Con đường bá chủ

Chương 274: Ta đến rồi



“Ồ? Tiểu tử này vậy mà tỉnh?”

Âm thanh nuốt nước miếng của Lạc Nam không thoát khỏi cảm ứng của hai tên Hóa Thần cường giả, bất ngờ đánh giá Lạc Nam…

“Khụ khụ khụ”

Lạc Nam giả vờ suy yếu ho khan liên tục, tiếp tục đóng giả bị thương nặng…

Hết cách rồi, thương thế trước đó của mình Lạc Nam biết rõ, nếu để đám người này biết mình chỉ trong thời gian ngắn đã khôi phục hai phần ba, chỉ sợ lập tức sinh lòng nghi ngờ mà nảy sinh phiền phức không đáng có…

Hắn còn muốn đến Bạch Sa tìm hiểu Dị Thổ, đành phải tùy cơ ứng biến.

Thấy Lạc Nam ho kịch liệt, Lý ca và đồng bọn hai mặt nhìn nhau, cũng không dò xét tỷ mỉ, trái lại âm thầm cảm thán một tiếng:

“Phục Thương Đan của tiểu công chúa đưa ra quả thật lợi hại, nhanh như vậy đã có hiệu quả…”

“Bất quá đáng tiếc, tiểu tử này thương thế quá nghiêm trọng, dù có giữ được mạng chỉ sợ cũng trở thành phế nhân…” Lý ca than nhẹ một tiếng…

Con đường Tu Chân vốn luôn tàn khốc như vậy, hơi không cẩn thận ngay cả mạng nhỏ cũng góp vào.

Không tiếp tục để ý đến Lạc Nam, đoàn người tiếp tục hành tẩu lên đường.

Mong muốn nhanh chóng quay về Bạch Sa Hoàng Triều.

.

Băng Thiên Đại Lục…

Lạc gia tổng bộ…

Trong một mật thất rộng rãi nhưng bí mật, hai nhóm thế lực sắc mặt dị thường trầm trọng, thậm chí có thể nói là tuyệt vọng để hình dung…

Phàm Ẩn Tự và Lạc gia…

Trong lần gặp mặt này, Lạc Phá Lôi đương nhiên có mặt, đối diện với hắn…

Một lão tăng thân mặc bố y đơn giản, diện mục nhìn qua có vẻ hiền từ, nhưng ánh mắt lại nhỏ hẹp, đồng tử vàng rực như kim châm…

Nhìn qua có vẻ như một lão tăng nhân vô hại…nhưng đừng vì vậy mà xem thường hắn, bởi lẽ đây chính là Phàm Chính – Thái Thượng Trưởng Lão của Phàm Ẩn Tự, Luyện Hư Viên Mãn cường giả, thân phận so với trụ trì còn cao hơn một bậc…

Điều bất ngờ chính là, đối diện Phàm Chính…Lạc Phá Lôi không có chút lép vế nào, khí thế tỏa ra không hề thua kém, khiến hư không nhẹ nhàng rung động…

Không sai, Lạc Phá Lôi đột phá Luyện Hư Viên Mãn.

Lạc Phá Lôi khi còn trẻ vốn cũng là một thiên tài sở hữu hai loại Linh Căn, ngồi trên ghế gia chủ Lạc gia nhiều năm, vô số tài nguyên tu luyện đều giành cho hắn…đột phá tu vi không phải chuyện lạ gì.

Bất quá trên diện mục âm trầm của hắn, không có chút hưng phấn nào khi đột phá tu vi, trái lại tràn ngập cảm giác bất an…

“Ai nói cho ta biết, tiểu súc sinh kia vì sao trở thành đệ tử của Thánh Linh Hiệu Trưởng?”

Bầu không khí có phần trầm lặng, Lạc Phá Lôi rít lên từng chữ trong kẻ răng nói…

Hiển nhiên, tin tức của Lạc Nam tại Hải Châu Đại Lục đã sớm truyền đến tận Băng Thiên Đại Lục, người người nhà nhà đều biết Cuồng Bạo Nữ Vương vừa công khai một tiểu đệ tử…

Nếu có người hỏi tại sao tin tức truyền đạt nhanh chóng như vậy? hết cách rồi…cả Việt Long Tinh Cầu được bao nhiêu Độ Kiếp Kỳ?

Vậy mà vì một thanh niên, xuất hiện cùng lúc 4 vị: Đan gia song tổ, Bách Linh Hiệu Trưởng, Thánh Linh Hiệu Trưởng...

Đây không thể nghi ngờ là tin tức nóng hỏi toàn cầu, bằng đủ loại phương tiện lan khắp thế giới trong thời gian ngắn nhất…

Độ Kiếp Kỳ đứng trên đỉnh tinh cầu, nhìn xuống chúng sinh, bình thường bọn họ như thần long thấy đầu không thấy đuôi…vô số người dù muốn đạt được tin tức của họ đều không có cách nào.

Vậy mà giờ đây, Cuồng Bạo Nữ Vương thu thêm một nam đệ tử, lại còn vì hắn mà xém chút xung đột với ba vị Độ Kiếp có danh tiếng khác…

Tin tức như vậy sao có thể không chấn kinh thiên hạ?

Khi Lạc Phá Lôi nhận được tin này, sớm chút nửa đã té ghé, sắc mặt tái xanh…đứa con phế vật kia của hắn, địa vị hiện tại đã vượt qua hắn.

Đệ tử Độ Kiếp Kỳ, Lạc Phá Lôi hắn hoàn toàn mơ cũng không chạm đến a…

Đừng thấy Lạc gia là Bát Cấp Thế Lực oai phong một cõi, nhưng đứng trước Độ Kiếp Kỳ cường giả, người ta chỉ cần dùng một tay có thể nghiền nát ngươi!

Trong lúc hoảng hốt, Lạc Phá Lôi chỉ còn biết kiêu gọi Phàm Ẩn Tự thương nghị đối sách…

“Chuyện này dù bất ngờ, nhưng nếu chúng ta liên tưởng đến hành động trước đó của Diễm Nguyệt Kỳ, mọi thứ đã trở nên rõ ràng không phải sao?” Đứng bên cạnh Lạc Phá Lôi, Lạc Lượng nhẹ phe phẫy quạt lông trong tay mở miệng…

Ánh mắt toàn bộ Lạc gia cao tầng lóe lên, Diễm Nguyệt Kỳ từng vì muốn trút giận cho Lạc Nam mà đánh thẳng vào Lạc gia…quan hệ thân thiết không cần nói cũng biết.

“Diễm Nguyệt Kỳ là đại đệ tử của Thánh Linh Hiệu Trưởng, Lạc Nam là tiểu đệ tử, được nàng đứng ra bảo vệ là chuyện hợp lý!” Một tên cao tăng Phàm Ẩn Tự lên tiếng tán đồng…

Toàn bộ người có mặt hít sâu một hơi, cảm thấy nhứt cả trứng…

Vốn với tốc độ phát triển khủng bố của Lạc Nam đã khiến bọn hắn đau đầu rồi, hiện tại lại thêm thân phận đệ tử Võ Tam Nương…

Có thể nói, đụng vào Lạc Nam như đá thiết bảng vậy…

“Tính sao đây? Ân oán của chúng ta và hắn đã không thể hòa giải!” Lạc gia đại trưởng lão Lạc Thanh Liệt nghiêm túc đặt vấn đề…

Đám người âm thầm trầm mặt, nghĩ đến Lạc Nam có Độ Kiếp Kỳ chống lưng, mồ hôi lạnh cả bọn chảy toàn thân!

“Chuyện cũng chưa đến đường cùng, đừng quên quy định chung của Tứ Đại Học Phủ, Võ Tam Nương sẽ không thể vì ân oán cá nhân của Lạc Nam và chúng ta mà ra tay được!” Lạc Lượng ra sức trấn an bầu không khí…

“Nói không sai, ân oán của chúng ta và Lạc Nam có từ trước, Thánh Linh Hiệu Trưởng không thể xen vào!” Phàm Chính vuốt râu bạc, nhìn Lạc Lượng đồng tình nói…

“Võ Tam Nương không thể xen vào, nhưng với địa vị của nàng ấy, đại lục sẽ xuất hiện vô số tán tu đứng ra bảo kê Lạc Nam để lấy lòng nàng, chúng ta không thể tiếp tục lộ liễu truy sát hắn nữa!” Lạc Phá Lôi nói ra vấn đề trọng tâm…

Như đã nói, Độ Kiếp Kỳ chính là tồn tại bậc nhất tinh cầu, vô số kẻ muốn nịnh bợ nhưng không có cơ hội…

Nhưng hiện tại xuất hiện Lạc Nam, không thể nịnh bợ Võ Tam Nương, chẳng lẽ không được nịnh bợ tiểu đồ đệ của nàng sao?

Qua xung đột tại Hải Châu, ai cũng biết Võ Tam Nương sủng ái Lạc Nam đến mức nào!

Lấy lòng Lạc Nam, chẳng khác nào lấy lòng Võ Tam Nương vậy…đó là điều vô số cường giả nhắm tới…

Đặc biệt là những tên Hợp Thể Kỳ Viên Mãn cường giả, rất mong được chia sẽ bí quyết để trở thành Độ Kiếp…

Ngồi ở đây toàn lão già thành tinh, đương nhiên hiểu được sự lo ngại của Lạc Phá Lôi.

“Với tốc độ phát triển của tiểu tử kia, chỉ sợ vài năm ngắn ngũi nữa hắn sẽ tìm chúng ta tính sổ…” Phàm Chính ánh mắt rất độc, nhìn ra tiềm lực khủng bố của Lạc Nam...

“Với tính cách có thù tất báo của hắn, chắc chắn không thể hóa thù thành bạn…” Lạc Thanh Liệt trầm giọng nói tiếp…

“Ám sát không được, giảng hòa cũng không xong…chẳng lẽ chúng ta ngồi im chờ tiểu tử đó đến trả thù hay sao?” Vài tên cao tầng của hai thế lực cùng đặt câu hỏi…

“Không…chúng ta sẽ không ngồi im, trái lại phải triệt để hành động, đại hành động…một cách dứt khoát mà ta có thể nghỉ ra lúc này!” Lạc Lượng đảo mắt một vòng, cắn chặt răng nói…

“Trưởng lão cứ nói!” Vô số người lắng tai nghe.

Lạc Lượng hài lòng trước phản ứng của đám người, không giấu diếm chia sẽ:

“Như chúng ta đã biết, tại Băng Thiên Đại Lục này, địa vị và thực lực của Võ Tam Nương khó tìm đối thủ”

“Mà Lạc Nam lại là đệ tử của nàng, tại nơi này, đắc tội hay đối đầu với Lạc Nam là hành vi của kẻ ngu xuẩn!”

Đám người nghe vậy sắc mặt khó coi ngay, mặc dù hiểu lời của Lạc Lượng là sự thật, nhưng vào tai cũng thật là chói…dù sao thì người ở đây toàn bộ đều muốn đối phó Lạc Nam…

“Vậy thì sao đây? Chẳng lẽ kéo toàn bộ gốc rể của chúng ta đứng ra lạy lục van xin hắn tha mạng?” Một tên Hộ Pháp của Phàm Ẩn Tự nóng tình hét ầm lên…

“Không hề…” Lạc Lượng lắc đầu: “Như Lượng đã nói, chúng ta cần có đại hành động!”

“Đừng úp úp mở mở nữa!” Lạc Phá Lôi gõ gõ ngón tay trên bàn, muốn tên này vào chính sự…

“Cách của Lượng rất đơn giản, nếu ở Đại Lục này chúng ta đã rất khó động vào Lạc Nam…vậy nếu ở Đại Lục khác thì sao?” Lạc Lượng nghiêm túc gằn từng chữ…

“Ý của ngươi là?” Ánh mắt của Phàm Chính mở to…

“Không sai, mặc dù phải hy sinh vô số lợi ít, nhưng đó là cách duy nhất có thể làm ở thời điểm hiện tại, chỉ cần chúng ta không còn thuộc về Băng Thiên Đại Lục...đầu quân cho Đại Lục khác, tìm một thế lực chống lưng đủ mạnh…để ngày sau không cần lo lắng tiểu tử kia tìm đến trả thù, cũng không đến mức nằm ở thế bị động như lúc này!” Lạc Lượng một lần nữa xác nhận…

“Cái này…” Toàn bộ cao tầng của hai thế lực trầm mặt…

Bọn họ gắn bó với Băng Thiên Đại Lục vô số năm, hiện tại phải chuyển nhà lánh nạn…trong lúc nhất thời khó có thể chấp nhận.

“Lời của Lạc Lượng trưởng lão không phải không có lý…bất quá liệu có khả thi hay không? chưa nói đến nơi chúng ta cần chuyển đi nơi nào? Sẽ có người thu nhận chúng ta sao?” Có người đưa ra thắc mắc…

“Không có bất kỳ nơi nào sẽ từ chối một Bát Cấp Thế Lực như chúng ta đầu quân cả, đừng tự hạ thấp chính mình…còn về nơi phải đến, chẳng lẽ các vị còn chưa có đáp án hay sao?” Lạc Lượng hỏi ngược lại…

“U Nguyên và Hải Châu sao? sẽ là cái nào?” Lạc Phá Lôi trầm giọng, trong mắt có lôi đình luân chuyển…

Tất cả mọi người đều biết, Lạc Nam có ân oán nhất định với người Thiên Yêu Học Phủ cùng Bách Hiểu Sinh của Bách Linh Học Phủ…

“Tại sao không phải là cả hai? Phàm Ẩn Tự đầu quân cho Bách Linh Học Phủ…mà Lạc gia chúng ta sẽ đầu quân cho Thiên Yêu Học Phủ, có hai đại Học Phủ chống lưng, còn lo ngại Võ Tam Nương nữa sao?” Lạc Lượng quả quyết nói, sau đó đứng nép sang một bên…

Bầu không khí một lần nữa trở nên trầm lặng…

Đáng thương cho hai đại Bát Cấp Thế Lực oai phong một cõi, lúc này lại đang tìm đường lui cho mình…

Qua đó có thể thấy tầm ảnh hưởng kinh khủng của một Độ Kiếp Kỳ như Võ Tam Nương là như thế nào, chỉ cần một chút dư uy đã khiến 2 đại Bát Cấp Thế Lực phải tìm nơi lánh nạn…

“Đã đến lúc làm ra quyết đoán cần có của một người đứng đầu…” Lạc Phá Lôi cùng Phàm Chính hai mặt nhìn nhau, đều nhận ra suy nghĩ của đối phương.

Chợt cả hai cùng nghiêm nghị quát:

“Toàn lực thu xếp, trong thời gian ngắn nhất toàn tộc di chuyển, mang theo mọi thứ có thể…Băng Thiên Đại Lục đã không thích hợp với chúng ta!”

“Tuân lệnh!” Hai phương cường giả đồng thanh hò hét…

Lạc Phá Lôi ngả người xuống bảo tọa sau lưng mình, nắm tay siết chặt đến rướm máu, trong lòng gằn từng chữ:

“Có thể đem chúng ta bức đến tình cảnh này, Lạc Nam ngươi thật giỏi…bất quá con đường phía trước còn dài, trước khi đi bổn tọa có một món quà đặc biệt dành cho ngươi và nữ nhân kia, hừ!”



Đây là một vùng trời rộng lớn, nhìn quanh chỉ thấy vô biên vô tận Cát Trắng, đất cùng trời giao nhau, không thấy điểm cuối cùng…

Thỉnh thoảng có từng cơn từng cơn bão cát tạo thành vòi rồng xoay tròn trên không trung, địa hình nơi này rất cao, hầu như cùng mặt trời tiếp xúc, quả cầu lửa khổng lồ như treo trên đỉnh đầu mỗi người, ẩn chứa sức nóng kinh khủng…

Bất quá mặc dù thiên nhiên khắc nghiệt như vậy…nhưng khi nhìn từ xa xăm, có thể thấy từng tòa từng tòa thành trì hoa lệ ngự trị giữa Sa Mạc Trắng, vô số tu sĩ hành tẩu trong sa mạc hết sức thuần thục tự nhiên, để mặt các cơn bão cát kia tác động vào da thịt như một thói quen, kỳ dị vô cùng…

Nơi này rõ ràng là lãnh thổ của một thế lực cường đại, tu sĩ đã quen với điều kiện khắc nghiệt của thiên nhiên, biến chúng thành môi trường rèn luyện cho mình…

Sa mạc phồn hoa như gấm…

Mà khi đoàn người Ngọc Trần từ Thu Tùng Lâm xuất hiện, đặt những bước chân đầu tiên trên nền cát trắng, lập tức gây nên náo động…

“Là Bạch Điểu Quân…tiểu công chúa trở về rồi…”

Không biết là tên nào dùng hết sức bình sinh rống to lên, thoáng chốc đã gây nên sóng lớn ngập trời…

Từ già trẻ lớn bé, vô số thân ảnh nhao nhao từ bỏ việc đang làm, xuất hiện trên các vách tường thành, dùng ánh mắt yêu mến cuồng nhiệt nhìn về Cổ Kiệu xa hoa đang được bốn con Bạch Thiên Mã lôi kéo bay lượn trên thiên không…

Có thành trì còn kích động đến mức đốt pháo, rải hoa khắp cả đường đi…

Vô số dân chúng hò hét vui vẻ, như trẻ nhỏ mừng mẫu thân đi chợ về…

Chỉ bấy nhiêu đó thôi, có thể thấy độ ảnh hưởng của Bạch Liên Hoa tại nơi này khủng bố đến mức nào.

Đoàn người vẫn băng qua vô số thành trì cùng cát trắng, Bạch Điểu Quân thân thiện hướng người dân vẫy tay chào hỏi, trong lòng tràn ngập cảm giác tự hào…

Ngọc Trần ngạo nghễ ưởn ngực, bởi vì có vô số thiếu nữ trẻ tuổi dùng ánh mắt sùng bái đang nhìn hắn…

Rốt cuộc…

Sau khi dùng Truyền Tống Trận trong một Thành Trì để rút ngắn khoảng cách, một tòa Hoàng Thành tràn ngập khí phách xuất hiện trong cảm ứng của Lạc Nam…

Chỉ thấy tòa Hoàng Thành này to gấp vài chục lần những thành trì trước đó bọn họ đi qua…

Toàn thành là một màu trắng Thuần Khiết…điều đáng nói ở đây, tường thành toàn bộ được ngưng tụ từ Cát Trắng lấp lánh, khảm nạm đá quý của Sa Mạc mênh mông…như nữ thần mỹ lệ của Sa Mạc…

Trước cổng thành, ba chữ mang theo khí phách vô song hiện hữu như rồng bay phượng múa:

“Bạch Đế Thành”

Không hề ngoại lệ, ở bên trên tường thành…vô số bách tính đã sớm chỉnh tề chào đón, hân hoan chào đón tiểu công chúa của họ trở về…

Bất quá bây giờ đây, Lạc Nam không rãnh bận tâm những điều đó…

Bởi lẽ, trong đan điền hắn, Linh Thổ Đỉnh đang cuồng bạo xoay tròn vì hưng phấn, như muốn xé tan xác thịt bay ra ngoài, Lạc Nam phải tập trung trấn an nó…

Bất quá ngay cả chính bản thân Lạc Nam, cũng rất khó ngăn cản hưng phấn và mong đợi trong lòng…

Bởi vì…hắn cảm giác được…ở nơi tận cùng tòa Thành mang tên Bạch Đế kia, một loại lực lượng đang mãnh liệt thu hút bản thân hắn cùng Linh Thổ Đỉnh, sức cám dỗ quá mức dữ dội…

Ngay cả Kiếp Lôi Đỉnh, Diễm Tâm Đỉnh, Thiên Mộc Đỉnh cùng Huyền Thủy Đỉnh cũng đang rung rẩy cực độ trong đan điền, chiến ý như có thể thôn thiên…

Chúng nó cảm giác được một loại lực lượng đủ tư cách để đồng hành cùng chúng nó!

Áp chế tất cả cảm xúc vào tận cùng đáy lòng, hai mắt Lạc Nam mở ra lóe sáng hơn bao giờ hết, nhếch miệng lẩm bẩm:

“Dị Thổ mạnh nhất sao? ta đến rồi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status