Con đường bá chủ

Chương 122: Lạc Nam bị chinh phục



Tầng thứ 60, áp lực của cổ khí thế Luyện Hư Kỳ đem lại, khiến Lạc Nam cũng cảm thấy một tia trầm trọng…

Tứ nữ cắn chặt môi đỏ mọng, mồ hôi chảy dài, gò má nhợt nhạt, bước chân run rẩy…

“Lão công, chàng đi trước đi! chúng thiếp sẽ đuổi kịp…” Mộc Tử Âm thở dốc lên tiếng…

Nàng biết với khả năng chịu đựng của Lạc Nam, đã sớm có thể tiến xa hơn…chẳng qua vì muốn chờ đợi mấy người các nàng, nên mới thả chậm tốc độ…

“Đúng vậy, bọn thiếp có thể tự lo, chàng đi trước đi!” Lý Trúc Loan cố gắng cười nói, chỉ là gương mặt nàng lúc này cười chẳng khác gì khóc cả…

Hai người Liễu Thi Cầm và Bạch Tố Mai gật mạnh đầu, hiển nhiên chấp nhận ý kiến của các nàng…

“Ngốc gì vậy! Phu thê chúng ta cùng đi…” Lạc Nam lên tiếng mắng chửi, chỉ là trong lòng như được sưởi ấm, càng yêu thương mấy bà vợ mình…

“Nhưng mà…” Tứ nữ cắn cắn môi, đè ép cảm giác khó chịu trong cơ thể, chậm chân bước tiếp…

“Không có nhưng gì cả! Đợi đến tầng 69, ta sẽ nghe lời các nàng!” Lạc Nam gật đầu nói…

Chúng nữ nhìn nhau, hiểu rõ tính cách của nam nhân nhà mình, không dài dòng nữa, cả đám nắm lấy tay nhau, bước lên từng bậc thang một…

Hộc…hộc…hộc…

Vô số âm thanh thở dốc vang lên, mồ hôi cả đám thí sinh đã ướt sủng vách núi, có tên vừa đạp đến tầng 60, không thích ứng nổi với khí thế của Luyện Hư Kỳ, lục phủ ngũ tạng quay cuồng...bất tĩnh nhân sự…

Càng lên cao, người bị loại ngày một nhiều hơn…

Thiếu nữ Tuyền nhi cũng dậm chân đến tầng 60, cơ thể nàng bị ép hơi chùn xuống…

Hiển nhiên cũng không dễ chịu gì, chỉ là đôi mắt lấp lánh như sao đêm kia vẫn tràn ngập ý chí, khát khao nhìn về tầng cao nhất của ngọn núi…

Bàn chân nhỏ nhắn từng chút một, từng chút một kiên định đi tới…

Khăn lụa che mặt đã sớm ướt đẩm vì mồ hôi, dính chặt trên mặt gây khó chịu vô cùng...

Tuyền nhi cắn răng, bàn tay trắng nõn nắm lấy khăn mặt vứt bỏ…

“Đẹp quá!”

Chỉ trong khoảng khắc đó, toàn trường bất ngờ thốt lên một tiếng…

Tóc đen tuyền tung bay trong gió, vầng trán trơn bóng nhẵn nhụi như ngọc, mắt sáng như sao đêm, mũi quỳnh nhỏ nhắn cao thẳng, gương mặt trái xoan, gò má lúm đồng tiền, bờ môi hồng nhuận chúm chím, như đóa hoa tươi thắm gợi người khác muốn nhấm nháp một ngụm…

Vẻ đẹp đài các như tiểu thư con nhà gia giáo, lại ẩn chứa một ý chí chấp nhất kiên cường của cường giả cần có trong ánh mắt, quả thật cuốn hút vô số ánh nhìn…

So về nhan sắc, nàng không kém cạnh Lý Trúc Loan hay Bạch Tố Mai, chỉ là thân thể vẫn trùm trong từng làn áo rộng, không mặc lấy y phục đẹp đẽ như chúng nữ, vì thế nhìn qua có phần thua chị kém em…

Thiếu nữ Tuyền nhi hiển nhiên không có thời gian quan tâm đến ánh nhìn của kẻ khác, đôi môi hồng cắn chặt, tràn đầy quyết tâm bước tiếp…

Theo ép bức ngày một tăng lên, chặn đường từ tầng 60 đến 69 dài như một thập kỷ…

“Nén nhan thứ hai đã hết, tiếp tục là nén thứ ba!” Lão Thất lên tiếng thông báo…

Hắn vừa dứt lời…

“Hừ!”

Bốn âm thanh kiều diễm mệt mỏi cất lên, tầng 69 không ngờ chứa đựng áp bách tương đương với Luyện Hư Hậu Kỳ rồi…

Lạc Nam và tứ nữ thành công đặt chân đến nơi này, đủ điều kiện vượt qua ải thứ 2…

Sau lưng bọn hắn, còn 2000 người vẫn kiên trì cố gắng, mặc dù có kẻ vừa đi vừa hộc máu, nhưng khát vọng được gia nhập Học Phủ không làm bọn hắn chùn chân…

Tuyền nhi bám sát nhóm người Lạc Nam, rốt cuộc đuổi kịp bước tiến của bọn họ…

Sau lưng nàng là vài tên thanh niên, cũng là những kẻ có độ Tinh Khiết đến tám thành…

Có thể thấy thiên hạ anh tài nhiều vô số, không riêng những kẻ có thế lực cường đại…

Lạc Nam cảm giác đôi chân mỏi nhừ trên nền tảng áp lực, phải vận chuyển Thể Tu lực lượng kháng cự, không quan tâm cho lắm, tự hào nhìn qua chúng nữ ân cần hỏi:

“Không sao chứ? Có muốn cùng ta đi tiếp không?”

“Hờ hờ, chàng…chàng đi đi, bọn thiếp cổ vũ chàng là được!” Bạch Tố Mai vừa thở dốc vừa nói…

“Đúng vậy, đủ điều kiện nhập Học Phủ rồi, đi tiếp làm gì cho mệt!” Lý Trúc Loan lè lưỡi nghịch ngợm, má đào đỏ hồng…

“Cố lên! nam nhân của chúng ta!” Mộc Tử Âm nhoẻn miệng cười…

“Đừng quá ép mình, an toàn của ngươi là trên hết!” Liễu Thi Cầm cẩn thận dặn dò…

Lạc Nam mỉm cười, hắn sao có thể không rõ các nàng?

Đạt đến tầng 69, các nàng quả thật thấm mệt, nhưng đây chưa phải giới hạn thật sự của các nàng, hắn tin chắc rằng, nếu chúng nữ vẫn tiếp tục đi tiếp, ít nhất phải đạt đến trên dưới tầng 80…

Chẳng qua là thời gian còn lại không nhiều, các nàng không muốn liên lụy bước tiến của hắn, vì lẽ đó chấp nhận hy sinh thầm lặng, dừng chân ở tầng 69, đủ điều kiện gia nhập Học Phủ mà thôi…

Lạc Nam xoay người lại, nhìn số lượng tu sĩ vẫn kiên trì leo núi, mục tiêu của rất nhiều người lúc này chỉ là tầng 69, đối với tầng 99 đã triệt để hết hy vọng… bởi vì không phải ai cũng đủ khả năng có ý đồ nhận truyền thừa của Độ Kiếp Kỳ…

“Ta nghe các nàng, ngoan ngoãn ngồi ở đây nhìn ta thể hiện!” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực, lần lượt đỡ các nàng ngồi xuống bậc thang 69…

“Đi đi…” Chúng nữ mỉm cười nhìn hắn…

Lạc Nam gật đầu, bàn chân hướng về trước một bước, rốt cuộc đạp lên tầng 70…

“Áp lực tương đương khí thế của Luyện Hư Viên Mãn sao?” Hắn nhếch môi thầm nghĩ…

“Ồ? Có người còn vượt qua ta?”

Lạc Nam trong lòng thốt lên một tiếng bất ngờ, trước mắt hắn là một thiếu nữ có bóng lưng kiên cường, mái tóc đen óng mượt phất phơ trong gió…

Chính là Tuyền nhi…

Trong lúc Lạc Nam và tứ nữ hàn huyên trò chuyện, rốt cuộc bị nàng vượt qua…

Nhìn thiếu nữ này đã bước đến tầng 75, Lạc Nam dâng lên cảm giác háo thắng, đẩy nhanh tốc độ tiếp cận…

“Hey, ta là Lạc Nam, nàng tên là gì?” Lạc Nam đã dốc toàn lực đuổi kịp, đến cạnh Tuyền nhi mở miệng làm quen…

Một mùi hương thơm ngát cùng mồ hôi cơ thể của thiếu nữ bay vào mũi hắn, Lạc Nam thoải mái hít sâu một hơi…

Tuyền nhi nhàn nhạt nhìn qua, không thèm đếm xỉa tên này, cắn răng bước tiếp…

Nhìn mồ hôi lạnh trên gương mặt nàng, Lạc Nam xấu hổ xoa xoa mũi, hiển nhiên người ta đang dùng sức leo núi, chẳng rãnh để ý đến hắn…

Nghĩ tới đây, hắn càng không muốn thua nàng, đè nén áp bức ngày càng tăng, từng bước tiến tới…

Sau lưng hai người, đã có không ít người thành công đặt chân đến tầng 69, số lượng ngày một đông…

Hiển nhiên Khảo Hạch này dù khó nhằn, nhưng chưa đến mức khủng khiếp…chỉ cần có đủ ý chí và lòng kiên trì, sẽ hoàn thành được…

Không ít người vui mừng ngửa mặt lên trời cười dài, nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má…

Cũng có người dùng hết sức bình sinh, vừa leo đến tầng 69 đã ngã lăn ra đất, nằm ngủ mê mang, mặc kệ áp lực vẫn đang đè lấy cơ thể…

Mà số người chưa leo đến nơi, càng thêm quyết tâm ra sức, mong muốn đuổi kịp đối thủ…

Chỉ là như đạt thành một sự ăn ý vô hình, không ai có tham vọng bước tiếp đến tầng 70…

Hiển nhiên cả bọn đủ nhận ra khả năng của mình có giới hạn, muốn đặt chân đến tầng 99 là chuyện viễn vong vô cùng…

Thế là cảnh tượng kỳ lạ diễn ra, từ tầng 70 trở lên, chỉ còn hai thân ảnh đang lặng lẽ bước…

Vô số ánh nhìn đang tập trung vào bọn họ…

Có động viên, có chế nhạo không biết tự lượng sức, cũng có ghen ghét…

Đương nhiên không ít người ăn không được muốn đạp đổ, âm thầm cầu khẩn bọn hắn đừng nên thành công…



Lạc Nam và Tuyền nhi đương nhiên chẳng rãnh quan tâm đến điều đó, tại tầng 80, trước khí thế đè ép của Hợp Thể Kỳ, thân thể Lạc Nam mãnh liệt chùn xuống…

Trước loại uy áp kinh khủng này, ngay cả không gian cũng dần rung rẩy…

Xương cốt toàn thân kêu lách cách, hắn chính thức lâm vào cảm giác khó chịu…

Mồ hôi thấm đẫm áo bào…

Mà Tuyền nhi càng thê thảm hơn, từng lớp áo dày bên ngoài lần lượt vở nát, khóe môi vốn hồng hào đã trở nên tái nhợt, thân ảnh xinh xắn rung rẩy kịch liệt…

Chỉ là trong đôi mắt kia, ý chí và sự khao khát vẫn đang rực cháy, chưa có dấu hiệu chán nản…

Nàng không có ý định bỏ cuộc…

Lạc Nam càng không…

Thế là cả hai vẫn kiên trì, đặt từng bước chân nặng nhọc của mình đi tiếp…

Mỗi tầng cao hơn, đều khiến cơ bắt Lạc Nam kịch liệt đau nhứt, rất khó tin tưởng một Thể Tu như hắn phải chịu áp lực như thế, vậy Tuyền nhi chỉ là một thiếu nữ, sao có thể chịu được đây?

Lạc Nam đưa mắt nhìn qua, đồng tử co rụt lại…

Chỉ thấy toàn thân Tuyền nhi ướt đẩm, trên người chỉ còn một lớp sa y màu trắng…

Không…là màu đỏ…

Màu của máu…

Từng lỗ chân lông trên cơ thể nàng, bắt đầu không chịu nổi trọng lực quá kinh khủng, da thịt dần dần nứt ra, máu tươi chảy dài…

“Nữ hài tử này…?” Bảy tên chấp sự ngơ ngác nhìn nhau, với ánh mắt của bọn họ, đã sớm nhìn ra Lạc Nam là một tên Thể Tu, vì lẽ đó có lợi thế rất nhiều…

Nhưng thiếu nữ thì khác, thân thể hoàn toàn bình thường như bao người khác, lại bằng ý chí như thép của mình song song cùng Lạc Nam…

“Hai viên ngọc quý của Học Phủ chúng ta, hy vọng một trong hai nhận được truyền thừa!” Trong mắt Chấp Chính Trưởng Lão hiện lên ý mừng, âm thầm nghĩ…

Phốc…

Tầng 90, cả Lạc Nam và Tuyền nhi đều phun ra một ngụm máu tươi…

Khí thế của cường giả Hợp Thể Viên Mãn…

Nhưng điều đó vẫn không khiến hai người chùn chân, bước chân trầm trọng như cũ, đặt lên tầng 91…

Độ Kiếp Kỳ uy áp xuất hiện…

Ầm…

Một khí thế như phiên gian đào hải ép xuống, da thịt quanh thân Lạc Nam nổ tung, thân thể hắn chỉ thấy máu và máu…

Tứ Chuyển Thể Tu trở nên yếu ớt hơn bao giờ hết…

So với hắn, Tuyền nhi càng trở nên thảm liệt…

Thân thể yêu kiều của nàng rách nát không thấy nơi lành lặn, xương cốt trong người nát bấy, chỉ có thể nằm bò trên mặt đất…

Đôi mắt vốn dĩ sáng như sao trời đã trở nên u ám, duy chỉ có ý chí mạnh mễ vẫn kiên định như cũ…

Chứng kiến cảnh tượng thảm liệt này, vô số người đứng bật dậy…

Bầu không khí trở nên trầm lặng hơn bao giờ hết…

“Chàng, chàng…sao lại liều lĩnh như vậy?” Yên Nhược Tuyết cắn chặt cánh môi, đôi mắt xinh đẹp chảy dài hai hàng nước…

Nàng trong lòng quặn đau, cho rằng Lạc Nam cố gắng liều mạng như vậy là muốn nhận truyền thừa của Độ Kiếp Kỳ để trở nên mạnh mẽ để trả thù Lạc gia…

Tô Mị và Hoa Ngọc Phượng thán phục nhìn hai thân ảnh máu me đầm đìa, hận bản thân không tham gia khảo hạch…

Mà Diễm gia hai vị công chúa suy nghĩ không khác Yên Nhược Tuyết chút nào, hận ý trong lòng đối với Lạc gia càng tăng thêm một bậc…

“Chàng có mệnh hệ nào, ta sẽ đích thân diệt toàn bộ Lạc gia!” Ý nghĩ điên cuồng xuất hiện trong đầu hai nữ…

“Hai người này…sao lại liều mạng như thế?” Nam Cung Uyển Dung mấp máy đôi môi khô khốc, cảm giác tự ti sinh ra trong lòng…

So với ý chí của hai người, nàng cần cố gắng hơn nhiều lắm…

“Chủ nhân a, đừng xảy ra cớ sự gì, nếu không ta cũng bị liên lụy a!” Nam Cung Ngọc và Hàn Thẩm trong lòng nhảy dựng, Lạc Nam nắm giữ linh hồn bổn nguyên của hai nàng, nếu hắn chết hai nàng phải chôn theo…

“Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình!” So với đám nữ nhân lo lắng, vô số nam tử trong lòng cười lạnh chế giễu, vui vẻ nhất không ngoài mấy tên Diễm Nhật, Lê Khang…

Bên trên Thiên Trọng Sơn, bầu không khí yên tĩnh vẫn tiếp tục diễn ra…

Tứ nữ Mộc Tử Âm cắn chặt bờ môi, trái tim trong lòng đau xót không thể tả…

Trong mắt các nàng lúc này, toàn bộ thế giới chỉ có Lạc Nam mà thôi, ngay cả tình huống của Tuyền nhi thê thảm hơn nhiều cũng không để ý…

Nam nhân của các nàng là trên hết…



Trên tầng 91, trái tim Lạc Nam đập từng nhịp mạnh mẽ, hai mắt nóng rực nhìn thiếu nữ te tua nằm sấp bên cạnh…

“Nàng phải thuộc về ta…” Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng hắn lúc này…

Một nữ nhân yếu ớt nhưng tràn ngập ý chí, một nữ nhân xinh đẹp nhưng có nghị lực phi phàm…

Nàng đã trở thành một độc dược trí mạng chinh phục trái tim Lạc Nam…

Hậu Cung của hắn chỉ thu toàn tinh anh, nàng không thể nghi ngờ là tinh anh trong tinh anh…

Dù Hệ Thống không đưa ra nhiệm vụ, nhưng…

Làm sao có thể bỏ qua nữ nhân xuất chúng như vậy?...

“Tuyền nhi, đừng cố nữa, vi sư không cần ngươi tái tạo thân thể, có nghe hay không? huhu!” Bên trong thân thể thiếu nữ, sư phụ của Tuyền nhi khóc không thành tiếng…

Nhìn đồ nhi của mình vì mình mà cố chấp đến liều mạng, nàng chỉ hận bản thân mình vô dụng, không thể làm được gì…

Nếu nàng ở thời kỳ toàn thịnh, một bàn tay có thể quất bay Thiên Trọng Sơn, càng đừng nói chi một khảo hạch cỏn con này…

Bởi lẽ nàng cũng đã từng là Độ Kiếp Kỳ…

Tuyền nhi nghe âm thanh gào khóc của sư phụ, ý chí bùng lên dữ dội, đôi môi cắn chặt như sắp vỡ nát, rốt cuộc có hành động…

“Sư phụ yên tâm, Tuyền nhi không sao, Tuyền nhi phải thắng!”

Trước ánh mắt trợn tròn của vô số người…

Tuyền nhi nhấc lên tứ chi yếu ớt bủn rủn, nàng làm động tác bò…

Nàng lặng lẽ bò, đưa thân thể của mình qua từng bậc thang…

Nàng đã không còn đủ sức đứng lên, nàng bò, nàng trườn, bằng đủ mọi cách phải nhận được truyền thừa của Độ Kiếp Kỳ…

Nếu nhận thêm lần truyền thừa này, cộng với truyền thừa của Sư Phụ, Tuyền nhi chẳng khác nào đạt được hai vị Độ Kiếp chân truyền, thành tựu ngày sau khủng bố không cần nói cũng biết…

Chỉ còn 9 bậc thang cuối cùng, và mỗi lần bò của nàng, trực tiếp vượt qua hai bậc…

Nhưng cái giá phải trả quá lớn…thân thể nàng đã sớm rách nát không chịu nổi…

Cứ mỗi một bậc thang, âm thanh da thịt phát nổ khiến trái tim không ít người sững lại…

Đôi tay và hai chân đầm địa máu tươi, chống đỡ cơ thể sứt mẻ…

Cơ thể ngày càng mất máu khiến thần trí dần dần trở nên mơ hồ, đôi mắt xinh đẹp mơ hồ…

Nghĩ đến những chuyện bản thân đã từng trãi qua, nghĩ đến mối thù gia tộc và những tủi nhục đã gánh chịu, thiếu nữ Tuyền nhi càng quyết tâm hơn bao giờ hết…

Nàng – Tiêu Thanh Tuyền sẽ không dễ dàng bỏ cuộc…không bao giờ…

Lạc Nam đi bên cạnh nàng, cưỡng ép đau đớn do da thịt phát nổ mang lại, ánh mắt hắn không giây phút nào chịu rời khỏi người thiếu nữ có sức hút mãnh liệt này…

Trái tim hắn quả thật bị nàng đoạt mất…

Nhìn quyết tâm và ý chí kiên cường của người thiếu nữ, trong lòng Lạc Nam rốt cuộc làm ra một quyết định…

Một quyết định đúng đắn nhất trong cuộc đời hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status