Hà Hà đã đỏ ửng, đỏ như muốn tứa máu ra. Cô giơ tay ra bịt miệng Tần Trọng Hàn lại, giọng run rẩy: “Anh… Anh… Không được phép ăn nói lung tung nữa!”

“Tại sao tôi không được nói?” Tần Trọng Hàn thì thầm, đôi môi quyến rũ nhếch lên một nụ cười hài hước. “Tôi cứ nói, cứ phải nói…”

Trong tim Tiêu Hà Hà đột nhiên đau nhói, cúi gầm mặt xuống vì bối rối, cố giãy giụa để đẩy anh ta ra. Còn anh ta thì càng nhanh tay hơn, đè cô thật chặt, đến mức làm cô cảm nhận được sự hăng say của anh ta.

Anh ta trợn mắt nhìn cô, nụ hôn như một cơn mưa rơi xuống gấp gáp. Anh ta khóa chặt cô trong vòng tay mình, kiểm soát từng cử động của cô.

Còn sự giãy giụa của cô, từ cố hết sức lúc đầu đến dần dần bất lực về sau, đến cuối cùng, đành phải để mặc anh ta, để mặc nụ hôn ngang ngược của anh xâm nhập vào từng sợ dây thần kinh của cô.

Tại sao lại là Tần Trọng Hàn?

Tuy trong lòng cô cũng có chút ấm áp, nhưng cảm giác bị lừa dối lại trỗi dậy, nước mắt cô bắt đầu tranh nhau chảy ra.

Cô dễ dàng khơi dậy sự nguyên sơ của anh ta, bàn tay anh ta đang gấp gáp cởi cái móc trên áo ngực của cô, vuốt ve làn da mịn màng trắng trẻo của cô. Nụ hôn của anh ta trở nên hoang dại hơn, hết mút rồi cắn, in lên trên cái cổ trắng ngần của cô từng đóa hoa mai nóng bỏng.

Đột nhiên cảm thấy trước ngực hơi lạnh, khi nhận ra, anh ta đã cúi xuống hôn vào chỗ nhạy cảm đó.

“A... Không…” Tiêu Hà Hà hét lên, tay cô lập tức đẩy anh ta ra, nhưng anh ta đã nắm lấy cánh tay đang vùng vẫy của cô rồi bẻ ngược ra sau lưng cô, để núi đôi phía trước ngực tiếp xúc thật gần với anh ta.

Những giọt nước mắt nóng áp đốt cháy môi anh ta. Anh ta ngỡ ngàng ngẩng đầu lên nhìn cô, nhận ra lúc này cô đã bật khóc.

Tiêu Hà Hà quay mặt qua một bên, không nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Tần Trọng Hàn, nhưng một dòng lệ tủi hổ đã chảy xuống trên má cô. Cô căm ghét bản thân mình tại sao không chống lại được sự tấn công của Tần Trọng Hàn, để đến cuối cùng phải đầu hàng hoàn toàn, đắm chìm trong sự ngang ngược và xâm chiếm nồng nhiệt của anh ta.

Cô xem thường bản thân mình! Tiêu Hà Hà cắn chặt môi, không kìm được tiếng nức nở nghẹn ngào. “Tôi không phải là gái điếm, đừng làm vậy với tôi...”

Tần Trọng Hàn thấy cô khóc liền nhanh chóng quay người lại, trở tay nắm chặt bàn tay mềm mại của Tiêu Hà Hà, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay cô. Tiêu Hà Hà giật mình, vội rút tay lại. Tần Trọng Hàn khẽ nói: “Được, tôi sẽ không đụng đến em, xin lỗi!”

Tiêu Hà Hà kéo chăn lên với vẻ ngượng nghịu và run rẩy, cố gắng che đi cơ thể của mình.

Tần Trọng Hàn tự kéo chăn lên và che lại giùm cô, rồi ôm chặt cô, nhìn chằm chằm vào mặt cô. Từ trong đôi mắt đẫm lệ đó, anh ta đã nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé của mình, một cách rõ ràng.

Tần Trọng Hàn không nói gì nữa, chỉ cúi đầu xuống và nhẹ nhàng hôn lên bàn tay mềm mại của Tiêu Hà Hà. Một hồi lâu, anh ta ngẩng đầu lên và hỏi cô: “Làm người phụ nữ của tôi không được sao?”

Cô sững sờ. Cô biết rằng anh ta vẫn chưa kết hôn, anh ta là người đàn ông trong mơ của tất cả phụ nữ trong thành phố này, nhưng, nghe đồn rằng anh ta chỉ muốn gái còn trinh. Anh ta thật không có tình người.

Anh ta nói cho cô làm tình nhân, cô biết rằng mình không nên vọng tưởng, nhưng sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, đột nhiên cô dấy lên lòng tự trọng mạnh mẽ. “Không! Tôi không đồng ý!”

Hai người nhìn thẳng vào nhau, một lúc sau, Tần Trọng Hàn cúi đầu xuống, nói bên tai Tiêu Hà Hà: “Ngay cả khi không gặp Ngữ Điền, em cũng sẽ không đồng ý?”

Hơi thở cháy bỏng của anh ta thổi vào tai Tiêu Hà Hà, khiến cô bắt đầu run rẩy lần nữa.

“Anh... Anh đã nói sẽ cho tôi gặp con!” Nhớ đến con, trái tim cô lại đau đớn.

“Nhưng em nói sẽ làm người phụ nữ của tôi mà, ở lại đây với tôi không được sao? Tôi không để tâm việc em nuôi Thịnh Thịnh, nhưng tôi không thể cho em danh phận!” Anh ta khẽ nói.

Cô ngước mắt lên. “Suốt đời không có danh phận, rồi để anh đi cưới một người phụ nữ khác sao? Còn tôi, chỉ có thể làm người phụ nữ làm ấm giường cho anh chứ gì?”

Anh ta ngây người ra, liếc nhìn cô. “Danh phận quan trọng lắm sao?”

Ít nhất anh ta nghĩ rằng nó không quan trọng lắm!

Câu hỏi lại của anh ta giống như một con dao vô hình đâm sâu vào tim của Tiêu Hà Hà, đau đến mức không thể thở được.

Dưới làn khói nước mờ mịt, Tiêu Hà Hà đột nhiên nhắm chặt mắt lại, trên hai má đã đầm đìa nước mắt.

“Hà Hà!” Tần Trọng Hàn chỉ cảm thấy một cơn đau đang xé nát cõi lòng, rồi cúi đầu xuống nhìn cô.

Tình nhân?

Thực ra đây là hai từ rất nặng nề.

“Tần Trọng Hàn, tại sao anh nhất định muốn tôi làm người phụ nữ của anh? Anh có yêu tôi không?” Cô nghĩ rằng không có tình yêu, cô sẽ không hy sinh.

Anh ta hoảng hốt.

Tiêu Hà Hà cười giễu cợt, cô chưa bao giờ mong đợi sẽ có tình yêu, nhưng cô cũng không muốn lòng tự trọng của mình bị chà đạp.

Tần Trọng Hàn vẫn im lặng, anh ta không thích nói chuyện yêu đương với phụ nữ. Đôi mắt sâu thẳm của anh ta đang di chuyển trên mặt cô, nhưng không hề có chút ấm áp nào. Vẻ lạnh lùng trong đáy mắt càng sâu hơn, nhưng độ cong của khóe môi thì đang tăng dần.

“Em khát khao tình yêu của tôi?”

“Tần Trọng Hàn, anh biết rõ phụ nữ luôn muốn được yêu, là phụ nữ thì ai cũng mong có được anh phận, là phụ nữ thì ai cũng muốn được che chở, đương nhiên tôi còn muốn nhiều hơn nữa!” Cuối cùng Tiêu Hà Hà cũng lên tiếng một cách yếu ớt, giọng nhẹ như bị gió thổi tan trong không khí. “Nhưng tôi chỉ cần con trai của tôi, cần lòng tự trọng đáng thương của tôi sẽ không bị chà đạp, tôi không cần tình yêu!”

Cô thực sự không biết mình muốn gì, bởi vì mùi vị bị lừa gạt làm cô mất cân bằng, mà đã quên mất rằng thực ra từ đầu họ đã không phải vì tình yêu.

Đó chỉ là một cuộc giao dịch. Vậy thì đến lúc này cũng vẫn chỉ là một cuộc giao dịch. Cô làm người phụ nữ của anh ta, anh ta sẽ cho cô gặp con trai. Điều này rất công bằng. Chỉ có điều, suốt cuộc đời con lại, cô phải làm người phụ nữ làm ấm giường cho người đàn ông này! Chỉ vậy mà thôi! Xem ra thì cũng công bằng, nhưng tại sao trong lòng cô vẫn cảm thấy bất công?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 1.5 /10 từ 1 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status