Con đường dị giới xinh đẹp

Quyển 2 - Chương 163: Gặp gỡ mỹ nam



Thủ Vọng Giác ở trung tâm thành A Đạt Ni Á.

Là một trong những thành thị hỗn loạn nhất ở ma giới, nơi này không chỉ có tụ tập tám mươi phần trăm các chủng tộc Ma giới trở lên, lại còn là thành thị số một số hai trong Ma giới, chỉ là tất cả người của Ma giới đều biết, trung tâm thành A Đạt Ni Á cũng đều có liên tiếp các trạm then chốt Thủ Vọng Giác nối tiếp nhau. Thủ Vọng Giác cực kỳ nổi danh ở Ma giới, nhưng không phải nó nổi danh vì nằm trong thành A Đạt Ni Á, quan trọng hơn là bởi vì thủ vọng giác là một trạm mua bán hàng hóa nối liền giữa tam giới, ở chỗ này ngoại trừ xem trọng thực lực vẫn chỉ là thực lực.

Dĩ nhiên là Thủ Vọng Giác cũng có quy củ của chính nó, điều kiện đầu tiên chính là phải tuân thủ theo quy củ, những người khác có thể dựa vào thủ đoạn của chính mình hoạt động ở mỗi góc của Thủ Vọng Giác, Thủ Vọng Giác ngoại trừ là một nơi trao đổi hàng hóa ra, còn chính là một nơi mà bị Thần linh vứt bỏ. Bởi vì hầu hết sinh vật sinh sống ở nơi này đều bị tam giới xua đuổi.

Vì thế Thủ Vọng Giác tạo nên sự hấp dẫn độc đáo của chính nó, đồng thời nơi này cũng tràn ngập chém giết và chinh phục.

Nam tử có mái tóc màu bạch kim, mắt bạc khoác trên mình một bộ trường sam màu đen, mép ống tay áo thêu một đóa Mạn Đà La màu vàng nhạt sang trọng giống như độc lập với thế giới, ngón tay trắng noãn thon dài, dịu dàng vuốt ve đóa Mạn Đà La màu tím nhạt bên cạnh, động tác nhẹ nhàng khoan thai, thậm chí ngay cả cặp mắt bạch ngân kia cũng có vẻ dịu dàng.

Đóa Mạn Đà La màu tím nhạt ở trong tay của nam tử bắt đầu từ từ nở rộ, cuối cùng lộ ra nhụy hoa bên trong, khi mặt trời chiếu xuống thì tản ra mùi thơm mê người, làm cho người ta có cảm giác quyến rũ mơ màng.

Nam tử hơi dừng lại, khóe miệng nâng lên, thoáng mỉm cười, động tác càng thêm mềm nhẹ, cẩn thận chuyển qua chậu Mạn Đà La, những người khác ở bên cạnh đều vừa vặn che giấu hô hấp, không có dám phát ra chút tiếng động nào, trong lúc nhất thời tất cả mọi người trên con đường đều si mê nhìn động tác của nam tử.

"A a a!"

Một bóng người nhỏ nhắn kèm theo tiếng hét thê thảm từ trên trời giáng xuống, nam tử cũng không ngẩng đầu, toàn thân toàn ý tập trung ở chậu Mạn Đà La này, màu tím nhạt mỹ lệ tản ra mị hoặc mãnh liệt, không ngừng hấp dẫn lực chú ý của nam tử, ngón tay cũng càng nhẹ nhàng.

Bóng người kia trực tiếp đáp xuống phía trên chậu Mạn Đà La, chỉ nghe thấy một tiếng rầm, chỉ cần là thính giác của người bình thường cũng biết một tiếng rầm này đại biểu ý tứ gì, thân thể nam tử cứng đờ, đôi mắt màu bạc chậm rãi bắt đầu hướng lên, trong nháy mắt tất cả người trên con đường cũng kinh ngạc nhìn chuyện xảy ra trước mắt, không khỏi quá mức kịch tính. Mặc dù không có người biết thân phận của tên nam tử mắt bạc này, nhưng mà ở Thủ Vọng Giác lại không ai dám động đến hắn, bởi vì kẻ dám đánh chủ ý đến hắn đều đã chết rồi.

"A! Đau quá, thật là đau, cái đồ vật gì vỡ vậy! Đã thế lại còn đâm vào người, cái mông đáng yêu của ta lại bị thương, Hu hu. . . . . ." Giọng nói non nớt không ngừng oán trách. Hu hu. . . . . . làm sao Tạp Môn có thể hành hạ người ta như vậy chứ! Vậy mà không nói một tiếng nào đã đem ta đá xuống, lần sau gặp nàng nhất định phải giáo huấn mới được. Nói gì mà bị kẻ thù đuổi giết, cho nên bị thương. Cái cớ sứt sẹo như vậy cũng chỉ có Tạp Môn mới có thể lấy được.

Lúc này thiếu nữ vuốt cằm không ngừng hồi tưởng lại tất cả chuyện vừa mới xảy ra, từ lúc ngủ say tỉnh lại sau đó nhìn thấy một tỷ tỷ rất xinh đẹp, rồi nàng ta nói cho nàng biết mình tên là Phỉ Lệ, lúc trước bởi vì bị kẻ thù đuổi giết, sau đó lại không cẩn thận bị đụng hư đầu óc, cho nên lúc này mới ở trong tình trạng mất trí nhớ. Sau đó. . . . . . Không có sau đó bởi vì Tạp Môn trực tiếp đem nàng từ cái không gian kia đá ra, còn thuận tiện ném cho nàng một con chó nhỏ có bộ dáng kỳ quái, nói nó là sủng vật trước kia của nàng. Tên gọi là Đinh Địch, nghe hiểu được tiếng người.

Nhìn thiếu nữ đang thầm căn nhằn giống như đang phát tiết tinh lực dư thừa vô cùng vô tận, nam tử từ từ thu ngón tay lại, thân thể cứng ngắc đứng thẳng, nhìn chằm chằm cái mông của thiếu nữ có thể nói đáng yêu đang ngồi ở dưới chậu Mạn Đà La đã hoàn toàn không nhìn ra hình dáng, đã không còn giá trị để sưu tầm nữa, vẻ mặt nam tử ảo não khiến thân thể của những người chung quanh cương cứng trong nháy mắt, không khí lập tức trùng xuống.

"Ah! Đây là nơi nào? Thật kỳ quái!" Thiếu nữ rốt cuộc cũng dừng lại, vừa xoa cái mông vừa ngã mà bị thương, vừa âm thầm thấy may mắn mình rơi từ trên cao như vậy xuống nơi này mà không có ngã chết, không khỏi có chút kỳ quái, hơn nữa ở phía dưới mông lại không phải người mềm nhũn, mà lại là thứ đồ vật quỷ quái mang theo gai, chắc chắn là cây xương rồng, không nên hỏi Phỉ Lệ tại sao biết mấy chữ cây xương rồng này, loại cảm giác gai gai này trừ cây xương rồng thì đúng là không có những vật gì có thể giống được.

Trước mắt Phỉ Lệ còn không biết vật gai gai đâm vào người này là cây Mạn Đà La màu tím hiếm thấy. Ở Ma giới, Mạn Đà La vốn là tương đối khó gặp, cho nên mặc kệ là Mạn Đà La màu gì cũng hết sức trân quý, nhất là đối mặt với nam tử yêu Mạn Đà La thành si trước mắt này, lại càng là một nhân vật đáng sợ. Phỉ Lệ tạm thời ngu ngốc không biết cuộc sống về sau của nàng sẽ nhận vô số ‘chua cay’ trong một đoạn thời gian rất dài.

Lúc này, Phỉ Lệ chỉ muốn hiểu rõ nơi này rốt cuộc là nơi nào, bởi vì trong đầu Phỉ Lệ chỉ nhớ lời Tạp Môn nói cho nàng biết, trước mắt kẻ thù của nàng đang tìm nàng, cho nên nàng tốt nhất là nên ngoan ngoãn tìm một chỗ mà ẩn núp. Đừng để kẻ thù tìm được, về phần những thứ khác một chữ Tạp Môn cũng không nói.

Than thở một chút, Phỉ Lệ dịu dàng vuốt ve Đinh Địch trong ngực, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cũng may là còn có Đinh Địch ở lại bên cạnh mình, cuối cùng không đến nỗi rơi vào tình trạng cô đơn một mình.

"Này! Ngươi là ai?" Phía sau nam tử mắt bạc là một nam tử trẻ tuổi có gương mặt trẻ con, bất mãn trừng mắt trước tình trạng không rõ ràng của thiếu nữ, mặt khác những người xung quanh cũng chậm rãi tụ lại tới đây, các loại ánh mắt tò mò, đề phòng, quan sát đều theo dõi thiếu nữ đáng yêu trước mắt còn ngu ngơ than thở.

Vóc dáng không cao, một mái tóc hoàng sắc xõa lung tung xung quanh bả vai, nửa bên mặt hiện lên hình xăm dữ tợn, trừ cặp mắt lóe ra tia sáng vô cùng hấp dẫn mọi người bên ngoài kia, tất cả những thứ khác đều hết sức hỏng bét. Bởi vì hình xăm dữ tợn dường như chiếm cứ trên khuôn mắt với kích cỡ bằng một bàn tay, chiếc miệng xinh xắn đỏ thắm lộ ra bên ngoài, giống như chờ đợi một sự bảo cho thiếu nữ nhỏ nhắn này.

"Này, ngươi là ai. . . . . ."

Phỉ Lệ buồn bực nghe ngôn ngữ kỳ quái, hình như hết sức xa lạ, nhưng mà vẫn có thể nghe hiểu được.

Chỉ là không đủ lưu loát nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc trao đổi, Phỉ Lệ chậm rãi ngẩng đầu lên, một nam tử có mái tóc màu bạch kim, mắt bạc xuất hiện trước mắt, khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, cộng thêm phong cách y hệt tiên nhân như có như không này, khiến Phỉ Lệ trong nháy mắt lâm vào bên trong giấc mộng.

Nam tử ngũ quan khá tinh xảo, mái tóc dài màu bạch kim đơn giản sơ thành một búi tóc khép lại về phía sau đầu, lộ ra cái trán nhẵn bóng, khuôn mặt xinh đẹp chỉnh tề với hàng lông mày thon dài. Mặc một bộ trường sam màu đen, Mạn Đà La trên cổ tay áo tạo thành một loại khí chất có cảm giác mị hoặc khó nói lên lời, tròng mắt màu bạc tràn ngập khí tức thần bí, giống như thủy ngân lưu động làm cho người ta có cảm giác trống rỗng khó nắm bắt, rõ ràng chỉ nhìn chăm chú vào ngươi, lại giống như đã sớm in ở trong tim của nàng. Cảm giác mãnh liệt vừa trắng vừa đen trong lúc đó khiến người ta cảm thấy không khỏe. Chỉ tùy ý đứng ở nơi đó, tuy nhiên nó làm cho người ta một loại mộng cảnh hư vô, như có như không.

Mỹ nam đó! Đôi tay Phỉ Lệ khép lại, cặp mắt kia cùng màu tóc giống nhau, tròng mắt không ngừng lóe sáng như Tiểu Tinh Linh, không nhúc nhích nhìn chăm chú vào nam tử trước mắt. nHu hu. . . . . . Chắc sẽ không chảy máu mũi chứ! Dáng dấp của người đàn ông này thật sự là quá yêu nghiệt, làm cho người ta cảm giác thật sự là mạnh mẽ. Không chịu nổi!

"A! Nghe nói chỉ có người có đôi mắt bạc là con cưng của thần, tính tình nhất định cũng rất phong phú, tâm tư tinh tế, có khí chất lãnh đạo, hơn nữa vô luận là về mặt tinh thần hay là đang hành động đều thích hợp đảm đương năng lực. . . . . Ha ha ha. . . . . Thật là càng nhìn càng cảm thấy đẹp trai bức người! Quả nhiên không hổ là nam nhân bị ta nhìn trúng. Ha ha ha!"

Đợi đến khi lời nói của Phỉ Lệ vừa phát ra, tất cả người trên con đường toàn bộ đều hóa đá, Phỉ Lệ cho bọn hắn đả kích thật lớn, không, không thể nói là thật lớn, mà là vô cùng lớn đó!

"Này! Cái người quái dị này bỗng xuất hiện từ nơi nào, dáng dấp xấu như vậy còn chưa tính, còn phát dục không tốt. Lại còn đánh chủ ý tới thiếu gia nhà ta, không muốn sống nữa phải không?" Ánh mắt của nam tử mặt trẻ con ở phía sau thiếu niên hiện lên sự khinh bỉ không ngừng dò xét qua lại mấy lần ở trên mặt vả trên thân thể của Phỉ Lệ, cuối cùng bắt đầu dừng lại ở trên ngực đang trổ mã của Phỉ Lệ này, lúc này Phỉ Lệ mặc một chiếc áo ngắn hết sức đáng yêu, vì thế tay chân trắng noãn đều lộ ra bên ngoài, cộng thêm hình xăm dữ tợn trên mặt hết sức không phù hợp. Khi thiếu niên mặt trẻ con nhìn tới chiếc áo ngắn đáng yêu này, lại nhìn ngắm hình xăm dữ tợn của thiếu nữ, hứng thú mà cười cười.

"Xấu xí! Phát. . . . . . phát dục không tốt?" Phỉ Lệ nghẹn họng, trố mắt nhìn thiếu niên mặt trẻ con kia, liền tức giận đến rống to: "Bản tiểu thư hoàn toàn phù hợp trình tự tiến hóa phát dục của loài người có biết không hả, cái gì gọi là phát dục không tốt, ngươi gặp tiểu cô nương nào mười mấy tuổi mà đã có dáng người chuẩn như thế này chưa? Bản tiểu thư hoa gặp hoa nở, người gặp người thích, xe thấy xe bể bánh. Cái đồ mặt trẻ con chết tiệt lại dám nói ta xấu xí. Phát dục không tốt không tốt, ếch ngồi đáy giếng, tiểu oa nhi."

Phỉ Lệ mới vừa rống xong, thân thể của thiếu niên mặt trẻ con ở phía đối diện lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đụng vào nam tử mắt bạc ở trước mặt, một giọt mồ hôi lạnh khổng lồ trên trán thiếu niên từ từ chảy xuống, chưa từng gặp qua thiếu nữ nào lại sôi nổi như vậy! Khuôn mặt kinh khủng như vậy, lại vẫn dám lớn tiếng nói mình đáng yêu, lại dám nói hắn ếch ngồi đáy giếng, tiểu oa nhi.

Những người khác còn lại lại một lần nữa lâm vào hóa đá, tựa hồ vẫn chưa khôi phục được suy nghĩ.

"Có tiền sao?" Nam tử mắt bạc lạnh lùng, giọng nói trầm tĩnh nhẹ nhàng chậm chạp vang lên, phá vỡ không khí kỳ quái, ngay tại lúc ánh mắt mọi người đang tò mò, bình tĩnh nhặt đóa hoa Mạn Đà La bị Phỉ Lệ đè nát lên, ngón tay thon dài đẹp mắt chậm rãi lướt qua nhụy hoa non nớt, từ dưới lên đến đỉnh, từ nhanh đến chậm. Mới vừa rồi Mạn Đà La còn tản ra hương thơm mê người, lúc này đã bị dập nát kinh khủng, chỉ còn lại mấy cánh hoa hoàn hảo lưu lại ở xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá: 7.7 /10 từ 3 lượt.
loading...
DMCA.com Protection Status