Con đường dị giới xinh đẹp

Quyển 2 - Chương 146: Mị độc



"Lạp Mạc Nhĩ ngươi nói ở nơi này có một thông đạo, nhưng vì sao người của Ma giới lại biết. Hơn nữa làm sao ngươi biết được, ngươi vừa nói gia tộc Phượng Hoàng nghe lệnh của ngươi mà ở chỗ này, vì sao lại thế?" Phỉ Lệ và Mai Lạc khiếp sợ nhìn Lạp Mạc Nhĩ, ngay cả sự kiện kia cũng làm bọn họ rất kinh hoảng, Giác Đấu Tràng là nơi cất phong ấn có thể hiểu được, nhưng khi nghe Lạp Mạc Nhĩ nói gia tộc Phượng Hoàng nghe lệnh của hắn càng làm bọn họ kinh sợ hơn nữa.

"Có một số việc hai người nên biết, sở dĩ người bên Ma giới xuất hiện tại Giác Đấu Trường, là bởi vì rất có thể bọn hắn đã tìm được chìa khóa giải trừ phong ấn, mặc dù bọn họ đã tới đây nhưng vẫn chưa thể xác nhận được rốt cuộc phong ấn ở chỗ nào, mà gia tộc Phượng Hoàng lại nghe lệnh của ta nên chuyện này các ngươi không cần thiết biết nhiều." Hai mắt Lạp Mạc Nhĩ âm hàn nhìn thẳng Mai Lạc.

Vẫn chưa phải lúc công khai mấy chuyện kia, không thể để lộ thân phận của hắn bây giờ được, bằng không những người đó sẽ để mắt đến Phỉ Lệ, hắn không hy vọng sự kiện năm đó lại tái diễn một lần nữa, không cho phép xảy ra chuyện hắn không thể bảo vệ nàng như năm đó.

Cũng chính vì thế cho nên bất kể là hắn hay những bọn họ đều lựa chọn không ngừng trở nên mạnh mẽ, dù bọn họ có trọng sinh nhưng vẫn lựa chọn cô độc. Chỉ là hắn không giống bọn họ, vì hắn đã đã tìm được nàng, mặc dù nàng đã quên mất mọi chuyện, nhưng như vậy không phải tốt sao? Dù sao nhớ lại người kia làm cho nàng rất thống khổ, cho nên đối với nàng mà nói lãng quên là lựa chọn tốt nhất.

"Nặc Nhi cũng là người của Ma giới ư?" Phỉ Lệ nhìn chằm chằm Mai Lạc, nàng tin tưởng Mai Lạc sẽ không nói ra, dù sao chuyện này quá quan trọng, Mai Lạc không thể suy nghĩ kỹ càng được.

Ngược lại Mai Lạc rất khôn khéo cũng rất cảnh giác, cho nên chuyện Lạp Mạc Nhĩ lo lắng không thể nào phát sinh.

"Chẳng lẽ ngươi không biết khoảng thời gian trước sơn thôn Đốn Tư của đế quốc Khải Kỳ bị giết sạch ư? Mà Nặc Nhi là do ta tìm được ở đó, cho nên giữ lại bên người quan sát, bây giờ xem ra quyết định lúc trước là đúng đắn, nếu nàng ta không phải là người của Ma giới thì cũng là người của Minh giới. Chẳng qua hiện tại hẳn là người của Ma giới." Môi Lạp Mạc Nhĩ hơi nhếch lên ý mỉa mai, không biết kế tiếp nữ tử kia sẽ làm trò gì.

Tưởng rằng hắn không biết những chuyện nàng ta đang làm hay sao? Cả người phát ra mùi hương kỳ dị, nhưng lại không thể nhìn ra được một chút ma lực nào, đây rõ rang là kỹ năng đặc biệt của chủng tộc kia.

Nhưng hiện tại chưa phải lúc vạch trần nàng ta, ncho nên cứ để nàng ta chơi đi. Chỉ cần người kia không đến, thân phận thực sự của Phỉ Lệ sẽ không bị lộ, hơn nữa với cá tính kiêu ngạo của chủng tộc kia, tuyệt đối sẽ không tiết lộ sự tồn tại của Phỉ Lệ ra bên ngoài.

Lạp Mạc Nhĩ tự tin phân tích toàn bộ sự việc, nhưng cũng bởi vì hắn quá tự tin, cho nên mới khiến Phỉ Lệ lâm vào tình cảnh nguy cấp trước nay chưa từng có. Càng về sau bọn họ sẽ gặp càng nhiều phiền toái, nếu Lạp Mạc Nhĩ biết phát sinh nhiều chuyện như thế, có lẽ hắn sẽ không giữ Nặc Nhi ở bên người, càng sẽ không bị lộ sự tồn tại của Phỉ Lệ, chỉ là rất nhiều chuyện ai mà đoán trước được cơ chứ.

"Sơn thôn Đốn Tư là nơi nào? Ta không biết, lúc trước ta luôn luôn ở Hỗn Loạn Chi Thành, cho nên chuyện bên ngoài ta không biết gì cả." Phỉ Lệ nhún vai, chẳng qua lúc nghe đến sơn thôn Đốn Tư liền sáng tỏ một chút, bởi vì vốn dĩ nàng rất quen thuộc với cái tên này.

"Sơn thôn Đốn Tư rất nổi tiếng với Bách Hoa tửu, nhưng trước đó không lâu bị một thế lực thần bí diệt thôn. Mà ở trong sơn thôn Đốn Tư ta phát hiện tế điện Thượng Cổ Lê tộc, bên trong có không ít người, nhưng tất cả bọn họ đều bị hút cạn máu mà chết, chỉ có một mình Nặc Nhi còn sống sót." Lúc Lạp Mạc Nhĩ nói đến Thượng Cổ Lê tộc, hai mắt chợt nhắm lại. Mặc dù trí nhớ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng những chuyện trước kia hắn nhớ rất rõ ràng, hôm nay lại có ma thú kia xuất hiện bên cạnh Phỉ Lệ, rất giống với ma thú của nàng năm đó, nhưng không biết vì sao lại nhỏ đi.

Xem ra cần phải dung hợp trí nhớ của mình lại một chút, chỉ là bọn hắn sẽ không nghĩ như vậy đi! Dù sao đã là linh hồn độc lập, quên đi nhưng cũng đã tìm lại được rồi.

"Tàn nhẫn như vậy. Khó trách Mộc Luân luôn né tránh Nặc Nhi, chắc cũng rất tò mò thân phận của nàng ta!" Phỉ Lệ tự hỏi, Nặc Nhi kia tuyệt đối không đơn giản, mặc dù tạm thời bây giờ Lạp Mạc Nhĩ chưa xác định rõ thân phận của nàng ta, nhưng nữ nhân có thể làm Ba Phỉ Lạc và Mộc Luân kiêng kỵ rõ ràng là không hề đơn giản!

Dù không rõ thực lực của hai người bọn họ,nhưng tuyệt đối Na Đạt Nhược bên trong bí cảnh không thể so sánh bằng, có khả năng hai người bọn họ còn mạnh hơn, chắc chỉ có Đại Trưởng Lão mới có thể so sánh cùng bọn họ, mà Nặc Nhi có thể làm cao thủ như thế sợ hãi, thì làm sao có thể là kẻ tầm thường được chứ. Hơn nữa có thể được người như vậy bảo hộ, thân phận của Lạp Mạc Nhĩ lại càng thần bí. Phỉ Lệ tò mò nhìn chằm chằm Lạp Mạc Nhĩ, thực sự ta rất muốn biết! Nhưng nàng biết nếu hắn không muốn cho nàng thì nàng sẽ không có cách nào biết được.

"Đúng rồi! Về sau nàng cách xa nàng ta ra một chút."

"Ngươi mới vừa nói là tế điện Thượng Cổ Lê tộc,nhưng không phải Thượng Cổ Lê tộc đã biến mất rồi sao? Làm sao có thể còn tồn tại chứ." Mai Lạc không để ý bộ dáng liếc mắt đưa tình thân mật của hai người kia mà khẩn trương hỏi chuyện Lê tộc, nếu Thượng Cổ Lê tộc vẫn còn tồn tại..., e rằng phiền toái lớn rồi.

Gia tộc Ban Đức Lộc có thể đứng vững ở đại lục Phi Long như thế, bọn họ không đơn thuần chỉ là gia tộc thích khách, mà còn là vì gia tộc hắn có được bí mật truyền thừa đặc thù. Cho nên mới có thể chen chân với các gia tộc khác và được xếp vào một trong bảy đại thế gia của đại lục, bằng không sớm đã bị thế lực này của bọn họ thâu tóm, phải biết rằng không chỉ có bảy đại thế gia, còn có mấy đại thần điện nữa, toàn bộ bọn họ đều chú ý nhất cử nhất động của đại lục Phi Long.

"Chuyện này ta đã báo cho Đức Cổ Lạp, tin tưởng qua một thời gian ngắn sẽ có manh mối. Cụ thể như thế nào ta cũng không rõ lắm, mà nếu thật sự có, cũng chẳng phải chuyện kỳ quái gì." Lạp Mạc Nhĩ nhìn Phỉ Lệ, bên cạnh Phỉ Lệ không phải có một người đấy thôi? Gia tộc Bố La Đặc lấy việc phụng dưỡng thần làm nhiệm vụ của mình, bọn họ cũng đâu có biến mất, cho nên tất cả đều có khả năng xảy ra!

Nhìn thần sắc bỡn cợt của Lạp Mạc Nhĩ, Phỉ Lệ buồn bực giải thích nói: " Lợi Nhã bên cạnh ta cũng có huyết mạch của Thượng Cổ Di tộc! Hơn nữa còn là gia tộc Bố La Đặc cường đại."

Phỉ Lệ đáng yêu nháy mắt nói với Mai Lạc, .xem ra gia tộc Ban Đức Lộc cũng không phải đơn giản là gia tộc thích khác như bên ngoài. Nhưng bây giờ không phải lúc hỏi, cho nên Phỉ Lệ im lặng.

"Cái gì?" Mai Lạc khiếp sợ nhìn Phỉ Lệ, chẳng lẽ Lợi Nhã là thiếu nữ xinh đẹp vừa nãy, không được bây giờ hắn phải trở về gia tộc một chuyến, phát sinh quá nhiều chuyện rồi. Nếu xử lý không tốt..., e là gia tộc Ban Đức Lộc sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Tin tức quan trọng như thế phải lập tức báo về cho gia tộc.

"Không có gì lạ cả, bởi vì cho đến bây giờ ta cũng không biết thân phận của nàng ấy?" Phỉ Lệ nhìn khuôn mặt biến sắc của Mai Lạc mà cảm thấy thú vị, vì thế nhịn không được lại ném thêm cho hắn một trái boom nữa. .Quả nhiên lại thấy Mai Lạc há mồm, ai! Nhìn khối băng mặt than biến sắc thật là rất có cảm giác thành tựu a! Phỉ Lệ hưng trí dạt dào nhìn chằm chằm Mai Lạc, mà Lạp Mạc Nhĩ cũng hiểu vì sao Phỉ Lệ lại đặc biệt thích tiểu tử trước mắt này rồi.

Khác với không khí vui vẻ bên kia, bên này Mạc Ny Tạp hoàn toàn không giống với lúc trước.Cự tuyệt Khắc La hộ tống mình, Mạc Ny Tạp vô lực bước đi lung tung trên đường của Tây phố, mà cũng chẳng có kẻ nào dám có ý đồ với Mạc Ny Tạp, quản sự cao cấp của Tây phố số 13 cũng không phải là hư danh. Mạc Ny Tạp một mình hờ hững đi vòng quanh, không rõ là muốn đi đâu, đôi mắt vốn sáng ngời lúc này lại hoàn toàn trầm lặng xuống, trông rất buồn. Cái ánh mắt kia của Lạp Mạc Nhĩ khiến nàng hoàn toàn rơi vào địa ngục, mặc dù biết hắn sẽ không đuổi nàng đi, nhưng ghen tị vẫn như đục khoét từng chút một trong tim nàng.

Thật ra nàng không hề oán hận Phỉ Lệ, bởi vì nàng ấy thuần khiết như thế, nên mình không thể nào hận nàng ấy cho được. Nhưng vì sao tim vẫn đau như vậy, vốn cho rằng tâm đã chết từ lúc Đầu lĩnh xuất hiện, nhưng nó lại một lần nữa hồi phục. Hẳn Khắc La cũng rất ghét nàng! Dù sao nàng đáng sợ như thế kia mà.

"Đây không phải là quản sự Mạc Ny Tạp sao?. Thế nào lại một mình ở đây." Giọng nói Nặc Nhi châm chọc vang lên, quần áo màu đen làm thân thể lồi lõm mềm mại của nàng ta đều lộ ra, hơn nữa Nặc Nhi không ngừng phóng thích ra hơi thở mị hoặc. Trong lúc nhất thời toàn bộ mọi người ở Tây phố đều kinh ngạc nhìn thiếu nữ tuyệt sắc này.

Nếu như nói Phỉ Lệ là độc dược Mạn Đà La, như vậy Nặc Nhi chính là hoa hồng có gai, cả người phát ra hơi thở cao quý mà sa đọa. Phong tình lẳng lơ hấp dẫn mọi người chung quanh, không ít người đã bắt đầu lén lút nuốt nước miếng, mà Nặc Nhi cũng coi như không nhìn thấy, quần áo lộ liễu làm nổi bật đường cong mê người.

Hé đôi môi đỏ mọng giống như mời mọi người nhấm nháp, nháy mắt liền phát huy quyến rũ dụ dỗ người ta vô cùng nhuần nhuyễn, đến ngay cả Mạc Ny Tạp cũng không thể không thừa nhận đối mặt với Nặc Nhi, nàng cũng không chống cự nổi.Tất cả lực chú ý đều bị hấp dẫn bởi sắc đẹp của nàng ta, rõ ràng chính mình cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng trước mặt Nặc Nhi lại hoàn toàn bị nàng ta áp chế.

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Mạc Ny Tạp khàn khàn dò hỏi, lần đầu tiên nhìn thấy Nặc Nhi nàng đã biết nữ tử này không đơn giản, muốn chia rẽ quan hệ giữa nàng và Đầu lĩnh, lại còn muốn hãm hại mình. Nếu không biết hắn tuyệt đối sẽ không thích mình, nàng có thể đã sớm nghe lời nàng ta mà tổn thương Phỉ Lệ, dù sao nàng cũng không thể buông xuống được tình cảm của mình.

"Ta ở trong này kỳ lạ lắm sao? Ta tới là để giúp cho ngươi nha! Ngươi cũng không thích Phỉ Lệ đúng không, ta cũng giống ngươi không thích ả ta" Dám cướp hết tất cả sự quan tâm của Lạp Mạc Nhĩ, không thể tha thứ cho ả ta được. Lạp Mạc Nhĩ làm sao có thể không thích nàng được chứ, bởi vì nàng chính là Mị Ma Thâm Uyên.Bất kỳ nam nhân nào ở trước mặt nàng đều phải phục tùng nàng, đương nhiên có một người ngoại lệ. Cho dù là Ma vương cũng không dám đắc tội người kia, nhưng Lạp Mạc Nhĩ không phải, hắn chỉ là một nhân loại, một con người làm sao có thể không thích nàng, nàng nhất định phải có được hắn, nam nhân ưu tú như vậy chỉ có nàng mới xứng đáng có được.

Nặc Nhi liếm láp bờ môi khô cạn, chỉ cần nghĩ đến hắn, thân mình sẽ hưng phấn hẳn lên. Trong đầu không ngừng tưởng tượng thân hình nam tính của nam nhân kiêu ngạo kia. Mùi hương mê người càng thêm ngọt ngấy, làm hai mắt Mạc Ny Tạp cũng bị mù mờ.

Lang Sâm đứng cách đó không xa liền cúi thấp đầu, nhìn một màn trước mắt, động dục. Không hổ là Mị Ma Thâm Uyên, càng động dục mị độc lại càng thêm ngọt ngấy, ngay cả cường giả Thánh cấp cũng rơi vào ảo giác, hình như Nặc đại nhân có cảm tình với nam nhân kia. Lang Sâm mặt đỏ tim đập ngửi mùi mị độc mê người, hắn biết Nặc đại nhân đã sắp không chịu được rồi ! Trong nháy mắt Lang Sâm cảm thấy toàn bộ khí nóng tập trung nơi dưới bụng, phía dưới trướng lên làm hắn không thể khống chế nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status