Con đường bá chủ

Chương 93: Thành công bước đầu



“Ra mắt Mộc tiểu thư và hai vị!” Đám người Liễu gia nhận ra Mộc Tử Âm, vội vàng hành lễ…

Về phần Lý Trúc Loan và Bạch Tố Mai lần trước che giấu diện mạo nên bọn hắn không nhận ra, bất quá xem tình hình hẳn là tỷ muội với Mộc Tử Âm…

Mộc Tử Âm hướng người Liễu gia khẽ gật đầu cười, khoát tay ra hiệu bọn họ tránh lui…

“Các tỷ tỷ cố lên!” Nha đầu Liễu Mộng Mộng quơ quơ nắm tay nhỏ, theo Liễu gia hai vị trưởng lão rút đi…

Hàn Thẩm sửng sờ rờ lên gương mặt còn nóng rát của mình, nhìn ba nữ nhân kia thong dong đứng đó, biểu tình như cười như không, trong lúc nhất thời quên mất tức giận…

Loại khí tràng ba nữ tử này mang lại cho nàng quá lớn, khác biệt quá xa so với người cùng thế hệ…

Tại một cái Thất Cấp thế lực như Hàn gia, thiên phú của Hàn Thẩm đã thuộc dạng đỉnh tiêm, 20 tuổi Kim Đan Viên Mãn tu vi, mặc dù thành tựu này nhờ phụ thân nàng ban tặng không ít tài nguyên tu luyện, nhưng nếu ngươi chỉ là một tên củi mục, dù có đắp vào bao nhiêu tài nguyên cũng chẳng thể tiến triển gì...

Còn vài tháng ngắn ngũi đã là thời hạn Thánh Linh Học Phủ mở ra, Hàn Thẩm được phụ thân cho một viên Lập Anh Đan, có thể nhanh chóng đột phá Nguyên Anh Kỳ…

Đến thời điểm đó, dù tiến nhập một nơi thiên tài nhiều như lá mùa thu như Học Phủ, thì Hàn Thẩm vẫn có vốn liếng của riêng mình…

Nhưng một thiên tài như vậy, hiện tại lại bị tát tay, trong lúc nhất thời, cơn phẫn hận dâng lên cuồn cuồn không dứt, muốn xé nát từng gương mặt xinh đẹp vượt xa nàng kia, thậm chí quên cả tiểu sủng vật khả ái lúc đầu mới là mục đích chính của mình...

Tam trưởng lão ánh mắt híp lại, đối tượng gây chú ý cho hắn chỉ có Mộc Tử Âm mà thôi, bản năng cho hắn biết nữ nhân này nguy hiểm…Mặc dù tự tin với tu vi Hóa Thần Trung Kỳ của mình, nhưng hắn vẫn tạm thời án binh bất động…

Hàn Sắt và Hàn Xẻng đã sớm đứng lên, hai đôi mắt nhìn chòng chọc vào ba thân ảnh phong hoa tuyệt đại kia, chỉ hận mình không thể biết các nàng sớm hơn…

Hàn Sắt ý chí kiên định còn miễn cưỡng bảo trì một tia bình tĩnh dù trong lòng đã bị ham muốn chiếm hữu nồng đậm bao phú…

Còn Hàn Xẻng thì khỏi phải nói, hai cặp mắt như muốn dán chặt vào thân thể kiều diễm của các nàng, khóe miệng thậm chí xuất hiện một tia nước dãi…

“Ánh mắt hèn mọn! Chết đi cho ta!”

Chứng kiến đôi mắt dâm tà của Hàn Xẻng, Bạch Tố Mai cảm thấy phẫn nộ, theo suy nghĩ của nàng, mình hoàn toàn thuộc về Lạc Nam, bất kỳ ai có ý niệm không tốt đều là một loại khinh nhờ…

Một quả cầu Tinh Thần được ngưng tụ trong tay nàng, hướng Hàn Xẻng ném tới…

“Không tốt!” Hàn Xẻng ánh mắt hoảng hốt, không nghĩ tới nữ nhân này nói đánh liền đánh, hoàn toàn không theo lẽ thường ra bài…

Bất quá hắn dù sao cũng là Thiên Tài được Hàn gia tin tưởng, có tu vi Nguyên Anh Kỳ, phản ứng không chậm…

“Băng Kiếm!”

Theo một tiếng thét, Hàn Xẻng thi triển công pháp Huyền Cấp Ngự Kiếm Băng Quyết của Hàn gia, Băng Linh Lực ngưng tụ thành Kiếm lơ lửng xung quanh hắn, lấy tốc độ nhanh chóng chém đến quả cầu Tinh Thần kia…

Bùm…

Hai loại lực lượng va chạm, Băng kiếm vỡ vụn, quả cầu tinh thần vẫn bay tới Hàn Xẻng…

“Làm sao có thể?” Hàn Xẻng thốt lên một tiếng kinh ngạc, liên tục thi triển thêm hai lần Băng kiếm mới thành công hóa giải quả cầu Tinh Thần kia…

Linh Lực do hai loại công kích lan tỏa ra xung quanh, Mộc Tử Âm nhẹ nhàng phất tay hóa giải, ngay cả một hạt bụi tại đại sảnh cũng không bị ảnh hưởng…

Chứng kiến tình cảnh này, sắc mặt đám người Hàn gia ngưng trọng, ngay cả Hàn Thẩm giận dữ vốn định phát tác cũng cứng họng…

“Chư vị, đến Liễu gia có chuyện gì không?” Mộc Tử Âm nhìn đám người Hàn gia nhàn nhạt hỏi, trong lòng cũng hơi thắc mắc không hiểu mục đích của đám người này…

Nàng đã sắp đột phá Hóa Thần Trung Kỳ, khí chất toàn thân càng trở nên cao quý, lời nói có một loại uy nghiêm vô hình, không người dám xem nhẹ…

“Bức Họa này không biết phải vẽ chư vị?” Hàn Sắt từ ống tay áo móc ra bức họa Gia Đình Hạnh Phú kia hỏi…

“Sao các ngươi có nó?!” Mộc Tử Âm ánh mắt co lại, như nghĩ đến điều gì, Thần Thức của nàng điên cuồng lan tỏa ra ngàn dặm xung quanh…

Trong tầm quan sát rất nhanh đã phát hiện ra tình huống thảm thương của người Trung Niên Họa Sĩ, một tia phẫn nộ xuất hiện trong đôi mắt màu tím của nàng…

Vội vàng đem chuyện này truyền âm cho nhị nữ, hai nàng nghe xong gương mặt cũng đỏ bừng vì giận dữ…

Lại có người ngang nhiên tiến vào Bình An thành gây sự như vậy, mà nguyên nhân chính còn vì Bức Họa của gia đình các nàng…

“Chúng ta chỉ muốn mua lại Sủng Vật này mà thôi! Bao nhiêu tiền tùy ý các ngươi ra giá!” Hàn Thẩm lấy lại tinh thần, chỉ vào Tiểu Sư đang nằm trên bả vai Lạc Nam, một bộ ta có tiền ta tùy hứng…

“Không bán!” Người trả lời là Lý Trúc Loan, bất kỳ ai trong các nàng điều hiểu địa vị của Tiểu Sư trong lòng Lạc Nam, dám đánh chủ ý với nó, đúng là buồn cười…

“100 Cực Phẩm Linh Thạch!” Tam trưởng lão nhàn nhạt lên tiếng, bản thân hắn đủ kiến thức để nhận ra Tiểu Sư chính là một loại Linh Thú Hiếm Có, chỉ cần bồi dưỡng tốt, ngày sau Hàn gia sẽ nảy sinh một Hộ Tộc Thần Thú…

“Đã nói không bán, các ngươi không hiểu tiếng người sao?” Mộc Tử Âm quát lạnh, chứng kiến thảm trạng của người Họa Sĩ, thái độ của nàng trở nên gay gắt chưa từng có…

“Vị tiểu thư này hình như không biết chúng ta là ai?” Hàn Sắt lấy ra một thanh quạt xếp, nhẹ nhàng vũ động ra vẽ phong lưu…

“Mặc kệ các ngươi là ai! Tiểu Sư là sủng vật của Phu Quân chúng ta, nhất định không bán!” Lý Trúc Loan cười lạnh một tiếng…

“Phu quân chúng ta?” Sắc mặt Hàn Sắt và Hàn Xẻng chợt không dễ nhìn, nhìn thân ảnh Lạc Nam trong tranh, trong lòng bọn chúng vốn có một tia hy vọng người đó chỉ là đệ đệ hoặc thân thích của các nàng…

Nghe nàng chính miệng thừa nhận các nàng lã nữ nhân của nam nhân kia, cơn đó kỵ ghen ghét cấp tốc xông lên đỉnh đầu…

“Khốn kiếp! Kẻ này có tài đức gì?” Hàn Xẻng vò đầu bức tai, không nhịn được phỉ nhổ…

“Xúc phạm chàng? Chết!” Bạch Tố Mai nghe được có người đối với Lạc Nam có ý kiến, Tinh Ngân song kiếm xuất hiện trên tay…

Chứng kiến cặp Song Kiếm lấp lánh như tinh hà của nàng, trong mắt Hàn Thẩm lại lóe sáng, ý muốn chiếm đoạt càng thêm mảnh liệt…

Xoẹt…

Thân ảnh Bạch Tố Mai biến mất, Tinh Ngân song kiếm chéo lại với nhau thành chữ X, Đồng Tâm Kiếm Pháp thức thứ Nhất – Lưỡng Kiếm Đồng Quy đối với Hàn Xẻng chém tới…

Kiếm khí phô thiên cái địa hết sức lóa mắt, Hàn Xẻng hoảng hốt lấy ra một thanh Băng Kiếm cầm trên tay, đối với kiếm khí chữ X kia trảm một cái…

Đáng tiếc công kích của hắn quá yếu trước một Thiên cấp Kiếm Pháp của Bạch Tố Mai, dễ dàng bị xuyên thủng…

“Hừ, Hàn Băng Chưởng!” Hàn Sắt thấy đồng bọn bị khi dễ, một chưởng đánh ra trợ giúp…

“Hai đánh một? hỏi ý ta chưa?” Lý Trúc Loan cười lạnh một tiếng, yêu kiều quát:

“Trúc Diệp Miên Chưởng!”

Mộc Linh Lực cuồn cuộn mà ra, ngưng tụ thành vô số mảnh lá trúc sắt bén, chưởng mạnh về Hàn Băng Chưởng…

Hai loại chưởng ấn chạm nhau, Hàn Băng Chưởng như lớp giấy mỏng bị xuyên thấu mà qua trước ánh mắt khó tin của Hàn Sắt…

Trúc Diệp Miên Chưởng chính là Địa Cấp Cực Phẩm vũ kỹ của Lạc Nam cho Lý Trúc Loan, lần trước thi triển ngay cả Huyết Dịch và Cương Thi cũng bị ngăn cản, huống gì một Huyền Cấp Vũ Kỹ yếu ớt như Hàn Băng Chưởng…

“Á tay của ta!”

Âm thanh đau đớn tê tâm liệt phế của Hàn Xẻng vang vọng toàn bộ không gian, chỉ thấy trước uy lực của Lưỡng Kiếm Đồng Quy, y phục của hắn bị xé nát lộ ra một kiện Bảo giáp bảo vệ bên trong…

Bất quá Bảo giáp chỉ bảo vệ nơi trọng điểm, một cái tay đã bị cắt thành mảnh vụn…

“Các ngươi điên rồi? Dám đụng đến Hàn gia chúng ta, các ngươi chết chắc!” Hàn Thẩm khiếp sợ nhìn thảm trạng của Hàn Xẻng, tiểu thư cành vàng lá ngọc như nàng chưa thấy qua máu tanh như vậy, chỉ đám người Mộc Tử Âm hét ầm lên…

“Tiểu bối thủ đoạn thật độc ác!” Tam trưởng lão quát lạnh một tiếng, bàn tay khô gầy hình thành trảo ấn, hướng Bạch Tố Mai chọp tới…

Tu vi Hóa Thần Trung Kỳ không giữ lại chút nào, khí thế kinh khủng ép ra khiến ba người Hàn Thẩm sắc mặt dù khó coi nhưng lại tràn đầy ngạo nghễ…

Xem đi, chúng ta có Hóa Thần Kỳ, các ngươi lấy gì đấu với chúng ta?

Bạch Tố Mai nhàn nhạt cười, bàn chân tinh xảo nhẹ bước, chỉ thoáng chốc đã cách xa vị trí cũ…

Dạo Bước Tinh Thần, loại thân pháp Lạc Nam cho nàng ngày một sử dụng thành thạo…

Mặc dù không thể sánh bằng Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ, nhưng đối phó đám người này đã đủ sài…

“Buồn cười đến cực điểm! Thời điểm các ngươi hạ thủ với người Họa Sĩ vô tội, sao không nghĩ mình độc ác!” Mộc Tử Âm cười lạnh một tiếng…

Tử Mộc Kiếm xuất hiện trên tay, không có chút do dự nào, hướng trảo ấn của Tam trưởng lão trảm xuống…

“Không xong!” Tam trưởng lão sắc mặt đại biến, muốn rút tay lại đã không còn kịp…

“Ngự Kiếm Băng Quyết!”

Chỉ còn cách cứng đối cứng, chỉ là một lần hình thành tận Chín Thanh Băng Kiếm, đây chính là tầng cao nhất của công pháp này…

Chín thanh Băng Kiếm cùng lúc hướng về Kiếm Ảnh màu tím của Mộc Tử Âm chém xuống…

Chát…

Hai loại Kiếm thuật va chạm vào nhau, chín thanh Băng Kiếm như mảnh giấy vụn bị xé rách, đường kiếm Màu Tím kia rốt cuộc chém vào cánh tay khô gầy của Tam Trưởng Lão…

Phụt…

Máu tươi cuồng phún, một cánh tay bay lên không trung, nơi vết thương trơn nhãn như được khắc gọt tỷ mỉ…

Nhưng điều đó càng làm cơn đau của Tam trưởng lão trở nên dữ dội, sắc mặt hắn vặn vẹo vì đau hết…

“Tam trưởng lão!” Ba thanh âm hoảng sợ lo lắng cất lên, ngay cả Hàn Xẻng cũng bị sợ hãi lấn át quên mất cơn đau…

Phải biết dù liên tục bị Bạch Tố Mai và Lý Trúc Loan áp chế, nhưng ba người Hàn Thẩm vẫn luôn tự cao tự đại trong lòng, bởi thân phận là người Hàn gia, bởi có Tam trưởng lão làm chỗ dựa…

Dù bọn hắn đánh không lại mấy người nữ nhân này, nhưng có tam trưởng lão ra mặt, không sợ các ngươi không phục…

Nhưng hiện tại người bọn hắn xem là chỗ dựa duy nhất lại bị nữ tử thành thục mê người kia chỉ một chiêu đã lấy đi cánh tay…

Ba người chỉ cảm thấy trời đất như muốn quay cuồng, mồ hôi lạnh chảy dài toàn thân, biết lần này triệt để đá trúng thiết bảng rồi…

Thực ra chuyện này cũng không trách bọn hắn, có trời mơí biết tại một nơi như Bình An thành, tại một gia tộc cấp thấp như Liễu gia đột ngột xuất hiện các nữ nhân khủng bố này…

Quy luật mạnh được yếu thua của Tu Chân giới giờ đây đã thể hiện một cách rõ ràng nhất…

Nếu thực lực Mộc Tử Âm không đủ, hiện tại người bị thương sẽ là các nàng…

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Bình An thành sao lại xuất hiện nhân vật như vậy?” Tam trưởng lão sắc mặt vặn vẹo, thương thế nơi cánh tay vẫn liên tục rỉ máu mặc hắn ra sức áp chế…

Nhìn thanh Mộc Kiếm trên tay nữ nhân kia, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác kiêng kỵ…

“Chết đến nơi biết nhiều như vậy làm gì!” Mộc Tử Âm nhàn nhạt nói khiến sắc mặt bốn người Hàn gia triệt để trắng bệch…



Bên trong Linh Giới Châu…

Liễu Thi Cầm ngơ ngác nhìn gương mặt bá đạo của thiếu niên đối diện…

Hắn vậy mà tỏ tình với nàng một cách trực tiếp như vậy…

Xét về tuổi tác nàng gấp hai lần hắn, xét về thân phận nàng là muội muội Mẫu thân hắn, là dì nhỏ của hắn…

Vậy mà giờ đây nàng lại như một tiểu cô nương đối diện người yêu, thân thể hoàn toàn bủn rủn, đầu óc trống rỗng không suy nghĩ được gì…

Thậm chí muốn dùng sức đẩy hắn ra cũng không làm được…

“Không được đâu Tiểu Nam! Thân phận của chúng ta!” Nàng chỉ có thể run rẩy đôi môi nhẹ giọng thủ thỉ…

“Chó má thân phận? Thế giới này chỉ quan tâm thực lực, khi chúng ta có thực lực tuyệt đối, mọi hành vi của chúng ta sẽ thành chân lý trong mắt người đời! Nàng quan tâm thân phận làm gì?” Lạc Nam nắm lấy cái cằm trơn bóng của nàng, nhìn vào đôi mắt bối rối kia ngang nhiên nói…

Liễu Thi Cầm giật mình…

Nàng biết hắn nói đúng, tại thế giới này chẳng ai rãnh để ý hành vi của ngươi, họ chỉ để ý thực lực và thế lực của ngươi mà thôi…nhưng lý trí mỏng manh nói cho nàng, bọn họ chưa có thực lực tuyệt đối, tại thiên địa này còn vô số người mạnh hơn họ…

Nếu hiện tại lún quá sâu, sẽ có vô số kẻ chỉ trích Lạc Nam, làm ảnh hưởng đến con đường tu luyện của hắn…

Lạc Nam như nhận ra ý nghĩ của nàng, hắn tự tin cười nói:

“Hiện tại chúng ta chưa phải mạnh nhất, nhưng rất nhanh thôi điều đó sẽ thành hiện thực! Chẳng lẽ nàng không tự tin vào ta? Không tự tin vào chính mình hay sao?”

Liễu Thi Cầm xuất hiện một tia sáng, nàng cũng là một thiên tài, tự tin đương nhiên phải có…

“Ta cũng không nói hiện tại nàng liền gả cho ta! Chúng ta có thể lén lút a!” Lạc Nam cười xấu xa hấp háy mắt…

Liễu Thi Cầm rốt cuộc nhịn không được cho hắn một bạt tay, tiểu tử này sao lại xấu xa như vậy…

Bất quá gò má ửng đỏ kia cho thấy đối với lời đề nghị của Lạc Nam quả thật động tâm vô cùng…

Nàng không phủ nhận mình bị hắn mê hoặc, hắn anh tuấn, hắn tà dị, hắn cường đại, hắn thiên tài và đặc biệt hắn yêu thương mỗi người phụ nữ bên cạnh hơn cả chính bản thân mình…

Mỗi một điểm điều là sức hút trí mạng đối với một người nữ tử…

Chưa kể hai người còn có một tia huyết mạch liên kết, điều đó càng làm mối quan hệ thêm một tia kích thích vi diệu…

Nhưng là một nữ nhân truyền thống và nề nếp, Liễu Thi Cầm rất khó để tiếp nhận nhanh chóng mối quan hệ này…

“Ta hứa sẽ dùng cả đời sủng ái nàng, cưng nàng, không để nàng chịu thêm một ngày khổ sở!” Nắm lấy bàn tay mềm mại áp lên gò má, Lạc Nam chân thành nói…

Liễu Thi Cầm trái tim càng thêm rung rẩy, một giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài, bất quá vẫn lắc đầu thê lương nói:

“Tiểu Nam! Chúng ta như vậy ta làm sao nhìn mặt tỷ tỷ đây?”

Lạc Nam sắc mặt thoáng cứng lại, sau đó giãn ra nhu hòa nói:

“Mẫu thân từng phải lấy một người nàng không yêu và nhận kết cục như vậy! Ta tin tưởng nàng sẽ thành tâm ủng hộ chúng ta, vì chúng ta thật lòng yêu nhau!”

Liễu Thi Cầm hốt hoảng, vậy ra hắn cũng như nàng, âm thầm yêu mếm đối phương…

“Dì nhỏ! Ta yêu nàng! Làm nữ nhân của ta nhé!” Nhân lúc nàng yếu lòng, Lạc Nam tung đòn trí mạng…

“Chuyện này…ta cần thời gi…” Liễu Thi Cầm chưa nói hết câu…

Một cái miệng rộng đã lắp kín đôi môi mọng nước của nàng…

Lạc Nam trong lòng thỏa mãn chưa từng có, cảm nhận hương vị tuyệt vời từ bờ môi dì nhỏ mang lại, mềm mại, ngọt ngào…

Môi và môi hòa lẫn vào nhau…

Liễu Thi Cầm đôi mắt đẹp mỏ tròn, cảm nhận lửa nóng nơi khuôn miệng, lồng ngực phập phồng không biết làm sao…

Lạc Nam bắt đầu tham lam hơn, cố tách đôi môi nàng ra, cái lưỡi thò vào…

Liễu Thi Cầm kiên cường cắn chặt răng, ngăn không cho hắn tiến nhập cửa động…Bị hắn hôn môi khiến nàng đã đủ choáng váng, nếu ngay cả bên trong cũng thất thủ, chỉ sợ mình sẽ triệt để chìm đắm…

“Thi Cầm ngoan! Cho ta hôn nàng ta sẽ không tiến thêm nữa!” Lạc Nam tách mãi không ra hàm răng, đầu lưỡi chỉ có thể đảo quanh răng ngọc, bèn truyền âm nói…

“Chúng ta…không phải đang hôn sao?” Liễu Thi Cầm bối rối đáp trả…

“Không! Ta muốn dư vị ngọt ngào trong miệng nàng cơ!” Lạc Nam ôn nhu đáp, một tay tìm đến bầu ngực căng tròn sau lớp y sam giản dị của nàng…

“Ưm!” Liễu Thi Cầm như bị điện giật thốt lên…

Nhân cơ hội đó, đầu lưỡi của hắn rốt cuộc thành công vượt qua rào cắn…Truy bắt vật non mềm trong miệng nàng…

Lưỡi Liễu Thi Cầm co lại trốn tránh…

Nhưng không gian quá mức nhỏ hẹp, rất nhanh đã bị cuốn lấy…

Lạc Nam say mê nút lấy đầu lưỡi dì nhỏ mình, thưởng thức từng giọt cam lộ ngọt ngào của tình ái…

Liễu Thi Cầm toàn thân triệt để xụi lơ, đôi mắt lim dim nhắm lại, mặc cho nam nhân chiếm đoạt cánh hoa đầu đời…

Hồi lâu sau, như bị tình ái quyến rũ, nàng bắt đầu ôm lấy vòng eo săn chắc của hắn, đầu lưỡi chủ động phối hợp, tiến vào khám phá trong miệng nam nhân…

Như hai con rắn nước sum vầy, tiếng hít thở gấp gáp truyền khắp không gian…

Bên trên tầng mây cao vút, đôi nam nữ vong tình hôn nhau, quên hết rào cản luân thường đạo lý…

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 8.7 /10 từ 9 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status