Con đường bá chủ

Chương 153: Bách Diện - Tần Mộng Ảnh



Thánh Linh Học Phủ...

Nương Tử Bang...

Sau khi đến gặp mặt các vị Chấp Sự để đăng ký thành lập thế lực Hậu Cung, Lạc Nam mới biết được Học Phủ có điều lệ chỉ cho phép Học Sinh được thành lập Bang Hội, việc dùng Hậu Cung làm tên không được ưng thuận...

Hắn chỉ có thể âm thầm oán Băng Lam Tịch trước đây không nói rõ ràng loại điều lệ này, có lẽ nàng cảm thấy thú vị với cái tên Hậu Cung này, vì thế không tại chỗ đả kích hắn...

Nhưng nhập gia thì phải tùy tục, Lạc Nam và chúng nữ chỉ đành chấp nhận, sau khi thương lượng, cả đám quyết định Hậu Cung vẫn là thế lực chủ chốt của bọn hắn, là tên thế lực sử dụng khi tham gia giang hồ...

Về phần thế lực dùng để hoạt động trong Học Phủ, gọi là Nương Tử Bang...

Theo một hình thức nào đó mà nói, Nương Tử Bang thuộc về Hậu Cung, bởi lẽ Hậu Cung bao gồm toàn bộ nữ nhân của hắn, mà trong Nương Tử Bang, những nữ nhân khác như Cơ Nhã, Cơ Băng, Băng Lam Tịch, Tần Mộng Ảnh...không thể gia nhập...

Về phần nữ nhân bá đạo kiêu căng họ Diễm kia, tạm thời không tính...

Sau khi cùng chúng nữ tổng hợp, Lạc Nam và các nàng phải bỏ ra 20000 Điểm Tích Lũy để hoàn thành thủ tục thành lập thế lực, cũng như tiếp nhận trụ sở...

Trụ sở của Nương Tử Bang là một kiến trúc dạng nhà cao tầng rộng lớn, được bố trí tại một gốc bên trong phạm vi Học Phủ, trái phải hai bên còn có hai hàng xóm phân biệt là Thanh Vũ Bang cùng Huynh Đệ Bang...

Hai bang hội này đều do số lượng tán tu tổng hợp thành lập, thành viên đều có mấy trăm người, so với Nương Tử Bang chỉ có mười mấy người, quả thật náo nhiệt hơn nhiều...

Đối với chuyện thành viên Nương Tử Bang quá ít, đều này cũng chẳng ảnh hưởng gì, bởi Học Phủ chẳng quy định số lượng thành viên, chỉ cần mỗi năm các ngươi nộp thuế Điểm Tích Lũy đầy đủ là được...

Việc thành lập thế lực Bang Hội tại Học Phủ, ngoài việc cạnh tranh với các bang hội khác, thì còn có thể cùng nhau tiếp nhận và làm các loại nhiệm vụ có độ khó cao mà Học Phủ đề ra...

Chẳng hạn như săn giết một Ngũ giai yêu thú, việc có Bang Hội hùng mạnh cùng nhau thực hiện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều...

Lạc Nam đang nhàn nhã ngồi uống trà tại một căn phòng lớn, nhìn chúng nữ oanh oanh yến yến trang trí từng ngõ ngách của căn cứ vừa tiếp nhận, ngay cả Tiểu Sư cũng hóa thành nhân loại cùng các nàng náo nhiệt, cảm thấy thích mắt vô cùng...

“Cô gia, cô gia...có chuyện rồi!” Âm thanh hớt ha hớt hãi, Băng Linh Nhi trong trang phục tỳ nữ từ bên ngoài chạy vào...

“Linh Nhi, hấp tấp như vậy? Có chuyện gì sao?” Lạc Nam và chúng nữ tò mò nhìn qua...

“Mọi người ra ngoài xem chẳng phải sẽ biết nha!” Băng Linh Nhi vỗ vỗ lồng ngực phập phồng, chỉ tay ra bên ngoài...

Lạc Nam và chúng nữ càng thêm tò mò, đành kéo nhau bước ra...

Chợt, cảnh tượng trước mặt khiến cả bọn tròn mắt...

“Thiếp thân muốn gia nhập Nương Tử Bang!”

“Cô tránh ra đi, tôi là tán tu, xin được gia nhập!”

“Đây là thế lực do Lạc Nam công tử thành lập sao? Tôi muốn vào a..”

“Lạc Nam mau thu nhận muội, muội biết nấu ăn, giặt giủ, rửa bát, ngay cả làm ấm giường cũng rất tinh thông a”

Không biết từ lúc nào, bên ngoài Nương Tử Bang tụ tập vài trăm nữ tử, một mặt háo hức nhìn chằm chằm, la lối om sòm...

Cảnh tượng này khiến hai thế lực hàng xóm là Thanh Vũ Bang cùng Huynh Đệ Bang nhìn sang ghen ghét đến nghiến răng nghiến lợi, thế lực của bọn họ nữ tử khan hiếm đến cực điểm, không ngờ cái này Nương Tử Bang mới thành lập một ngày, lại thu hút nhiều đến như vậy...

Chúng nữ u oán liếc sang nam nhân nhà mình, đối với sức hút của hắn có một khái niệm mới...

Ngay cả Hoa Ngọc Phượng và Nam cung Uyển Dung cũng không thể không âm thầm chấp nhận...

Hành động và biểu hiện của hắn qua ba lần Khảo Hạch quả thật mê hoặc hầu hết các nữ tử...

Lạc Nam tằng hắng một tiếng, đám đông vội vàng im lặng...

“Tại hạ chân thành cảm tạ tình cảm chư vị tỷ muội yêu mến Nương Tử Bang, nhưng thật có lỗi, chúng tôi tạm thời chưa có ý định thu nạp lượng lớn thành viên!” Hắn chân thành nói...

Chúng nữ đứng bên cạnh vội vàng gật đầu...

Bầu không khí hơi trầm xuống, đám đông nữ tử mặt mày ủ dột...

Lạc Nam trong lòng hơi áy náy, bất quá những nữ nhân này số lượng quá nhiều, lại dây mơ rể má cùng vô vàn mối quan hệ, không thể tùy tiện tiếp nhận a...

Hắn là người có trách nhiệm, nếu một khi chấp nhận phải đảm bảo được lo cho các nàng phát triển, nhưng hiện tại không có thời gian cho việc đó...

“Không sao, chúng ta tôn trọng quyết định của công tử, đúng không các tỷ muội?” Một thiếu nữ nhìn Lạc Nam gật đầu cười, hô lớn...

“Đúng, chỉ là nếu Nương Tử Bang có nhu cầu thu nhận thành viên, đừng quên chúng ta a...”

“Nhất định rồi!” Lạc Nam gật đầu cười mỉm...

Đám đông nữ tử lúc này mới kéo nhau rời đi...

Lạc Nam và chúng nữ kéo nhau vào trụ sở...

“Các nàng ấy thật đáng yêu a” Diễm Điệp Tình ỏn ẻn nói...

Chúng nữ gật đầu, Mộc Tử Âm thở dài một tiếng:

“Chúng ta có quá nhiều bí mật không thể tiết lộ, nhất là thường hay ra vào Linh Giới Châu, đối với chuyện kết nạp thành viên cần phải suy xét kỹ!”

“Phu quân từng nói Hậu Cung chỉ thu tinh anh không phải sao?” Diễm Hồng Liên lười biếng ngồi xuống...

“Nhưng đó là Hậu Cung, còn đây là Nương Tử Bang, đây có thể xem như một Phân Đà của Hậu Cung nha!” Yên Nhược Tuyết đề nghị, nàng cũng hơi mềm lòng với đám nữ nhân kia...

Lạc Nam lắc đầu, mở miệng nói: “Kẻ thù của ta có rất nhiều, Nương Tử Bang càng đông đồng nghĩa với trách nhiệm của ta và các nàng sẽ càng nặng, hiện tại chúng ta chưa có thời gian để giải quyết vấn đề này, việc kết nạp Thành Viên tạm thời không nhắc đến..”

Chúng nữ gật đầu, quả thật là như vậy, các nàng còn định bế quan dài hạn tu luyện công pháp đấy, nhất là Yên Nhược Tuyết còn phải luyện hóa Huyết Mạch Thủy Hoang...

...

Ba ngày sau, lễ Khai Giảng chính thức diễn ra...

Tại Quảng Trường đông đúc, vô số tu sĩ ngự không mà đến, nghiêm túc xếp hàng, bầu không khí hết sức nghiêm trọng...

Lạc Nam và chúng nữ đứng trong hàng ngũ tân sinh, quan sát xung quanh hội trường...

Chứng kiến trong đám lão sinh, vô số khí tức Hóa Thần như ẩn như hiện, âm thầm cảm thán độ phồn hoa tại Học Phủ...

Chợt Lạc Nam cảm nhận được không ít ánh nhìn địch ý tập trung vào mình, hắn cười nhạt một tiếng...

Đám Lạc Trường, Huyết Tử, Vương Lân này sớm muộn cũng bẻ răng từng thằng một...

Về phần đám người Lạc Anh Bang, Lạc Nam cũng không ngần ngại bọn hắn tìm đến...

Chỉ là rất nhanh, Lạc Nam phát hiện có ánh mắt không đúng, hắn theo hướng quan sát liếc nhìn...

Trong hàng ngũ Thiên Sơn Tiên Cảnh, một nữ nhân toàn thân áo trắng như tuyết, khăn lục che mặt, khí chất xuất trần, đôi mắt như ngọc lục bảo đang phức tạp nhìn hắn...

Lạc Nam hướng nàng gật đầu xem như chào hỏi...

Nữ nhân kia khẽ rung, quay đầu sang nơi khác...hiển nhiên lúng túng khi nhìn trộm bị phát hiện...

Lạc Nam cười cười, cũng không tiếp tục để ý...

Mà lúc này, ở giữa trung tâm quảng trường, vô số khí thế khủng bố hàng lâm...

Hơn ngàn người, tu vi kém nhất cũng là Hóa Thần Hậu Kỳ, Luyện Hư Kỳ cũng có không ít...

Thân ảnh Chấp Chính trưởng lão cùng Thất đại chấp sự xuất hiện, hướng về toàn trường mở miệng:

“Tổng cộng 1069 vị cường giả trước mắt chính là toàn bộ Giáo Viên của Học Phủ, bọn họ tập trung ở đây, chính là chào đón toàn bộ tân sinh các ngươi!”

“Chào mừng các ngươi đến với Thánh Linh Học Phủ!”

Âm thanh ầm vang chấn động đất trời, hàng nghìn cường giả cấp cao cất tiếng, trang trọng đến cực điểm...

Đám tân sinh toàn thân chấn động, chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, từng đôi mắt đỏ ngầu, kích động hò hét:

“Ra mắt các vị giáo viên!”

Lúc này, thân thể Lạc Nam chợt rung lẩy bẩy, toàn thân kích động đến cứng người, ánh mắt nhìn thẳng vào một trong hàng nghìn các giáo viên đang có mặt...

Chúng nữ bên cạnh phát hiện hắn dị thường, nhao nhao nhìn theo...

Trong tầm mắt của bọn họ, một thân ảnh uyển chuyển lung linh đứng thẳng, mông ngực vểnh cao, vòng eo như liễu, thân hình như ma nữ tràn ngập sự ma mị, từng đường cong cơ thể nổi bậc đến cực hạn, tô điểm cho sức hấp dẫn không thể kháng cự của nàng...

Nữ nhân toàn thân mặc lấy y phục màu tím ôm sát cơ thể, chất liệu cao quý, từng đường kẻ màu hoàng kim phối trí tinh xảo khéo léo, như mộng như ảo, càng tôn lên đường nét cơ thể nàng...

Như Mộng Tâm Y...

Y phục hắn từng tặng nàng, Lạc Nam không sao quên được...

“Mộng Ảnh!” Nhìn nữ nhân như hạc giữa bầy gà kia, hắn ôn nhu gọi một tiếng khô khốc trong miệng...

Nữ nhân đồng dạng cũng đang đắm đuối nhìn hắn, thấy hắn gọi tên mình, nàng nâng lên cánh tay ngọc, nhẹ nhàng lột đi lớp khăn che mặt...

Hít...

Theo một tràn hít thở không thông vang lên, toàn trường trở nên tỉnh mịch hơn bao giờ hết...

Khi lớp lụa mỏng trên mặt kia rơi xuống, nữ nhân bỗng nhiên trở thành tiêu điểm của toàn trường...

Một đôi môi phấn nộn như châu ngọc đỏ trơn bóng ánh sáng nhẹ nhàng cong lên, cằm thon tinh xảo như tuyệt tác...

Làn da trắng hồng không một tì vết, má đào sinh xuân, mũi quỳnh thơm ngát...đôi mắt trong veo như sao trên trời cùng mày liễu nhẹ dãn ra, lại ẩn chứa một tia nhu tình mật ý hút hồn người khác...

Mặt xinh như thiên tiên, dáng người như ma nữ...

Đây là câu nói miêu tả nàng một cách chân thật nhất...

Bất kể là nam hay nữ khi nhìn thấy nàng, đều không ức chế nổi trái tim đập thình thịch nơi lồng ngực...

Thời gian dài qua đi, rốt cuộc có người lấy lại tinh thần, họ phát hiện vị thần nữ kia từ đầu đến cuối chỉ nhìn vào một vị trí...

Theo ánh mắt nhìn qua, họ bắt gặp Lạc Nam cái miệng trừng lớn, thẩn thờ nhìn về nữ thần của họ...

Hai người nhìn nhau, thời gian như đọng lại...

Trong ánh mắt Tần Mộng Ảnh là một tia tưởng niệm, một tia thích thú, một tia hài hước...

Mà trong con mắt màu trắng của Lạc Nam, đám người chỉ nhìn thấy vô tận bất ngờ, ngay cả một tia háo sắc cũng không có...

“Nàng thật sự là Mộng Ảnh của ta sao?” Hắn hít sâu một hơi, trong miệng chỉ lẩm bẩm...

Theo sau đó, trước ánh mắt của vô số người, Lạc Nam nhắm lại con mắt, ngay cả nhìn cũng không tiếp tục nhìn một chút...

Tần Mộng Ảnh thân thể nhẹ rung, trong lòng xuất hiện cảm giác bất an, thái độ của hắn khiến nàng không kịp phản ứng...

Nàng vốn nghĩ hắn sẽ vui mừng, sẽ sung sướng, sẽ tự hào... Nhưng mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược...

Lạc Nam quả thật cảm thấy bàng hoàng, sự tương phản quá lớn khiến hắn không kịp định thần...

Mộng Ảnh trong trí nhớ của hắn dáng người tuyệt diệu, nhưng nhan sắc xấu xí, những khi hắn tưởng niệm về nàng, cũng là bộ dạng xấu xi kia...

Hiện tại đùng một cái, một sắc thái đối lập hoàn toàn xuất hiện, khiến hắn khó có thể thích ứng...

Chúng nữ cũng nhận ra thái độ khác thường của hắn, đang định mở miệng hỏi thăm, Bạch Tố Mai đã đưa tay ngăn cản...

Quảng thời gian ở Linh Vũ Thành là nàng cùng hắn, đối với quan hệ của chủ nhân mình và Tần Mộng Ảnh hiểu rõ hơn ai hết...

Nàng nhìn qua Tần Mộng Ảnh khẽ lắc đầu thở dài...

Mà lúc này, Lạc Nam rốt cuộc lấy lại bình tĩnh, mở ra con mắt, thản nhiên đối mặt với nữ tử tuyệt mỹ kia...

Trong lòng hắn có vô số lời muốn nói, vô số câu hỏi, nhưng hiện tại chỉ có thể chờ đợi...

Hắn có thể chờ nhưng nàng thì không...

Chỉ thấy Tần Mộng Ảnh khẽ cắn cánh môi như bảo thạch, đột nhiên đạp nhẹ bước chân, một lần nữa xuất hiện đã ở cạnh Lạc Nam...

Trong lúc chúng nữ chưa lấy lại tinh thần, một tay nàng kéo lấy hắn, phá không rời đi...

Chúng nữ nhao nhao nổi giận định truy đuổi, Bạch Tố Mai ngăn cản các nàng, đem chuyện trước đây một lần nữa kể lại...

Chúng nữ ngạc nhiên lấy tay che miệng, không ngờ nam nhân nhà mình lại có quan hệ với Bách Diện Tiên Tử, người xếp thứ 49 trên Hoàng Kim Bảng...

Trong lúc nhất thời, cả đám chỉ có thể âm thầm cầu nguyện mọi truyện đều tốt đẹp...

“Chuyện này rốt cuộc là sao?”

Bên trong đám Giáo Viên, vài tên nam tử tu vi mạnh mẽ sắc mặt âm trầm nhìn lấy tình cảnh này...

Bách Diện tiên tử là tình nhân trong mộng của bọn hắn, hiện tại lại đột nhiên bỏ mặt lễ khai giảng lôi kéo một nam đệ tử bay đi, hành động mập mờ đến cực điểm...

Bọn hắn có thể không tức giận sao?

Mà vô số thanh niên vì ái mộ dung nhân của Tần Mộng Ảnh cũng oán độc ghen tỵ với Lạc Nam, âm thầm xem hắn là kẻ địch...

...

Bên cạnh dòng suối trong, hoa thơm cỏ lạ, khung cảnh yên bình...

Hai thân ảnh song song mà đứng, bầu không khí có vẻ hơi trầm lặng...

“Ngươi không thích dung nhan này của ta?” Tiếng nói êm diệu trong veo như suối trong khiến Lạc Nam khẽ rung, vẫn là âm thanh quen thuộc ấy của nàng...

Hắn xoay người, ngắm nhìn diện mạo tuyệt trần ấy, một tay đặt lên má nàng nhẹ nhàng vuốt ve...

“Chỉ là chưa kịp quen thuộc, những gì thuộc về nàng, ta đều thích...” Hắn cảm giác được hương thơm của nàng, ôn nhu nói...

Tần Mộng Ảnh rốt cuộc đặt xuống tảng đá lớn trong lòng, thở phào một hơi, u hương tỏa ra bốn phía...

“Ta muốn biết đâu là dung mạo thực sự của nàng? Nếu nàng đẹp như thế này, ta đương nhiên rất thích, nhưng ta càng yêu những thứ vốn thuộc về nàng hơn!” Lạc Nam chân thành thủ thỉ...

Tần Mộng Ảnh trái tim như bị hòa tan, trên gương mặt như thiên thần của nàng, Hắc Ám nhanh chóng bao phủ, một lần nữa xuất hiện là gương mặt xấu xí thân thuộc trước đây...

Ngón tay trắng như phấn chỉ lên mặt, nàng hỏi hắn: “Nếu đây là dung nhan thật của ta, ngươi thật sự thích hơn lúc nảy?”

Lạc Nam không trả lời nàng, hắn dùng hành động chứng minh...

Vòng tay qua vòng eo tuyệt hảo, đôi môi tìm đến khuôn miệng hơi dày không đẹp của nàng, không chần chờ hôn lấy...

Chụt chụt...

Hai người say sưa quấn chặt lấy nhau, lưỡi hắn tham lam cướp đoạt ngọc dịch của nàng, nụ hôn ướt át dài như thế kỷ...

Không biết từ bao giờ, dung nhan xấu xí của Tần Mộng Ảnh một lần nữa biến mất, trở lại thành khuôn mặt tiên nữ kia, yếu ớt tựa vào lòng hắn, mặc nam nhân không ngừng xâm chiếm miệng lưỡi mình...

Hồi lâu sau, cả hai lưu luyến rời môi, mặt nàng ửng hồng càng thêm mê người, Lạc Nam thất thần, hận không thể đè nàng ra yêu thương chiều chuộng...

“Đây mới là dung nhan thật sự của ta, ngươi không quen cũng phải tập thích ứng, người ta không muốn tiếp tục làm nữ nhân xấu xí!” Tần Mộng Ảnh phồng má hết sức đáng yêu...

“Kể cho ta nghe xem nào, nàng có dung mạo khác nhau bắt nguồn từ cái tên “Bách Diện” đúng không?” Lạc Nam vuốt ve tấm lưng trơn bóng thủ thỉ...

Tần Mộng Ảnh nhoẻn miệng cười như trăm hoa đua sắc, mở môi son óng ánh nói:

“Công pháp ta tu luyện là Linh Cấp Thượng Phẩm – Bách Diện Thiên Công, mỗi khi tu vi gia tăng một bậc sẽ sinh ra một dung mạo mới, càng sở hữu nhiều dung mạo thì tốc độ hấp thu Linh Khí tu luyện sẽ càng nhanh hơn!”

Nói xong, như chứng minh cho hắn, chỉ thấy gương mặt nàng cấp tốc biến đổi liên tục... Từng dung nhan khác nhau hiện ra trước mặt hắn, có xinh đẹp, có dễ thương, có chanh chua, có dữ dằn...cũng có xấu xí...

Lạc Nam như hoa mắt nhìn nữ nhân trong lòng mình biến hóa liên tục, nhưng tất cả diện mạo đều không thể sánh bằng vẻ đẹp tuyệt hảo vốn có của nàng...

“Nhờ có Lôi Hỏa Huyền Công mà ngươi tặng ta, ta thành công đột phá Luyện Hư Trung Kỳ, lại vừa hình thành một dung nhan mới cách đây nửa năm!”

Tần Mộng Ảnh tươi cười khoái chí, chợt diện mạo một lần nữa chuyển biến..

Theo sau đó, hắn trợn tròn mắt nhìn gương mặt nàng vừa thay đổi...

So với dung nhan thật sự của nàng không thua kém chút nào, có thể nói là nửa lạng tám cân a...

“Biết dung nhan này là của ai không?” Tần Mộng Ảnh chỉ vào mặt cười nghịch ngợm...

Lạc Nam lắc đầu ngoầy ngoậy, nữ nhân đẹp như thế này nếu thấy rồi hắn sẽ không quên...

Tần Mộng Ảnh che miệng cười cười, thích thú vô cùng khúc khích nói:

“Bách Hoa Tiên Tử - Tô Nhan”

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status