Con đường dị giới xinh đẹp

Quyển 2 - Chương 1: Y đạt trấn



Ngồi trên xe ngựa, Phỉ Lệ lẳng lặng suy nghĩ, từ từ suy nghĩ đến tình cảnh trước đó ở Đức Cổ Lạp công tước phủ.

Sau ngày dạo phố đó, Phỉ Lệ liền nói chuyện với Mạt Đức gia gia, đó là lý do vì sao ngay cả hoàng cung cô cũng không đi mà liền quyết định đi thẳng đến tham gia khảo hạch của học viện ma pháp Phi Long. Từ giờ đến lúc đó còn hai tháng, từ Khải Kỳ đế quốc xuất phát đi học viện ma pháp Phi Long nhanh nhất cũng phải nửa tháng, đương nhiên đó là với người bình thường thôi,.

Đáng lẽ Phỉ Lệ vốn tự mình đi học viện, nhưng chưa nói xong đã bị mụ mụ ngắt lời, vẫn luôn không đồng ý suy nghĩ này của cô. Không còn cách nào, Phỉ Lệ cuối cùng phải đồng ý mang theo Lệ Á và Thang Mỗ. Đương nhiên cô dám chắc sẽ còn có các thị vệ khác núp trong bóng tối bảo vệ mình.

Chuyện như vậy đối với đại gia tộc chẳng qua là chuyện đơn giản vô cùng nhưng đối với Phỉ Lệ mà nói thì cũng là phiền toái. Trong khi Phỉ Lệ cũng biết nếu như cô không đồng ý mang theo thị vệ thì trên đường này cô đừng hòng tới được học viện ma pháp Phi Long.

"Con đi học viện ma pháp Phi Long thì liền tìm Lạp Mạc Nhĩ, ta đã dặn dò tốt rồi, về sau đi theo bên người hắn học tập ma pháp là được." Mạt Đức trìu mến vuốt tóc Phỉ Lệ. Nếu không vì cổ huấn của gia tộc, Mạt Đức thật đúng là không hi vọng Phỉ Lệ sẽ nhanh như vậy tách khỏi phủ công tước.

Suy cho cùng thì thời gian Phỉ Lệ thật sự ở phủ công tước chưa tới ba tháng, nói cách khác Phỉ Lệ sống chung với bọn họ cả thảy chưa vượt qua ba tháng.

Nhưng trưởng lão bí cảnh bên kia truyền lời, Phỉ Lệ nhất định phải lịch lãm cho tốt ở Phi Long đại lục, bởi vì trên người cô không chỉ có Đức Cổ Lạp nhất tộc mà còn có quan hệ đến Khải Kỳ nhất tộc nữa, hai tộc bọn họ có thể thuận lợi trở lại vị diện của mình hay không, khi mà chuyện đã xảy ra năm nghìn năm trước rồi.

"Vâng, con đã biết, các ca ca có phải cũng ở đó không?" Phỉ Lệ vui vẻ nhìn Mạt Đức. Dù sao lần đầu tiên rời khỏi phủ công tước, cũng là lần đầu tiên Phỉ Lệ chân chính bước vào đại lục này, hưng phấn cũng khó tránh khỏi.

"Đúng vậy. Phỉ Khắc Tư và Bảo Địch đều đang ở học viện chiến sĩ, hẳn là sẽ không cùng học viện với con. Con đến đó bọn nó sẽ nói cho con. Ta đã gửi tin tức của con cho chúng rồi, nên đến lúc đó con trực tiếp đi tìm chúng nó là được."

Các trưởng lão đã dặn dò lão rõ ràng, bây giờ Phỉ Lệ đi học viện ma pháp Phi Long bất luận chọn cái gì cũng không cho bọn họ nhúng tay, nói cách khác, bản thân Phỉ Lệ có quyền tự lựa chọn thứ mà mình muốn tu tập.

Lúc ấy Mạt Đức nghe chỉ thị này đã sợ ngây người. Vì sao lại không trực tiếp chỉ định Phỉ Lệ tu tập ám hệ ma pháp, với thiên phú của cô nhất định không đến ba mươi năm sẽ đạt đến cảnh giới thần cấp. Đợi một thời gian, thông qua cửu khúc Linh Lung tháp trong bí cảnh, đạt tới cảnh giới đó cũng không phải là việc khó. Vì sao các trưởng lão đã truyền mệnh lệnh như thế? Mạt Đức mờ mịt nhìn cháu gái mình, thấy rằng trên người cháu gái lão còn rất nhiều điều mà lão chưa biết.

Rầm!

Khi Phỉ Lệ còn đang rơi vào mạch suy nghĩ của mình thì đột nhiên xe ngựa dừng lại.

"Xảy ra chuyện gì?" Phỉ Lệ không hiểu gì hỏi. Dù cô chỉ đồng ý để Lệ Á cùng Thang Mỗ bên cạnh nhưng các thị vệ khác vẫn hơn hai mươi người, trừ đám người Lai Mẫu trước đó, những người khác đều là người trong quân thị vệ của La Tư ba ba điều tới, đều có bố trí Ma pháp sư đi theo.

Vũ lực cường hãn như thế, dù là đụng phải cường đạo dũng mãnh cũng có thể đánh một trận. Huống hồ chỉ là lộ trình khoảng một nghìn dặm từ Ai Nhĩ thành, nơi này gần tới Y Đạt trấn.

Tuy Y Đạt trấn chỉ là một trấn nhỏ, nhưng giao thông thuận tiện đã mang đến số lượng lớn nhân lực cùng với tiền bạc, vì thế mà còn phồn vinh hơn cả một thành thị cỡ nhỏ. Dòng người đông đúc cùng với tiền bạc, theo đó mà đến chính là thế lực hỗn loạn khắp nơi. Dù thua kém so với hỗn loạn chi thành thật sự__ Mã Nhã thành, nhưng cũng có tên là hỗn loạn chi địa, nơi này là thiên đường của bọn đạo tặc.

Đó là lý do vì sao Y Đạt trấn cũng là phạm vi thế lực của bọn đạo tặc, các thế lực bình thường khác cũng không dám tùy tiện trêu chọc đạo tặc trong này, chỉ sợ lại dẫn đến sự căm ghét của công hội đạo tặc, dù gì thì nơi này cũng là địa bàn của người ta.

"Không có việc gì, thưa tiểu thư. Chẳng qua xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn mà thôi." Thanh âm trầm ổn của Thang Mỗ làm cho người ta không nghe ra được chút bất ngờ nào.

Đúng là Thang Mỗ đã xem thường thực lực hiện giờ của Phỉ Lệ. Tuy chỉ là cao cấp ma pháp sư nhưng dù sao thân thể của Phỉ Lệ cũng đã từng được thần lực của Ái Lệ Ti tôi luyện nên tiếng hút khí của những thị vệ xung quanh đã bị cô nghe được. Rõ ràng là do chuyện bất ngờ nhỏ trong miệng Thang Mỗ, hẳn là xảy ra gì đó rồi? Nhưng chí ít là sẽ không uy hiếp được bọn họ.

"Phải không? Lệ Á, mở cửa xe, ta xuống xem một chút." Phỉ Lệ không tin nói.

"Tiểu thư, người tốt nhất vẫn không nên xuống thì hơn." Thang Mỗ dừng lại khuyên một chút.

Cảnh tượng trước mắt tựa hồ không thích hợp cho tiểu thư nhìn thấy, cho dù Thang Mỗ là kẻ sống sót từ chiến trường còn thấy ghê tởm cùng khiếp sợ.

"Kệ." Phỉ Lệ cự tuyệt lời khuyên của Thang Mỗ, bước ra.

Nháy mắt đã bị tràng diện huyết tinh trước mặt làm chấn động tới cực điểm, với tư cách là một công dân của Địa cầu, từ nhìn thấy một chút đẫm máu từ trên phim kinh dị ra, cô chưa từng thật sự tiếp xúc với tràng diện huyết tinh như thế này.

Khắp nơi đều là tàn chi của con người, đỏ trắng lẫn lộ, mùi máu tươi nồng nặc cho dù đã khô vẫn tản ra hương vị khó ngửi.

Mà cách đó không xa còn có cả thân thể của tiểu hài tử, hiển nhiên những người này đến cả đứa nhỏ cũng không tha, không khó nhìn ra thủ đoạn hung tàn của chúng khiến người ta căm phẫn đến mức nào.

"Ọe." Sắc mặt của Lệ Á phía sau Phỉ Lệ chỉ hơi khó coi một chút, dù sao cũng là thị nữ do gia tộc Đức Cổ Lạp huấn luyện ra, trường hợp như vạy không có khả năng chưa trải qua.

"Tiểu thư, người không sao chứ?" Lệ Á lo lắng nhìn tiểu thư sắc mặt trắng bệch, nhất thời không biết phải an ủi thế nào.

"Ta không sao. Chúng ta đến đâu rồi?" Tâm cảnh dù sao cũng đã trải qua cửu khúc Linh lung tháp mà vẫn còn bị trường hợp như vậy làm khiếp sợ, để cô triệt để hiểu được nơi này là dị giới, không phải là Địa cầu trước đây, nơi này là chỗ nói chuyện của cường giả. Nếu như ngươi có thực lực đủ mạnh, cho dù ngươi giết sạch cả một quốc, cũng không có ai dám nói gì ngươi.

"Phía trước chính là phạm vi của Y Đạt trấn." Thang Mỗ nhìn thấy Phỉ Lệ nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm tình thì hơi bất ngờ. Xem ra vị tiểu thư này khác biệt khá nhiều so với hắn tưởng tượng.

"Y Đạt trấn, là Y Đạt trấn còn được xưng là Hỗn loạn chi thành thứ hai phải không?" Phỉ Lệ thì thào nhìn về phía trước, nhắm mắt làm ngơ với cảnh tượng trước mặt, có những chuyện không phải bây giờ cô có thể quản được.
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status