Con đường bá chủ

Chương 241: Lam Tịch phục Kiếm



Băng Lam Tịch nghe lời nói của hắn mà bật cười, Trần quân sư quả thật rất thích dùng các thủ đoạn như vậy…quan hệ giữa hắn và nàng như hiện tại còn không phải minh chứng hay sao? nàng cũng từng là đối tượng phải thi triển mỹ nhân kế với hắn mà…

“Ngũ muội là tuyệt đại giai nhân, tính cách khôn khéo, lanh lợi hòa đồng nên được rất nhiều thiên tài tại Đế Quốc ngưỡng mộ nha, quan trọng nhất nàng còn là thiên tài trên Hoàng Kim Bảng đấy…” Băng Lam Tịch hà hơi như lan nói…

Lạc Nam hừ một tiếng, càng thêm dùng sắt đánh cái mông nghịch ngợm của nàng, xú bà nương này xem hắn là ai? Hắn sẽ không dễ dãi như vậy…

“Tạm thời dẹp chuyện đó sang, hiện tại ta còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh để tán gái…” Lạc Nam đường hoàng nghiêm nghị nói…

Băng Lam Tịch nghe vậy bĩu môi, người này da mặt vẫn là dày như vậy, mới vừa nãy còn ân ân ái ái cùng mỹ nữ phương Tây, hiện tại lại ra vẻ chính nhân quân tử…

“Thiếp phát hiện chủ nhân các Cung Điện trên Cung Đình Thụ ngày một nhiều, chàng còn mèo chê mỡ sao?” Băng Lam Tịch yêu kiều hừ nói…

Ánh mắt của Lạc Nam lâm vào xa xăm, ra vẻ phong lưu nói: “Đó là một câu chuyện rất dài, phải trải qua không ít chông gai ta và các nàng ấy mới đến được với nhau, đâu thể nào vì mục đích chính trị như Ngũ muội của nàng…”

Băng Lam Tịch trong lòng than thở, lời hắn nói cũng đúng, nàng hiểu tính cách của nam nhân này, hắn yêu một nữ nhân nào đó chưa từng để yếu tố khác xen vào, nhất là vì lợi ích cho Băng Dũng càng khó hơn…

Hai người không tiếp tục nói đến chuyện đó, Băng Lam Tịch cảm thấy mình là thê tử lại muốn trượng phu đi hái hoa bắt bướm cũng là chuyện kỳ khôi, đành nói sang chuyện khác:

“Thiếp cảm thấy khí tức của nha đầu Linh Nhi gia tăng rất đáng kể nha, xem ra chàng cho không ít đồ tốt…”

Lạc Nam nhếch môi, không sao cả thản nhiên nói: “Linh Nhi là nha hoàn thân thiết của nàng, ta đương nhiên rất chiều chuộng, chỉ cho nàng ấy một Y Phục và một Linh Cấp Thượng Phẩm công pháp Băng Thể song tu mà thôi…”

Thiên Băng Vạn Tượng Công tầng 1 tương ướng với Linh Cấp Thượng Phẩm, là công pháp có thể tu cả Băng linh lực và Thể Tu…

Nha đầu Băng Linh Nhi chính là Linh Thể song tu đấy…

“Linh Cấp Thượng Phẩm?” Băng Lam Tịch trừng to mắt, theo sau đó u oán nhìn hắn, như thiếu phụ bị trượng phu hắt hủi vậy…nàng không ngờ tiểu nha đầu kia hiện tại tu luyện công pháp cao cấp hơn cả mình…

Linh Cấp công pháp tại Băng Huyền Đế Quốc chỉ cho phép Thái Tử và các đời Hoàng Đế tu luyện…

Ngoài có được quyền lực cực lớn, đó cũng là một trong các lý do vì sao ngôi vị Thái Tử trở nên hấp dẫn như vậy…

“Yên tâm, chỉ cần xú bà nương nàng hầu hạ phu quân cho tốt, ngày sau ta không bạc đãi nàng…” Lạc Nam vỗ vỗ lòng ngực cười ha ha…

“Hừ, nam sủng phải hầu hạ cô nãi nãi mới đúng…” Băng Lam Tịch cong lên đôi môi mọng, khiêu khích nhìn hắn…

Lạc Nam trong lòng vui vẻ, nàng vẫn là xú bà nương kiêu kỳ của hắn, ôm lấy vòng eo như liễu, hai thân hình biến mất…



Bên ngoài Linh Giới Châu…

“Đây là…Ải Nhân Tộc sao? chàng đến đây làm gì?” Băng Lam Tịch thắc mắc hỏi…

Nàng biết hắn đã ở Hải Châu thông qua lời kể của Lê Văn Luyện và Lạc Ngũ, nhưng không ngờ hắn đến Ải Nhân Đảo…

“Nàng từng đến nơi này chưa?” Lạc Nam cười hỏi…

“Chưa từng, thiếp chỉ nghe nói qua…” Băng Lam Tịch nhoẻn miệng cười…

“Ta mang nàng đi tham quan, thích thứ gì mua thứ đó…” Lạc Nam cười nói, ôm qua vòng eo thon của nàng…

Mà Băng Lam Tịch cũng diệu dàng mỉm cười khoác lấy tay hắn…

Thật ra Lạc Nam có thể tiếp tục mua hàng trên Cửa Hàng May Mắn cho xú bà nương của hắn, bất quá thời gian hai người bên nhau quá ít, hắn muốn tạo ra kỷ niệm thuộc về riêng họ…

Mà mua sắm chính là một trong những thứ nữ nhân yêu thích…

Hai người đi dọc trên đảo, tham quan từng quầy hàng của Ải Nhân Tộc, đủ loại pháp bảo đa dạng trưng bày, phong phú đến cực điểm…

Bất quá Ải Nhân Tộc không phải ai cũng đạt trình độ Luyện Khí cấp cao, đa phần các vật được trưng bày thường là Địa Cấp trở xuống, thỉnh thoảng lại xuất hiện Thiên Cấp…

“Xú bà nương, ngoài Cổ Cầm ra nàng còn thích vũ khí nào không?” Lạc Nam vừa đi vừa hỏi…

Hắn sẽ không quên hình tượng nàng say mê gảy đàn, bên dưới là tinh phong huyết vũ…

Đàn của Băng Lam Tịch sử dụng chính là Đàn Tranh, giống với Linh Lung cùng U Quỳnh sử dụng, khác với Tỳ Bà của Tô Mị…

Băng Lam Tịch vuốt lấy tóc mai đen tuyền, nhoẻn miệng cười nói: “Cổ Cầm là vũ khí đánh xa của thiếp mà thôi, trong cận chiến thiếp cũng rất lợi hại đấy, hầu hết các loại vũ khí đều sử dụng được…”

Lạc Nam gật đầu, công chúa của một đế quốc được đào tạo bài bản từ nhỏ, ngoài trừ Cầm Kỳ Thi Họa, hình thức chiến đấu xem ra cũng rất đa dạng…

Hai người tiếp tục đi tới, chợt thấy phía trước có đám đông đang tụ tập tại một quầy hàng, các loại âm thanh tranh giành vang lên không ngớt…

Rõ ràng là đang cạnh tranh một kiện Pháp Bảo…

“Ta muốn mua với giá 10 vạn Linh Thạch Cực Phẩm, mong đại sư bán cho ta…” Một nam tử mập mạp hai mắt tỏa sáng nói, vừa nhìn đã biết là thương nhân…

“Cút, Linh Cấp Pháp Bảo mua với giá 10 vạn? gian thương như ngươi sao không đi chết?” Đám đông lập tức hừ lạnh khinh thường…

“Ải Huyền đại sư, ta có niềm yêu thích mãnh liệt với kiếm này, hy vọng người để lại nó cho ta…” Một thanh niên chân thành nói, hai mắt sáng rực…

Lạc Nam và Băng Lam Tịch vừa đi tới, khí tràng quá mạnh lập tức khiến đám đông vô thức tránh ra…

Hai người như kim đồng ngọc nữ, khí chất vừa nhìn đã biết không đơn giản, huống hồ tại Hải Châu thời điểm hiện tại, rất ít kẻ không biết Lạc Nam là ai…

“Trời ạ, đây chính là yêu nghiệt Lạc Nam, bên cạnh hắn lại đổi mỹ nhân khác…” Một người khó tin thốt lên…

“Móa, không phải tên này vừa đính hôn cùng Ái Tâm tiểu thư sao? hiện tại lại ngang nhiên cùng mỹ nữ khác thân mật, quá mức hoang đường…” Một đại hán trung niên nghiến răng nghiến lợi…

“Ái Tâm tiểu thư mắt mù sao? lại đâm đầu vào một kẻ trăng hoa như vậy?” Một thanh niên anh tuấn lệ rơi đầy mặt…

Lạc Nam và Băng Lam Tịch thản nhiên mặc kệ người khác xôn xao bàn tán, hai người đã sớm quen rồi, từ khi xuất hiện trên Ải Nhân Tộc đã có không ít kẻ nói ra nói vào…

“Ta nghe nói hắn còn có quan hệ mờ ám với cả Tinh Linh Nữ Vương, tại sao thiên lôi không đánh chết hắn?”

Phốc…

Lạc Nam lần này triệt để ho khan, thằng khốn nào đồn nên chuyện như vậy? Tinh Linh Nữ Vương quả thật rất thu hút, hắn không phủ nhận rất muốn kéo gần quan hệ với nàng…

Nhưng đó là chuyện trong tương lai, không ngờ hiện tại đã có kẻ tung tin đồn nhảm rồi…

“Rốt cuộc là thế nào? Chàng ngay cả nhân vật như Nữ Vương Tinh Linh cũng dính vào?” Băng Lam Tịch chớp chớp mắt, tò mò đến cực điểm…

“Thế nào? Không ghen?” Lạc Nam nhìn nàng cười hỏi…

“Sao phải ghen? Nếu chàng có bản lĩnh đó thiếp mừng còn không kịp, Tinh Linh Nữ Vương thậm chí còn mạnh hơn phụ hoàng của thiếp đấy…” Băng Lam Tịch bật cười khúc khích, nàng mới không tin hắn có khả năng chinh phục nữ nhân như vậy…

Lạc Nam nhún vai tràn ngập bất đắc dĩ, trong đầu loáng thoáng xuất hiện nét phong hoa tuyệt đại của nữ cường nhân kia, một ngày nào đó đích thân hắn sẽ đón nàng về Hậu Cung để chăm sóc Dược Điền cho mình…

Lạc Nam thừa nhận bản thân mình rất tham lam, cũng rất háo sắc, hắn muốn những đóa hoa nổi bậc nhất Tinh Cầu này phải là của riêng hắn…

Lúc này hai người mới chú ý đến quầy hàng trước mặt…

Chủ quầy là một bà lão tóc trắng Ải Nhân Tộc, thân lùn một mẫu, làn da sạm đen khoác lấy hắc y, khí tức toàn thân thu liễm, không nhìn thấu tu vi thật sự của nàng…

“Bà lão này là Hợp Thể Sơ Kỳ cường giả…” Kim Nhi cười nói…

Lạc Nam giật mình, xem ra đây là một vị tiền bối nào đó của Ải Nhân Đảo…

“Tiểu tử ngươi, nha đầu Ái Tâm đâu rồi lại ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt?” Bà lão Ải Nhân Tộc vừa thấy Lạc Nam cùng Băng Lam Tịch tiến đến vội vàng quát một tiếng…

Lạc Nam nghi hoặc, chắp tay hỏi: “Xin hỏi tiền bối là?”

“Hừ, ta là sư nương của nha đầu Ái Tâm kia…” Bà lão cười lạnh đáp…

Lạc Nam giật mình, thì ra là chính thê của Ải Nhân Tộc Trưởng, trách không được có tu vi cao cường như vậy…

“Tiểu tử ra mắt sư nương, Tâm nhi bế quan tu luyện, đây là thê tử trước đó của ta gọi Băng Lam Tịch…” Hắn kính cẩn đáp, trưởng bối của Ái Tâm chính là trưởng bối của hắn, huống hồ nhìn qua nàng ấy rất quan tâm đến Ái Tâm…

“Ra mắt tiền bối…” Băng Lam Tịch lịch sự hành lễ, phong thái của một công chúa khiến đám nam nhân say mê, càng thêm ghen tỵ Lạc Nam…

Tên này rốt cuộc có bao nhiêu thê tử? nghe qua Ái Tâm tiểu thư chính là người đến sau…

Sắc mặt tộc trưởng phu nhân diệu lại một ít, phu quân của nàng cũng là người phong lưu, đạt đến cấp bậc như nàng đương nhiên hiểu rõ đạo lý nam nhân ưu tú thê thiếp thành đàn là chuyện bình thường…

Huống hồ những chuyện Lạc Nam làm ra nàng đã sớm biết, thậm chí nhờ có hắn mà phu quân có cơ hội đột phá Bát Cấp Viên Mãn Luyện Khí sư, khiến nàng cảm thấy vui mừng…

“Lão già Ái Quốc kia cũng thật vớ được món hời, lần này hắn xuất quan tu vi chỉ sợ sẽ vượt qua ta…” Tộc trưởng phu nhân hừ một tiếng nói…

Lạc Nam im lặng không nói, đám trưởng bối hờn trách lẫn nhau còn không đến phiên hắn xen vào…

Ải Nhân Tộc cũng không thiếu công pháp cấp cao, hắn không dám tự tiện tặng quà, tránh bị xấu mặt…

Băng Lam Tịch đột nhiên bị một vật lơ lửng trước quầy hàng thu hút…

Đó là thanh trường kiếm dài hơn một mét, chuôi kiếm lấp lánh cao quý, thân kiếm trong suốt mỏng như cánh ve hầu như không thể nhìn thấy bằng mắt thường, mũi kiếm nhọn như mũi kim khâu, tỏa ra hàn ý lạnh thấu xương, dù Luyện Hư Kỳ như nàng đến gần cũng cảm thấy làn da đau rát…

Kiếm tỏa ra một cổ hơi thở cô tịch, hiu quạnh, nhưng tràn đầy sát khí…

Không gian đang nứt ra thành từng khe hở trước khí thế của nó…

“Linh Cấp Cực Phẩm…không, so với Linh Cấp cực phẩm còn cao hơn một chút…” Sắc mặt Lạc Nam ngưng trọng lẩm bẩm…

“Xem như tiểu tử ngươi biết nhìn hàng, không như đám phàm phu tục tiểu kia…” Tộc trưởng phu nhân khinh thường nhìn đám đông bên cạnh cười nhạt nói…

Đám xung quanh nghe vậy hít mạnh một ngụm khí lạnh, trong lòng âm thầm hoảng sợ:

“Vượt qua Linh Cấp Cực Phẩm, sẽ là thứ gì?”

“Tiền bối, kiếm này có tên là gì?” Lạc Nam trầm ngâm hỏi, bởi vì đây chính là một thanh Chân Cấp Hạ Phẩm Pháp Khí…hết sức kinh khủng…

“Kiếm chưa có tên, chủ nhân tương lai của nó sẽ tự đặt…” Tộc trưởng phu nhân đắc ý cười, thứ này do chính tay nàng luyện ra, là một trong những kiệt tác đắc ý nhất, sao có thể không tự hào? Nguyên liệu dùng chính là Hàn Băng Vạn Năm, lại thêm yêu đan của Thất giai Sơ Kỳ yêu thú, cùng với vô số thứ trân quý khác luyện chế mà thành…

Tu vi Luyện Khí của nàng mặc dù còn xa mới sánh bằng lão già tộc trưởng, nhưng cũng thuộc top tại Ải Nhân Đảo đấy…

“Không biết vãn bối có vinh hạnh trở thành chủ nhân của nó hay không?” Băng Lam Tịch bước lên một bước, ánh mắt như đại dương lộng lẫy đến cực điểm…

Tộc trưởng phu nhân đánh giá nàng hồi lâu, thấy ý chí kiên định trong mắt nàng, lại nghĩ đến theo một ý nào đó nàng chính là người một nhà của nha đầu Ái Tâm, mà Lạc Nam lại có ân với phu quân mình, nên quyết đoán gật đầu:

“Chỉ cần chinh phục được nó, lão bà tặng cho ngươi xem như quà ra mắt…”

“Có chắc chắn không?” Lạc Nam nắm tay Băng Lam Tịch lo lắng hỏi…

Một kiện pháp bảo đầy rẫy sát khí như vậy nhất định có linh tính kiêu ngạo của nó, lại không phải hàng của Hệ Thống, muốn nó nhận chủ nhất định phải gặp thử thách…

Lam Tịch chỉ là Luyện Hư Trung Kỳ, hành động có phần liều lĩnh…

Không giống với Thất Hải Huyền Cầm, kiện pháp bảo kia sinh ra là giành riêng cho Nhân Ngư tộc, vì thế mặc dù đẳng cấp của nó còn chưa rõ, nhưng sẽ không phản kháng lại Linh Lung cùng U Quỳnh các nàng sử dụng…

“Ngoài Cổ Cầm thì Trường Kiếm chính là vũ khí yêu thích nhất của thiếp, dù thế nào thiếp nhất định sẽ không bỏ qua nó…” Băng Lam Tịch kiên định đáp…

Tộc trưởng phu nhân hài lòng gật đầu, nhìn sang đám đông bên cạnh khoác tay một cái…

Đám người chưa kịp định thần đã bị cuốn bay mất dạng, hiển nhiên quá trình nhận kiếm này càng ít người biết càng tốt…

Băng Lam Tịch hít sâu một hơi, bàn tay nắm lấy chuôi kiếm, đem một giọt máu nhỏ vào muốn nhận chủ…

ẦM…

Trong khoảng khắc đó, một vùng trời cấp tốc hóa thành băng, cơ thể thon thả của Băng Lam Tịch bắt đầu bị kết thành băng khối…

Nàng tu luyện Băng Linh Lực, nhưng lúc này lại bị đóng băng, quá mức kinh khủng…

Thanh kiếm mãnh liệt lơ lửng, rung mạnh trong tay Băng Lam Tịch…

Lạc Nam hơi lo lắng siết chặt nắm tay, nếu có gì ngoài ý muốn hắn sẽ lập tức cứu viện…

Sắc mặt hồng hào của nàng trở nên tái nhợt không còn chút máu, thanh kiếm kia sắp lao khỏi tay nàng…

Cắn chặt răng, lại thêm một tay nắm lấy chuôi kiếm…

Keng keng…

Thanh kiếm ù ù rung động, mái tóc đen tuyền của Lam Tịch bắt đầu xuất hiện từng bông hoa tuyết…

Chưa dừng lại ở đó, không gian xung quanh nàng cấp tốc bị cắt gọt thành từng mảnh, nhát cắt trơn nhẵn rợn cả tóc gáy…

Lạc Nam cảm thấy nếu Mộc Quy ở trước một kiếm này nhất định sẽ bị trảm làm đôi hết sức đơn giản…

Uy lực của nó vượt xa Tử Mộc Kiếm của Mộc Tử Âm quá nhiều…

Phốc…

Kiếm khí chém trúng thân thể Băng Lam Tịch, Tuyết Băng Y hắn tặng cho nàng lập tức bị chém nát bấy…

Chỉ là Địa Cấp Y Phục làm sao có thể phòng ngự trước Chân cấp?

Để lộ thân thể hoàn mỹ băng cơ ngọc cốt của nàng…

Lạc Nam rốt cuộc hiểu vì sao Tộc trưởng phu nhân đem người xung quanh đuổi đi hết, tránh tiết lộ cảnh xuân…

Quầy hàng được Tộc trưởng phu nhân dùng kết giới bảo vệ, duy chỉ có quang cảnh xung quanh dần dần trở nên hoang tàn…

Băng Lam Tịch như cành liễu lung lay trong gió, thân thể trắng nõn yêu kiều lan tràn các vết kiếm dữ tợn, bất quá chúng nó lại bị đống băng, máu tươi không thể chảy ra ngoài, hết sức khốc liệt…

Khác với khả năng gây "vết thương sâu" của Tử Mộc Kiếm, thì thanh kiếm này có khả năng đóng băng da thịt của người bị chém, thậm chí đóng băng cả máu huyết bên trong cơ thể...

Thời gian dần trôi, xung quanh nàng đã lan tràn vô số khe nứt không gian như một mạng nhện khổng lồ, mặt đất triệt để kết thành băng, đầy rẩy cái vét chém sâu không thấy đáy…

Băng Lam Tịch lúc này đã nằm dài dưới đất, khí tức biến ảo chập chờn, thê thảm đến cực điểm…

Chỉ là đôi tay vẫn đang kiên trì nắm chặt chuôi kiếm, mặc cho nó điên cuồng giãy giụa…bộc phát kiếm khí trong suốt không ngừng tàn nhẫn phá hủy cơ thể nàng…

Lạc Nam trái tim rỉ máu, hắn không thể tin được xú bà nương của mình lại có ý chí khủng bố đến như vậy, rốt cuộc không nhịn được muốn ra tay can thiệp, hắn muốn đem thanh kiếm này đoạt vào Linh Giới Châu, ra sức trấn áp nó…xem còn dám ngỗ nghịch hay không?

“Đừng hồ đồ, đây là quyết định của nàng ấy…” Tộc trưởng phu nhân một chưởng đem Lạc Nam đẩy lùi, nàng rất thưởng thức nữ nhân kiên cường như Băng Lam Tịch…

“Ta mặc kệ…” Lạc Nam gầm thét, Đế Diễm điên cuồng vận chuyển, muốn đem thanh kiếm cứng đầu nghiền thành mảnh vụn…

Chỉ là rất nhanh hắn không tiếp tục làm thế…

Bởi vì thanh kiếm kia đã ngoan ngoãn nằm im trong tay Băng Lam Tịch, thậm chí cả khí tức của nó cũng hòa hợp cùng nàng, cả hai như là một thể vậy…

“Nha đầu này thành công rồi…tiểu tử, nàng rốt cuộc có thân phận gì?” Tộc trưởng phu nhân nhìn sang Lạc Nam tò mò hỏi…

Luyện Hư Kỳ bình thường không thể làm được như vậy, máu huyết của Băng Lam Tịch thậm chí có dấu hiệu kết băng, đau đớn không cần nói cũng biết…

Nếu không có ý chí kiên định bậc nhất, đừng mơ thành công nhận chủ…

Lạc Nam không rảnh trả lời, hắn điên cuồng lao đến ôm chầm lấy thân thể thảm thiết của thê tử, hai mắt đỏ ngầu, muốn trách mắng nàng nhưng lại không nỡ…

Ý chí của Lam Tịch như thế nào hắn biết rất rõ, từ nhỏ đã gặp nhiều biến cố như nàng, muốn không kiên cường cũng khó đấy…

Xét về một mặt nào đó, Thanh Tuyền và Lam Tịch có điểm giống nhau…

“Con bà nó, sau này không thể cho các nàng liều lĩnh như vậy…” Lạc Nam âm thầm cắn răng…

Băng Lam Tịch khó khăn nhìn lấy hắn, yếu ớt động lấy đôi môi trắng bệch khô nứt, cố gắng mỉm cười thủ thỉ:

“Phu quân, chàng đặt tên kiếm này cho thiếp nhé!”

Nói xong, triệt để ngất đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status